Cảm giác rùng cứ thế kéo dài đến chiều tối, thời điểm dùng bữa.
Đi siêu thị mua rau, thật tiện lợi. Vốn định nhường cô mua đồ làm món ăn, nhưng nghĩ lại... Khả năng nấu ăn của Kiệt a... Vẫn là nên để lại cho cô chút mặt mũi đi.
Cô ngồi đối diện ta, không đυ.ng đến mấy miếng thịt trong dĩa thức ăn, cứ cầm nĩa quơ qua quơ lại. Ta quản chẳng được cô, chỉ vùi mặt vào ăn rau cỏ ta tự nấu, tốc chiến tốc thắng, ăn nhanh thật nhanh phần mình. Sau khi giải quyết xong, đứng dậy rời bàn ăn...
Đúng lúc này, dư quang mắt thoáng nhìn về phía Kiệt, cô cuối đầu, nước mắt rơi xuống...
Ta hơi giật mình.
Cô đem dĩa ăn ném xuống đất. Mấy thứ đồ trên bàn rơi theo tạo âm thanh vang dội. Hai tay chống lên bàn, đứng dậy, định đi ra ngoài.
"Uy!" Ta phản xạ có điều kiện, giữ chặt cô.
Cô vùng vẫy hết sức nhưng vẫn không thoát khỏi vòng tay ta, liền quay mặt sang chỗ khác, không thèm lên tiếng. Đôi mắt hồng hồng. Nhìn kỹ một chút, cố thể thấy thấy giọt nước mắt lấp lánh.
Ta lập tức mềm lòng. "Kiệt..."
Nghe thấy ta gọi tên, cả người Thượng Kiệt rung lên, ánh mắt cuối củng cũng có chút dao động.
Ta nghĩ, cô biết rằng, mỗi lần cô làm ra bộ dáng yếu đuối, ta sẽ mềm lòng tự trách, lợi dụng điều đó, cô có thể đem ta ăn gắt gao. Mà ta thì không hiểu nghĩ cái gì trong đầu, mỗi khi thấy cô trong bộ dáng đó, đều cam tâm tình nguyện trúng chiêu.
"Kiệt, đừng tức giận..." Ta đem cô ôm vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy. Cô chỉ hơi tránh tránh, nhưng chẳng hề vùng ra.
"Cô...cô không tức giận tôi sao?" Kiệt tựa lên vai ta, bỗng nhiên sâu kín mở miệng...
"Không có." Ta cắn răng, nói dối một chút lúc nảy chỉ có lợi.
"Tôi chán ghét bản thân mình...Có gì đó là lạ..." Kiệt không thèm quan tâm ta nói gì, giống như trong lòng đã có sẵn đáp án, tiếp tục nói...
"Làm sao vậy?" Chưa kịp kịp suy nghĩ lời đã ra tới miệng.
"Bị cô đối xử như vậy... Nhưng tôi lại cảm thấy...thích?!!"
Ta ngẩn người.
Cô cúi đầu, đem trán đặt lên bả vai ta. "......Chỉ cần nghĩ tới việc...bị cô cột lại liền......"
"Cảm thấy hưng phấn?" Ta nhịn không được, tiếp lời cô.
Thương Kiệt đem cả gương mặt vùi vào cổ ta, thanh âm rầu rĩ theo giọng mũi phát ra. Cúi xuống nhìn, có thể thấy lỗ tai cô đã đỏ rực.
"Cho nên... Không phải tôi ghét cô...tôi là chán ghét chính bản thân mình..."
"Em cảm thấy tôi đang chơi đùa em?"
Cô không lên tiếng, giống như cam chịu.
"Tôi chưa từng làm vậy." Giọng nói ta từ lúc nào chuyển sang thành khẩn.
Cô chằng phản ứng.
Vì vậy, ta tiếp tục một mình nói: "Tôi thừa nhận, mỗi lần tôi nhìn thấy em, tôi giống như muốn động dục. Muốn cởi hết đồ em ra, hành hạ em, cho em rêи ɾỉ... Nhưng chuyện này là bình thường mà, tôi không có bị biếи ŧɦái đâu! Tôi yêu em, cho nên mới muốn làm như vậy. Chẳng lẽ không được?"
Cô đột nhiên ngẩng đầu, sợ hãi nhìn ta, ngập ngừng...
"Đối với người khác, cô cũng làm vậy sao?"
Ta ngẩn người.
Cô cắn cắn môi dưới, "Ví dụ như, cô gái vóc dáng cao cao, xinh đẹp kia?"
Ta đơ một hồi mới nhớ ra "Em nói Nghê Tâm?"
Cô nhìn sang chỗ khác, "Tôi không biết cô ấy tên gì."
"Em nghĩ là tôi thích ngược đãi người khác...?"
Gương mặt nàng phút chốc đỏ bừng.
Ta cúi đầu hôn nhẹ môi Kiệt. "Cùng với người khác, tôi chưa từng, và cũng sẽ không.... Ah, thật xin lỗi." Ta buông nàng ra, bỗng nhiên nhớ lại, mình nếm qua khẩu vị kia khá nhiều...
Nàng ngây cả người, nở nụ cười, tới gần hôn lên môi ta. "Không sao cả..."
A... Kiệt cười như vậy thật đẹp, ta cảm giác, có dòng nước ấm chạy qua người, nụ cười yếu ớt kia quá ấm áp...
Hảnh vi điên cuồng, nhiều khi làm cho cả hai phía ngày càng trở nên thân mật. Bởi vì thân mật hơn, hành vi càng trở nên điên cuồng.
Sự thật là, khi hai người yêu nhau quan hệ với nhau, không có lần nào cảm xúc và phản ứng giống nhau cả, cho nên cái chuyện 'phòng the' là hành động phổ biến nhất Trái Đất, nó trở thành thứ phức tạp nhất, là thứ cần dùng nhiều kỹ xảo và nghệ thuật.
Thời khắc này, bởi lẽ Thượng Kiệt nhận ra, cô đối với ta tình cảm tăng dần, ước muốn chiếm hữu cũng càng nhiều, ỷ lại vào ta, cho nên cảm giác bất an liền nãy sinh và tồn tại.