Cậu ấy cũng không bị mù.
Bảo tiêu nghe thế cũng không dám nói thêm gì, bởi vì quả thật bây giờ không có gì động đậy trong thùng thật.
Tặng quà và hồng bao xong, bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi, cách thời điểm khai tiệc còn một khoảng thời gian khá dài.
Tiệc đầy tháng ngày hôm nay, Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ tổ chức cực kỳ long trọng, mời không ít người trong vòng xã giao ở Ninh Thành.
Trong lòng Triệu Dương có tâm sự, cậu ấy chào một tiếng với đám bạn bè của mình xong, tập trung ánh mắt tìm kiếm gì đó giữa đám người xung quanh.
Không phải tối qua Phó Vãn đã nói, hôm nay bọn họ sẽ biết được kẻ nào đã làm ra chuyện thiếu đạo đức, tạo hồn trận để "mượn thai" ở nhà cậu ấy hay sao?
Sao đến bây giờ vẫn không thấy có chút biến hoá nào vậy?
Triệu Dương nhìn tới nhìn lui, tất cả đều không khác gì một buổi tiệc bình thường mà.
Trong lòng đang âm thầm phun tào, cậu ấy đột nhiên nhìn thấy ba của Tiết Định Khôn, Tiết tổng.
Người đàn ông trung niên ăn mặc tây trang nghiêm túc, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, nhìn kĩ sẽ thấy mái tóc ông đã có thêm vải sợi bạc, dường như dạo này ông tiều tuỵ đi rất nhiều.
Triệu Dương nhanh chóng chạy lên chào hỏi: "Chào chú Tiết, hai ngày nay Định Khôn có tốt lên chút nào không ạ?"
Tiết tổng bất đắc dĩ thở dài: "Vẫn như cũ thôi, làm cách nào cũng không tỉnh lại, e rằng về sau sẽ trở thành người thực vật."
Hai vợ chồng nhà họ Tiết không tiếp thu được sự thật này, hôm qua con trai mình còn tung tăng nhảy nhót, giờ lại đột ngột nằm bất tỉnh nhân sự trên giường bệnh.
Mỗi ngày vợ ông ta gần như đều khóc ở bệnh viện. Vì thế, tiệc đầy tháng lần này của nhà họ Đàm, chỉ có một mình Tiết tổng tới.
"Chú Tiết, thực ra... thực ra Định Khôn cậu ấy..." Triệu Dương có chút ngập ngừng.
Thần sắc Tiết tổng khẽ biến, lập tức truy hỏi: "Tiết Dương, có phải cháu biết được cái gì hay không?"
Tiết tổng vẫn luôn cảm thấy vụ tai nạn giao thông của con trai mình thật sự rất quái dị, đây là nội thành, chung quanh đều là khu dân cư, cho dù con trai ông ta có nghịch ngợm thì cũng không đến mức phóng bạt mạng như thế ở nội thành.
Sao có thể xảy ra tai nạn nghiêm trọng như vậy được? Chẳng lẽ Triệu Dương biết được ẩn tình gì?
Tiết tổng cũng mặc kệ đây là tiệc đầu tháng của nhà họ Đàm, lôi kéo Triệu Dương lại đây.
Triệu Dương lấy điện thoại ra một lần nữa, ho khan một cái, nói: "Chuyện đó... Có người nhờ cháu chuyển lời tới cô chú, Định Khôn cậu ấy ăn cơm bá vương..."
Tiết tổng: "..."
Cái quỷ gì thế?
Tiết tổng có chút không kịp tiếp thu, thời buổi nào rồi mà con của ông ta còn đi ăn cơm bá vương, chuyện này mà truyền ra thế nào cũng bị người ta mắng là do nhân phẩm không tốt, đi ăn cơm bá vương mới bị tai nạn. Tiết tổng thất vọng, nói với Triệu Dương: "Thằng nhóc này ăn cơm bá vương nhà ai? Lát nữa cháu đưa địa chỉ cho chú, chú đi thu thập cục diện rối rắm cho nó."
Hai người đang nói chuyện, cách đó không xa bỗng truyền đến âm thanh ầm ĩ.
Hoá ra là chủ nhân của tiệc đầy tháng lần này, chồng của Trần Lệ - Đàm Kính Nghiệp vừa mới bước ra.
Hai vợ chồng họ đứng một chỗ, mọi người xung quanh đều chúc mừng hai người có đôi nam nữ song toàn.
Đàm Kính Nghiệp cười đến mức không khép được miệng, có con trai rồi, cuối cùng bọn họ cũng được nở mày nở mặt.
Triệu Dương đi tới bên cạnh Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng, nghe thấy Lý Mỹ Phượng hâm mộ nói nhỏ: "Cũng không biết khi nào chúng ta mới được hạnh phúc như vậy." Triệu Dương bỗng nhiên kêu lên một tiếng "vãi", hai vợ chồng khó hiểu quay đầu lại nhìn cậu ấy.
Triệu Dương kinh ngạc nhìn quà tặng kia, chính là hộp quà mà nhà họ Triệu bọn họ tặng, nó được để ở chỗ khá dễ nhìn thấy.
Triệu Dương cảm thấy cái hộp... hình như mới động đậy.
Triệu Dương xoa xoa đôi mắt, trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt-
Mấy cái xác thai nhi chui từ trong hộp ra, tuy bé nhỏ nhưng lại phát ra sức lực mạnh mẽ chưa từng có, chúng nó nhanh chóng bò về phía Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ.
Triệu Dương nhìn thấy rõ ràng, có một thai nhi tứ chi bị đứt vừa quay lại nhìn cậu ấy một cái.
Một bước.
Lại một bước.
Bò qua đây.
"Á."
Triệu Dương thét lên một tiếng chói tai, thiếu chút nữa thì ngất xỉu.
"Tiểu Dương, làm sao thế?" Triệu Côn Minh lập tức quan tâm, hỏi.
Sắc mặt Triệu Dương tái nhợt, ngón tay cậu ấy chỉ về phía Đàm Kính Nghiệp cùng Trần Lệ, run run rây rây nói không nên lời: "Thai... thai... bò..."
Xung quanh đã có người tò mò nhìn lại đây, thần sắc Triệu Côn Minh khẽ biến, lập tức túm chặt cổ áo sau của Triệu Dương, kéo cậu ấy tới một góc.
"Em vừa nói cái gì?" Ánh mắt sáng quắc của Triệu Côn Minh nhìn chằm chằm Triệu Dương, truy hỏi.
Triệu Dương không trả lời, cậu ấy nhìn khắp nơi thấy mọi người đều đang chúc mừng, giống như không nhìn thấy bất cứ cái xác thai nhi nào. Không phải chứ, vì sao chỉ có cậu ấy mới nhìn thấy?
Trong nháy mắt, Triệu Dương nghĩ tới tối hôm qua Phó Vãn điểm vào giữa mày của cậu ấy một chút, chẳng lẽ...
Triệu Dương nhanh chóng lôi điện thoại ra, gửi tin nhắn Wechat cho Phó Vãn:
[Phó đầu bếp, tôi, vì sao tôi có thể nhìn thấy xác thai nhi bò ra từ hộp quà tặng? Hơn nữa tại sao nó còn chạy tới chỗ tôi?]
Nửa phút sau, Phó Vãn trả lời tin nhắn: [Cậu thiếu nợ nó.]
Triệu Dương nhớ tới đúng là mình đã lỡ chân đá một cái túi thi thể, tức khắc khóc không ra nước mắt: [Cũng không phải là tôi cố ý mà, nó hẹp hòi như vậy sao? Tôi cũng đã xin lỗi rồi đấy!]
Phó Vãn: [Ừ, tính của quỷ nhỏ khá ghi thù.]
Triệu Côn Minh thấy Triệu Dương liên tục gửi tin nhắn Wechat, anh ấy có chút đứng ngồi không yên, đập một phát vào gáy của Triệu Dương, tức giận nói:
"Thằng nhóc này làm cái gì vậy, trả lời anh xem rốt cuộc là có chuyện... chuyện gì?"
Một khắc đó, bàn tay Triệu Côn Minh vừa tiếp xúc với làn da của Triệu Dương cũng chính là lúc anh ấy và Lý Mỹ Phượng đang nắm tay chồng nhìn thấy một màn kinh dị qua khoé mắt, chỉ thấy mấy người Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ...
Sáu cái xác thai nhi cười khằng khặc, có đứa ôm đùi Đàm Kính Nghiệp, có đứa ôm cánh tay Trần Lệ, có đứa ngồi lên đầu vai của cả hai người.
Còn có mấy đứa giống như những con sâu, hưng phấn bò tới bò lui dưới chân hai người đó. Á á á…
Một màn này đánh thật sâu vào đại não của ba người nhà họ Triệu.
Thế giới quan của hai vợ chồng liên tục sụp đổ.
Trái tim Lý Mỹ Phượng điên cuồng tăng tốc, sợ tới mức hét chói tai, trong nháy mắt thân thể cô ấy nhũn cả ra, Triệu Côn Minh không tốt hơn là bao, mặt anh ấy xanh mét nhưng vẫn vội vàng cố đỡ lấy vợ mình.
Triệu Dương lắp bắp thốt lên một tiếng cảm thán: "... Đây, đây mới thật sự là... dưới gối toàn con gái nè..."
Mẹ ơi! Có quỷ thật kìa.
Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng chưa từng hoài nghi chuyện xác thai nhi sẽ liên quan đến bạn tốt là Trần Lệ cùng chồng cô ta, nhưng một màn trước mắt này đánh vào mặt hai người quá lớn, bọn họ không muốn tin cũng phải tin.
Mặt dán mặt như thế, còn không phải là ba mẹ ruột thì là gì?
Không hiểu sao lại có một loại... ấm áp vô cùng quỷ dị. Triệu Dương từng nói nhìn thấy xác c.h.ế.t thai nhi mở mắt, nhưng rốt cuộc hai vợ chồng bọn họ chưa từng tận mắt thấy qua, trong lòng vẫn nửa tin nửa ngờ.