Bởi trong nhà chẳng còn ai nên nhiệt độ lạnh hẳn. Mà anh ba rời đi nên ta cảm giác cũng thả lỏng không ít.
Sau đó vào buổi chiều ngày đầu tiên, chị hai bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại...
"Đứa nhỏ bị bệnh, chị chạy phải trở về!" Lúc đó chỉ thấy chị vội vàng mang theo hành lý từ trên lầu lao xuống như bay, không đợi ta cùng Kiệt phản ứng liền hấp tấp chạy ra cửa.
Vài giây sau ta mới phản ứng kịp, quay đầu nhìn Kiệt. Hai người nhìn mặt nhau hết nửa ngày...
Chỉ còn hai người chúng ta ở nhà...
Cơm chiều ta nấu món Ilaly. Vốn là định để cho Kiệt làm, nhưng cô lại nói với ta biết, cô không biết nấu cơm!
"Thật đúng là... Trời sinh mắc bệnh đại tiểu thư a..." Ta vừa làm đồ ăn vừa lầm bầm.
"Cái gì?" Bên kia cô dọn đồ ăn nghe được.
"Không có gì." Nói xong, ta đem thức ăn dọn hết lên bàn.
Thượng Kiệt ăn thật chuyên chú, nhưng không vì thế mà mất đi sự tĩnh lặng. Bỗng nhiên ngẩng đầu khỏi bàn ăn, cô nghi hoặc hỏi "Sao cô lại không ăn?"
Ta nắm hai bên rìa chiếc đĩa, không chút để ý đáp: "Quá nóng. Ăn không vô."
Cô liền "Nga" một tiếng rồi lại cúi đầu chuyên tâm ăn.
Ta liếc Kiệt trộm ngắm cô một chút, buông đĩa ăn, đứng lên đi qua bên nàng. "Ay... Mặt em dính tương nè..."
Cô mê mang ngẩng đầu. Ta cúi thắt lưng xuống, nhắm ngay chỗ tương dính, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn. Cô không hề phản ứng, ngồi đó ngửa đầu mặc ta càng quét khoang miệng nàng.
Buông Kiệt ra, ta cười. "Ăn như vậy thật tốt a."
Ta tới sát mặt nàng. "Em nói cái gì?"
Mặt cô càng ngày càng hồng, lui xa ta ra. "Đồ...đáng ghét muốn chết."
Ta nhíu mày mày kéo cô lại. "Được lắm, em dám nói tôi không sạch sẻ..."
Kiệt thoát khỏi ta chạy nhanh ra khỏi nhà bếp, ta chưa đuổi theo, đợi cô chay tới phòng khách mới chạy theo.
Ta nắm lấy tay Thượng Kiệt, cô càng giãy dụa ta càng sinh khí, mà ta càng nắm tay cô thì cô lại càng giãy dụa. Hai người cứ như vậy dây dưa, giống như mấy con tiểu cẩu gây sự đánh nhau.
Cuối cùng ta nhẫn tâm quẹt chân cô, cô ngã lên tấm thảm, ta theo sau gắt gao đè lên...
"Thượng Kiệt, em làm tôi tức giận!?" Ta nằm trên người Kiệt liều mình ôm cô, kiềm lấy tay chân vùng vẫy. Cô la to:
"Là cô chọc tôi!!" Nói xong liền quay đầu chỗ khác không thèm nhìn ta.
Việc lãng mạn lúc nãy chẳng lẽ chỉ có nam nữ mới làm được thôi sao? Tại sao đổi lại là nữ lại không được? Thượng Kiệt dám nói ta ghê tởm!? Thật là tức chết đi được!
"Được! Tôi cho biết biết thế nào là ghê tởm!" Vừa dứt lời ta liền dùng sức xé, trong nháy mắt xé đi lớp áo ở ngực nàng.
"A! Cô làm gì vậy?" Cô hét lên, quay sang trừng mắt nhìn ta.
"Làm chuyện mà em nói ghê tởm." Ta lung tung cởi hết quần áo cô, cúi đầu cắn lên xương quai xanh cô.
Kiệt bị đau kêu ra tiếng. "Dương Thành, ngươi phát điên sao?"
Ta thông qua lớp đồ lót cầm lấy bộ ngực đầy đặn của Kiệt. "Em nói đúng. Tôi đang phát điên lên đây. Hiện tại tên điên này muốn cưỡиɠ ɠiαи em."
Thượng Kiệt không thể tin nhìn ta. "Cô làm càn."
Ta nhếch khóe miệng cười. "Thật ra em cũng đang phối hợp củng tôi làm càn." Tay sử dụng lực một chút, Kiệt liền không nhịn được rên lên. Thanh âm này vào tai ta trở thành tiếng cổ vũ tuyệt vời.
Ta tiếp tục sờ nắn nơi đầy đặn kia của nàng, cúi đầu liếʍ một đường từ cổ xuống nhũ hoa, sau một hồi dùng miệng nhấm nháp khıêυ khí©h khéo léo, hai đỉnh hồng kia nhanh chóng dựng đứng lên...
Kiệt kích động đến khóc. Giãy dụa theo hô hấp hỗn loạn ngày càng yếu đi.
Ta hôn lên đôi môi quật cường kia, bàn tay lần xuống chui vào quần tham lam đi vào, chậm rãi ma sát hạ thân của cô. Thân thể Kiệt phản ứng rõ ràng cứng lại...
"Thượng Kiệt tiểu thư, bây giờ tôi muốn em hảo hảo mà ghê tởm tôi..." Ta rời môi cô, nâng người lên, từ trên cao nhìn xuống mà nói. Cô chưa kịp phản đối, ta đã nhắm vô cùng chuẩn xác đi vào....
"Cô....đáng ghét..." Kiệt không còn sức để oán trách thành tiếng. Thanh âm mềm yếu vang lên thật giống làm nũng. Cô gắt gao nắm lấy ta, rên rĩ ngày càng kịch liệt...
"Tùy em thôi..." Ta cắn vành tai cô, nhẹ giọng nói, tay càng dùng sức. "Có rất nhiều thời gian, tôi sẽ cho em biết tôi đáng ghét thế nào."
Mùa hè điên cuồng trên thảm theo hôm đó mà chính thức bắt đầu.