Chiếc áo đó bị ta đóng gói bao bọc lại. Sợi hoa bên trong quá mỏng manh yếu đuối, ta không hề có ý nghĩ sẽ mặc nó trong đầu. Ảo tưởng mình là công chúa hay là hoàng tử? Người kia vốn dĩ xinh đẹp thế nào? Như thế nào mặc? Làm sao dám mặc.
Ta không hiểu rốt cuộc Kiệt đưa ta chiếc áo này là có dụng ý gì. Dưới cái nhìn của ta, thà đem chiếc nhẫn phỉ thúy kia trả gửi về còn có ý nghĩa hơn. Nhưng ta không hiểu cũng không nghĩ quá nhiều.
Giống như mối tình đầu đột nhiên biến thành chị dâu; không hiểu tại sao bản thân mình có thể vì lấy lòng nàng mà sử dụng đến thứ hàng giả xưa nay bản thân căm ghét; không biết khi yêu bản thân mình có thể ngọt ngào khắc cốt ghi tâm; không hiểu tại sao, phìa sau tình yêu đó lại là nỗi đau ly biệt.
Bốn tháng cứ thế bất tri bất giác trôi qua, vài người bạn lạc trôi đâu đó xuất hiện vào nhân sinh vốn vô vị của ta.
Là người trong nước, du học sinh trường âm nhạc và diễn xuất đến giao lưu học hỏi.
Bởi vì đối với âm nhạc có hứng thú, bởi vì nghe nói là du học sinh đoàn thể, cho nên buổi tối ngày chính thức diễn nhạc kịch ta đến xem.
Đó là một vở nhạc kịch hiện đại vô cùng thú vị, cải biên từ tác phẩm "Carmen".Nói nó thú vị bởi lẽ cô gái đóng vai Frasquita.
Hát hò khiêu vũ, cô gái đều tỏ ra rất nhanh nhẹn và trẻ trung, đùi non thon dài theo nhịp điệu như ẩn như hiện khi ấy luôn khiến các thiếu niên ngoại quốc không thể dời mắt, phát ra từng trận kinh diễm. Mà khi nhìn vào ánh mắt nhiệt huyết Frasquita lúc ấy, tư thái kia quả thực đem nhân vật diễn có hồn vô cùng.
Không nhịn được ý cười trên khóe miệng. Các cô bé thật sự có năng khiếu!
Sau đó ở trường học, du học sinh người Hoa tổ chức hội họp mới biết tên của các nàng diễn Carmen "đùi thon dáng đẹp" gọi Đường Tiếu, thật là một cái tên ngọt ngào; mà cô gái thú vị "Frasquita" là Trương Á Phi, có người nói là cô giáo thực tập mới vừa tốt nghiệp.
Nàng đeo gọng kính màu nâu đỏ, dáng vẻ xem ra là cô gái dịu dàng. Mà khi ta nhìn thêm vài lần bị người ta phát hiện, bị trừng mắt làm ta không dám ho he gì nữa.
Ta âm thầm le lưỡi. Trong lòng nghĩ, nếu không phải thấy cô có chút giống Trương Tịnh Dĩnh, quỷ mới thèm xem!
Nhưng ánh mắt có chút lộ liễu của ta lại bị Đường Tiếu nhìn đến. Cô gái đó cười rộ lên có núm đồng tiền nhàn nhạt cũng hơi giốngTrương Tịnh Dĩnh.
Lúc đầu thật không biết tại sao Trương Á Phi nhìn ta khắp nơi đều là địch ý. Mãi khi sau này nhân cơ hội chuốt nàng say mới hỏi ra được vài chuyện thú vị a....