So với bình thường thì hơi khác, nhưng nếu đây không phải Thượng Kiệt thì là ai?!
Cô mặc một chiếc áo trắng, họa tiết cách điệu thêu chữ lĩnh (岭), phía dưới là váy ngắn cùng đôi giày phù hợp. Tóc xõa tung bay. Trang sức trang nhã, vẫn là đôi môi hồng và đôi mắt đen láy. Cả người khi bước vào quán bar u ám này như toát ra hào quang...
Nhân viên phục vụ tiếp tục khuyên giải: "Tiểu thư, hôm nay chúng tôi không có làm việc, nơi này có người đặt bao hết rồi..."
Cô vẫn bất động đứng đó nhìn ta, à không, là nhìn bọn ta, làm như chẳng nghe chút gì lời hắn nói.
Nam phục vụ nhỏ tuổi, thoạt nhìn chỉ khoảng mười mấy. Khuôn mặt lạ lẫm, chắc mới tới nơi này làm việc chưa lâu nên hơi bối rối... Hơn nữa khi nhìn thấy cùng nàng kia thân mật liền hoảng sợ, sợ mình sẽ bị quở trách nên bắt đầu động thủ...
Cô bị nam phục vụ đυ.ng tới truong nháy mắt liền phản ứng kịch liệt, tuy không la hét, chỉ dùng lực thục mạnh cù trỏ. Phục vụ nam bị dọa nhảy dựng, lần nữa đẩy cô ra ngoài, kỳ này đã hơi thô bạo mà đẩy...
Ta nhịn không được liền bước tới vỗ vai phục vụ, kéo Thượng Kiệt ra phía sau mình. "Là bạn của tôi."
Hắn ngẩn người, nghe ta nói câu đó xong liền tươi cười làm hòa đi chỗ khác.
Ta chưa lập tức quay đầu.
Lẳng lặng đứng đó thêm vài giây, ta xoay người lướt qua cô đi tới kéo cô chị sinh đôi về phía đại sảnh. Nàng cũng không có thắc mắc vì sao ta vừa nói người kia là bạn, chớp mắt một cái liền như người lạ mặt như vậy.
Đám người ở đó vẫn chơi bài, đổ súc sắc, uống rượu rồi lại tán tỉnh. Ví dụ có ai mất tích chắc là chẳng ai quan tâm.
Đứng vào chỗ đám đông đó, ta thả tay cô chị ra, bất động thanh sắc ngồi lại vào vị trí cũ. Vừa tính đưa ly rượu lên miệng uống, bóng dáng người mặt áo trắng lại xuất hiện ở cửa đại sảnh.
Rảnh không có gì làm hay sao, tự nhiên nửa đêm chơi nguyên bộ màu trắng? Tính hù chết người a!
Tâm tình rối loạn vừa nãy hoàn toàn biến mất, cô tới đây càng khiến ta thêm phiền não và buồn bực.
Khuôn mặt quen thuộc in sâu trong đầu tới gần – trang điểm vừa thanh thuần lại quyến rũ. Áo bó sát người tôn lên bộ ngực đầy đặn cùng eo lưng mảnh khảnh, đùi thon dài thẳng tắp lộ ra còn thêm cái biểu tình mất mát chực khóc khiến người ta muốn khi dễ....
Quả thực âm hồn không tan!
Ta không biết ta bị người này bỏ bùa cái gì. Mỗi lần nhìn toàn thân ta như bị trúng dộc, muốn chống cự cũng không được. Cô nở nụ cười, giọt nước mắt lại lăn dài trên má...
Nếu là trước kia, nhìn thấy bộ dạng này của cô, ta nhất định muốn ăn cô sạch sẽ. Nói vậy không phải bây giờ không muốn, chỉ là --- sau ngày hôm đó, muốn ta đối mặt với cô lần nữa, đó là chuyện tàn nhẫn.
Dư quang cho ta biết Thượng Kiệt đã nhìn thấy ta và đi về phía này. Ta ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại loạn cả lên.
Cô cách ta một quầy bar thì dừng lại, đôi tay rụt rè đặt lên chiếc bàn bóng loáng, mắt nhìn mắt chằm chằm vào tay mình.
Ta cố ý không quan tâm đến cô, lại chẳng xem nhẹ được tầm ảnh hưởng của cô đến ta.
Cuối cùng cũng có người lên tiếng. "Thành...."
Đã hơn nữa tháng chưa nghe thấy giọng nói này, bây giờ lại tại cái nơi hỗn tạp này nghe được, đúng thật quá châm chọc...
Ta lạnh lùng nghiêm mặt không nói tiếng nào, lưu loát cầm ly rượu, tùy tiện để thứ chất lỏng cay nồng trôi xuống cổ họng.
Cô lại gọi, "Thành..."
Lần này thanh âm thoáng run run, từ bên kia truyền lại văng vẳng, giống như đang nằm mơ.
Ta nhướn mắt, tùy tiện châm lửa điếu thuốc. Khói nhẹ lượn lờ, ta hút một hơi thật sâu, không để ý liền nuốt hết khói vào, ho khùng khục nhổ ra. Ngón trỏ và ngón giữa kẹp đầu điếu thuốc, ta dùng ngón út xoa xoa mí mắt, miễn cưỡng dựa vào phía sau ghế.
Người bên cạnh nhận ra không khí có chút không thích hợp, Hứa Phi đi qua vỗ ta một cái. "Này!"
Ta không thèm quan tâm, tiếp tục nghiêm lãnh hút thuốc.
Nhóc hạ giọng nhẹ nhàng hỏi: "Chị sao vậy? Vừa đem người ta câu tới tay liền quăng?"
Ta bỗng nhiên ngẩng mặt cười ha ha, làm Hứa Phi cùng chị em sinh đôi khó hiểu. "Thả nàng? Hồi nào cơ chứ?"
Buổi tối hôm nay, lần đầu tiên ta nhìn thẳng vào cô.
Cô đứng ở ngọn đèn mang màu ái muội, khuôn mặt thuần khiết biểu hiện bình thường làm người khác muốn nhìn kỹ hơn. Càng nhìn tâm càng đau. Từng đợt từng đợt như chịu cực hình. Ta ngẩng mi, tư thế cao ngạo thanh quý. "Tôi...mới là người bị cô ấy quăng đi." Ta đứng lên gạt tàn thuốc. Cô mang giày cao gót, lúc này thoạt nhìn không thấp hơn ta bao nhiêu.
Hứa Phi kinh ngạc nhìn bọn ta, không biết nói cái gì giảng hòa.
Cô cũng chẳng nói lời nào, mân miệng nhìn ta.
Khi đó, ta mới biết mình đã chìm vào quá sâu, tâm ta đau đến vụn vỡ. Cả người rệu rã, ta không thể chống đỡ. Vì thế ta kéo hai chị em song sinh vào lòng...
Ta không nhìn Thượng Kiệt, ôm cô gái khác trước mặt cô hôn sâu. Mà người này kinh nghiệm hôn càng nhiều, dáng người cũng nóng bỏng hơn cô.
Ta thô bạo kéo xuống váy ngắn người này, mặc váy nên tiện lợi không cần cởi ra. Chúng ta kéo nhau vào góc tối quán bar ở đó làʍ t̠ìиɦ, những người khác quen thuộc với cảnh này nên chỉ nhìn một cái rồi đi, không thèm quan tâm, tiếp tục chơi đùa nhảy nhót.
Không khí nóng rực nơi tối tâm càng làm hưng phấn, ngón tay ta điên cuồng vào ra cơ thể nữ nhân trong lòng, thẳng đến khi nàng thăng hoa lêи đỉиɦ.
Hứa Phi xem tới đó cũng bỏ đi.
Cô ở đó mấy phút sau cũng có phản ứng, thân ảnh thon dài trắng như tuyết nghiêng ngả lảo đảo chạy đi.
Ta tàn nhẫn nhìn bóng dáng cô, lại tàn nhẫn đối đãi với nữ nhân cạnh mình lúc này. Không được dừng lại! Trong đầu ta không cho phép mình làm tổn thương cô dù ta điên cuồng muốn làm như vậy. Ý thức đối đầu, ta bắt đầu ảo tưởng đến nữ nhân trong lòng ta thành Thượng Kiệt.
Nàng nằm dưới thân ta, ướŧ áŧ và mềm mại. Từng giọt mồ môi nhiễu xuống, đôi môi gợi cảm ấy gắt gao gọi tên ta, "Thành, Thành...."
Mẹ kiếp, Dương Thành mày là đồ tiện nhân!
Ta la lớn một tiếng quẹt nước mắt đi. Phản ứng tự nhiên của nữ nhân lại caotrào thêm lần nữa, phảng phất rên rĩ như thay thế lòng ta...