Tên đàn ông đứng bên cạnh không thức thời tiến lại. Ngũ quan nhìn cũng có chút giống con người, nhưng uống rượu nổi tính dê xồm liền nhìn chẳng khác gì so với con heo. Mùi rượu phun ra trên mặt ta hôi thối kinh khủng, ta cố gắng kiềm nén ý tưởng muốn đánh người...
"Mĩ nữ, cô gái kia nói không quen biết em a..." Nói xong tay chân táy máy sờ soạn Thượng Kiệt.
"Cút!" Ta đạp hắn một cước, kéo Thượng Kiệt ra sau lưng mình.
"Làm điếm mà còn bày đặt hung hăng?" Tên kia hùng hổ tính động tay động chân.
Ta đâu phải chưa gặp qua cái thể loại này, gì chứ hắn làm gì dám động thủ. Ta căn bản không sợ hắn.
Xoay người, nâng cằm buộc Thượng Kiệt phải đối diện với ta. "Em bị sao vậy?"
Nàng không lên tiếng, hé ra khuôn mặt khinh rẻ nhìn ta.
"Mày đừng có xen vào việc của người khác!" Hắn ồn ào.
Ta hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn hắn. "Nhàn rỗi sao? Tao quan tâm tới vợ mình thì liên quan đéo gì tới mày?"
Nam nhân kia sửng sốt.
Ta nâng cằm Thượng Kiệt - người đang mím chặt môi, cúi đầu hôn lấy nàng. Đầu lưỡi tiến vào khoang miệng bắt đầu lộng hành. Nàng giãy dụa, ta đem nàng ép vào tường tiếp tục hôn thật sâu.
Thượng Kiệt dùng sức đẩy ta ra, tựa vào tường thở gấp, tràn ngập phòng bị nhìn ta.
Trong phút chốc, ta dâng lên ý nghĩ muốn áp nàng xuống 'trừng phạt'.
Lòng thoáng đau, ta tiếp tục một lần nữa đè hai tay nàng vào tường. "Em lại làm sao vậy?"
Kiệt chống trả kịch liệt, né đầu qua lại nhát quyết không cho ta hôn nàng... "Ai là vợ của cô? Tôi chán ghét cô!"
Ta dán sát nhẹ nhàng cọ cọ má Kiệt. "Mỗi lần đều nói câu này. Lần sau có thể đổi câu khác sao?"
Ta cúi đầu thì thầm nhẹ thổi khí vào tai, người kia bất giác mềm nhũng, nhíu mày nhìn ta. Trực giác cho ta biết, chắc nàng đang sắp khóc đây.
Ta buông tay thả lỏng nàng, vuốt lên má. "Làm sao vậy?"
Thượng Kiệt không nói lời nào, chỉ nâng người hôn lấy ta, tay đang ôm cổ ta bắt đầu không an phận lần mò xuống dưới vuốt ve...
Ta nhích đầu ra một chút khoảng cách. "Này..."
Kiệt cúi đầu, môi đẩy cổ áo ta ra gặm nhắm xương quai xanh. Hương thơm của tóc lan đi bốn phía bao phủ lấy khướu giác, so với thuốc kí©ɧ ɖụ© có lẽ còn hiệu quả hơn.
Ta đặt tay lên gáy khuyến khích. Thượng Kiệt ngước mắt, ánh mắt vốn thuần khiết nay lại nhiễm một màu đỏ kí©ɧ ŧìиɧ. "Tôi đồng tính luyến ái sao?"
Ta áp tay bao phủ mặt nàng vuốt ve. "Nghĩ gì thế? Hắn chửi tôi mà."
Kiệt giống như chẳng nghe thấy lời ta nói, lặng yên nhìn ta. "Chắc là vậy rồi... Bằng không tại sao tôi lại thích cô?"
Ta giật mình.
Trong giây phút đó, nhìn ánh mắt chân thành của nàng, ta đã thật sự tin rằng...
Thượng Kiệt thích ta.