Thế giới hai người duy trì được một tuần, anh ba điện thoại tới, nói mọi chuyện đã xử lí ổn thỏa, ba mẹ không muốn ép chúng ta ở biển mãi nên kêu trở về.
Ta lười biếng tựa vào ghế sô pha, nghe Kiệt thuật lại một cách nghiêm túc xong, không muốn đáp lại. Biểu tình trên mặt cô hơi phức tạp, gắt gao cắn môi như bị áp lực gì đó đè nặng.
"Làm sao vậy?" Ta nhìn cô hỏi.
Cô do dự trả lời. ".....làm sao bây giờ?"
Ta cười. "Cái gì làm sao bây giờ?"
Ngoài dự kiến là cô không hề giống bình thường giận dỗi bỏ đi, mà thủy chung đứng yên đó, dùng loại vẻ mặt ưu thương phức tạp nhìn ta. Nụ cười trên mặt ta đông cứng, không nhịn được đi đến trước mặt cô. "Em làm sao vậy?"
Ta định chạm má cô, nhưng lại bị cô né tránh.
"Kiệt?" Gần đây cảm thấy cái tên này ngày càng dễ nghe.
Thượng Kiệt cúi gầm mặt không nhìn ta, sườn mặt bị tóc rối tung, hỗn đọn che phủ, cô là loại người không dễ dàng nhìn thấu tâm tư.
Đại đa số các tình huống ta không cho phép mình suy nghĩ nhiều, chỉ vì sợ sẽ hiểu lầm. Ta âm thầm hít sâu, "Nói với anh ba đi, hai ngày nữa chúng ta trở về."
Cô kinh ngạc nhìn ta.
Ta không nói nữa. Trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc kỳ lạ....
Có những chuyện khởi đầu thì đơn giản nhưng kết thúc lại không. Về phần nó gây ra cái gì, ta nghĩ sau một khoảng thời gian tự hỏi, bản thân sẽ tự đưa ra đáp án.
Ta lái một chiếc xe đạp màu hồng chạy dọc theo bờ biển đầy gió.
Ta buông một tay chỉ về phía biển, lớn tiếng nói – "Thật muốn giống như Dương Quang Trung, cứ thế nhảy xuống biển."
Kiệt khanh khách cười ra tiếng.
"Em cười cái gì?" Ta hỏi.
"Không có gì." Thanh âm không che được ý cười, thản nhiên dùng giọng mũi.
Ta dùng xe lại, xoay người. "Em cứ thế này là tôi muốn hôn em."
Cô không nói lời nào. Rõ ràng là cúi đầu nhưng ánh mắt lại vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn ta. Ta im lặng quan sát. Nhìn hai má tròn tròn của cô bị ánh nắng cùng nhiệt độ phủ một lớp đỏ, nhìn diễm lệ hàm súc bề ngoài che dấu đi tâm tư giảo hoạt bên trong.
Cô kéo kéo vạt áo ta, nhỏ giọng nói: "Nóng quá a... Nên trở về thôi."
Ta lẳng lặng nói "Được" rồi chở cô về biệt thự. Cô tựa hồ khó hiểu sao thái độ ta nháy mắt thay đổi, không hề biết mắt ta phía trước thoáng chốc đυ.c ngầu...
Chỉ có sóng biển ngoài kia biết ta nghĩ gì, ngoài ra không ai biết, mà cũng khổng thể cho ai biết.
Ta đem xe đạp tùy ý dựng trước nhà. Mắt nhìn thấy cô đã đi vào cổng liền theo sau, tùy tiện sơ sài đem cửa khóa lại.
Nắm lấy tay Kiệt rồi kéo nàng quay lại về hướng ta, sau đó đem nàng áp vào cây, bắt đầu hôn. Nàng ban đầu bất ngờ liền kháng cự, nhưng rất nhanh mềm nhũn người, vòng tay qua cổ ta triền miên.
Tiếng thở dốc kịch liệt lộn xộn vang lên, không thể phân biệt tiếng nào là của ai.
"Thành....Thành...." Nàng bỗng nhiên rên lên tên ta, chưa làm gì cả mà!?
Ta bế nàng lên bàn uống trà đặt gần xích đu, tách hai chân nàng ra chen người vào, tiếp tục hôn.
Tiếp theo mở một nút áo, xương quai xanh hiện ra, không nhịn được liền lưu lại dấu vết trên đó. Ta không biết vì cái gì lúc nãy bỗng nhiên tim đau nhói. Rõ ràng nàng đang ở bên cạnh ta, nhưng ta lại lo sợ nàng biến mất. Là vì hôm nay là ngày cuối cùng sao??
Trong lòng như đông lại, ta buông Thượng Kiệt ra.
Chính là cảm thấy... Phiền muộn đang vây quanh....
Phía sau truyền tới động tĩnh, xích đu đung đưa tạo nên âm thanh. Bả vai cảm nhận được sự ấm áp bao trùm là cô đang ôm lấy ta từ sau lưng.
"Cô ghét tôi?" Kiệt thản nhiên hỏi.
"..........Không"
"Vậy thì tốt..." Cô nhẹ giọng, "Hình như tôi có chút thích cô rồi...."