Ta nắm tay lôi Kiệt chạy thật nhanh tới cửa sau của quán ăn, đi theo lối nhỏ tới bãi đỗ xe.
Mở khóa. Mở cửa. Ta đem cô ném vào trong xe, sau đó vòng ra ngoài đi qua chỗ ngồi bên kia. Khởi động động cơ, xe nhanh như chớp lao ra ngoài.
Gió từ cửa sổ thổi vào. Thật nóng...
Một bàn tay đột nhiên xuất hiện, Thượng Kiệt dùng ngón tay xoa nhẹ hai gò má khô ráo của ta, tới gần, đầu lưỡi quấn lấy vành tai lóe sáng bông đinh.
"Đừng phá..." Ta cố gắng ngăn cô lại, có chút lực bất tòng tâm.
Cô đương nhiên sẽ không nghe. Cười cười, thanh âm không lớn, mị hoặc lòng người. Đôi tay choàng hoàn toàn lên vai ta, cả người tựa hẳn vào. Kiệt đem vành tai của ta ngậm hết vào miệng, đầu lưỡi linh hoạt liếm qua làn da cùng chiếc bông đinh. "Thành..." Thanh âm mềm yếu kia như cũ giống như thần chú thôi miên ta...
Đột nhiên trước mặt hiện ra chiếc xe tải, ta đạp mạnh phanh tránh đi.
Hai thân mình do quán tính mà rung chuyển dữ dội. Cô " A" một tiếng..
Một tay đặt ở tay lái xoay xoay, tay kia liền kéo người bên cạnh vào lòng. Thượng Kiệt còn chưa hét xong, ta đã bất chấp mọi thứ mà tìm cái miệng nhỏ nhắn của nàng, cánh tay đặt tên eo cũng ngày càng xiết chặt, giống như muốn hòa Kiệt vào thân thể của mình.
Thượng Kiệt, là em tự chuốc lấy...
Đầu lưỡi cùng cánh tay cô gắt gao cuốn lấy ta, chiếc mông ngồi trên đùi ta không an phận cọ cọ. Hồn ta bây giờ chẳng còn thuộc về ta nữa. Vào thời khắc đó, ta đã quên Trương Tịnh Dĩnh là ai, chỉ biết trước mặt là Thượng Kiệt, là nữ thần của ta...
Chiếc quần kia tuy có thể ôm sát làm bật lên hình dáng nữ thần của Kiệt nhưng khó để cử động, giờ phút này ta thật nguyền rủa nó phiền toái. "Từ nay về sau, mặc váy..." Môi kề môi ta nói rõ...
Thượng Kiệt bị du͙c vọng làm mờ lý trí, một tay mê loạn vò mái tóc hồng, lại hé miệng cắn của ta môi dưới. Ta đau đến co rụt người lại, cô lại tiếp tục bò đến hết cắn rồi hôn ta..
"Thượng Kiệt, em điên rồi sao?" Ta giữ mặt cô lại, nối ra một khoảng cách.
Cô ngẩng mặt, xinh đẹp đến tất cả hoa như nở rộ, nâng khóe mắt hỗn loạn nhìn ta. "Dương... Nóng quá..."
Ta nghe thấy tim mình đập mạnh...
Vượt qua bao khó khăn mới cởi được chiếc quần, ngón tay dùng lực mạnh mẽ đi vào. Kiệt trong nháy mắt kêu ra tiếng. "A...um..." Không khí trong xe ngày càng nóng lên, dù thế nào cũng không che dấu được thỏa mãn cùng hưng phấn khích lệ ta tiếp tục...
"Thật ướt...thật nhanh..." Ta tìm tới môi nàng, tùy tiện hôn hôn. Hương vị Thượng Kiệt quá ngọt ngào làm cho người ta tình nguyện vì cô mà chiều chuộng, trong mắt không cách nào chấp nhận được nữ nhân khác...
"Lưu...Thành..." Cô điên đảo vì ngón tay của ta, hô to tên ta trong thanh âm phức tạp nức nở.
Kiệt khó hiểu cúi đầu nhìn ta, đồng tử vì khích thích mà khuếch tán, hờn trách ta không hoàn thành nhiệm vụ...
"Em gọi tên ai?" Ta nâng mặt lên hỏi.
Nàng suy nghĩ thật kỉ, giọng mũi đặc hơn, "...là Dương Thành..."
"Tôi là ai?" Ta cảm thấy mình có chút tàn nhẫn.
"Thành..." Nàng khó chịu cọ xát vào người ta, "Thành...mau một chút..."
Ôn nhu nắm lấy cẳm Thượng Kiệt, tới gần khuôn mặt mê người kia. "Đúng... Tôi là Thành, Dương Thành. Ngoan, nói cho tôi biết em là ai..."
Giọt nước mắt vô thanh vô thức theo khóe mắt cô lăn xuống, vô lực nắm lấy tay ta. "Tôi là của cô...Thành...Mau...Van cầu cô..."
Thỏa mãn nhanh chóng tràn ngập lấy tâm, ta hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn đáng yêu kia, ngón tay từ từ cắm sâu vào nơi chứa đầy sự khát vọng...
Khoái cảm ập đến làm thân thể nàng không kiêng nể lộ ra vô hạn phong tình. Bên trong lớp đồ lót màu đỏ là làn da non mềm tuyết trắng, trêu chọc ta không khống chế tay lưu lại hôn ngấn sau màn chà xát nóng bỏng.
Đang vào giữa lúc chúng ta bất phân thắng bại, di động đặt kế bên Kiệt bỗng vang lớn.
Ta cầm lấy xem. Là anh ba...
Nhấn nút nghe máy, "Uy. Anh ba?"
Đầu máy bên kia dường như có chút bất ngờ vì ta nghe máy. "...Ân, Thành, sao lại là em, Kiệt đâu?"
Ta liếc mắt tới người đang miễn cưỡng chính mình khỏi rêи ɾỉ ở kia, cười đáp lại. "Nga, chị ấy bây giờ không tiện nghe điện thoại. Có việc gì sao?"
"Không có gì. Chỉ muốn hỏi một chút vì sao hai người chưa về nhà."
Kiệt mỏng manh nhìn ta, bộ dáng ẩn nhẫn cấm dục dùng tay che miệng để không phát ra tiếng rên làm cho người ta càng muốn khi dễ. Ta hung hăng cong ngón tay lại, cảm thấy vừa lòng khi nhìn thấy nàng không khống chế kêu lên...
"Thành? Em có đang nghe không?"
"Ân. Em vẫn đang nghe.' Không yên lòng đáp lời điện thoại, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào cơ thể quyến rũ kia...
"Em đang làm gì vậy? Anh nghe có tiếng gì đó." Anh ba thật thà hỏi.
Ta đương nhiên không nói cho anh ba biết ta đang cùng vợ anh ba đang làm tình, vì thế vô tội trả lời: "Không có gì. Hôm nay em uống hơi say. Không có biện pháp lái xe về nhà. Em sẽ chăm sóc chị dâu thật tốt, anh đừng lo lắng..."
Hắn cười cười, "Anh luôn tin tưởng em.!"
Tắt máy xong ta đem điện thoại ném ra phía sau, không đứng đắn cười nhìn Kiệt...
'Tôi thật muốn phát điên rồi...'
Trong lòng tự trách cùng xấu hổ, dù tất cả đều đã lường trước nhưng khi nói ra lại không dễ. Ta là thì thào tự nói, không muốn bất cứ người nào nghe được, bao gồm cả cô.
Bởi vì xấu hổ mà nước mắt Thượng Kiệt chảy ra không ngừng, lại không khống chế được gắt gao ôm chặt lấy ta mong thỏa mãn. Có một khoảnh khắc ta nghĩ nàng yêu ta chỉ sợ chính là yêu cơ thể cùng kĩ xảo của ta mà thôi..
Đủ rồi. Như vậy là đủ rồi.
Đúng thế, chỉ cần như vậy thôi là đủ...
Buổi tối hôm đó chúng ta thậm chí không thể chờ được tới khách sạn mà ngay tại trong xe đẩy ngã. Thượng Kiệt vì bị thuốc kia tác dụng mà hiện ra nhiệt tình trước nay chưa từng có, làm ta như bị ảo giác.
Ta cơ hồ dùng tất cả kĩ thuật và khí lực để thõa mãn nữ thần của ta. Mà cô, những lần lêи đỉиɦ cũng không còn kêu tên người khác nữa.