• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô cũng không thể chỉ nấu một nồi nước, cho khách hàng uống nước sôi đâu đúng không? Như này nếu mà dám lấy tiền của khách thì cô thật sự sẽ không bị ăn đánh sao?

Hệ thống lo lắng sốt ruột : [Ký chủ, cô như thế này liệu có trở thành đầu bếp được không đó?]

Phó Vãn không trả lời.

Lý Mỹ Phượng nhìn sang Đoàn Đoàn đầu tiên, Triệu Côn Minh và Triệu Dương thì nhìn chằm chằm Phó Văn.

Cả ngày hôm nay đầu óc Triệu Dương chỉ toàn là hình ảnh đáng sợ về cái trừng mắt của xác c.h.ế.t trẻ con kia, cậu ấy lập tức không dám giấu diễm một chút mà kể hết những chuyện xảy ra hôm qua cho Phó Vẫn.

Triệu Côn Minh trầm giọng nói: "Phó nữ sĩ, hôm trước lúc ở viện phúc lợi Ái Thiên Sứ cô cố ý nhắc nhở tiểu Dương, bây giờ có thể cùng chúng tôi tâm sự một lúc không?"

Phó Vãn làm như không nghe thấy, cô lấy từ trong ngăn tủ ra may cái chén mua được ở chợ bán sỉ.

Triệu Côn Minh và vợ liếc nhau, Lý Mỹ Phượng tiến lên một bước, suy nghĩ tìm một chút rồi sửa lại lời: "Phó đại sư?"

Nhưng vẫn không nhận được bất kì câu trả lời nào như trước. Ba người có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nếu Phó Vãn không muốn quản chuyện này thì sao lại nhắc nhở họ? Nhưng hôm nay bọn họ tới đây, cô lại không thèm nói một lời là sao?

Triệu Dương nhìn Phó Vãn đứng nấu nước ở trước xe đẩy đồ ăn, cậu ấy gãi gãi đầu, mang lòng thử nghiệm mà kêu lên: "Đầu bếp Phó?"

Phó Vãn ngước mắt lên nhìn cậu ấy, đạm nhiên trả lời: "Ừ, là tôi."

Đồng tử của hệ thống mỹ thực chắn động: [... Trâu, quá trâu bò!]

Phó Vãn thế mà phản ứng lại với bọn họi

Triệu Dương cảm thấy có chút ba chấm, trong nhà gặp chuyện quỷ quái còn chưa tính, quan trọng là người mà bọn họ khổ cực tìm kiếm lại không phải đại sư, mà là... đầu bếp?

Lúc này nước trong nồi đã sôi, kêu lên từng tiếng ùng ục ùng ục, hơi nóng đua nhau bốc lên.

Triệu Côn Minh có nhiều năm kinh nghiệm trên thương trường trong nháy mắt hiểu ra, anh ấy vô cùng biết điều nói với vợ và em trai mình: "Mọi người đều đói bụng, không bằng ngồi đây ăn chút mì sợi?"

Ba người quả thật khá đói bụng, cả ngày hôm nay đều chỉ chăm chăm đi tìm Phó Vãn, lại nghĩ đến chuyện bất thường ở nhà nên cũng không ăn nổi, lúc này nhìn thấy quán xe đồ ăn này cũng cảm thấy bụng réo lên.

Lý Mỹ Phượng nhìn thực đơn tối nay được Phó Vãn viết trên giấy, cô ấy không khỏi tán thưởng: "Đầu bếp Phó, ngoài mì sợi cô còn làm không ít đồ ăn khác, cho tôi một chén gà hầm nấm hương đi."

Triệu Côn Minh chọn mì thịt bò cay.

Triệu Dương nhìn chằm chằm cây hoè già kia bỗng nhớ tới điều gì, khuôn mặt cậu ấy như nhăn thành một mảnh, nơi này không phải chính là nơi mà anh em tốt của cậu ấy xảy ra tai nạn giao thông sao? Có phải Phó Vãn còn biết được nơi này từng xảy ra chuyện gì hay không?

Triệu Dương nhận được ánh mắt cảnh cáo của Triệu Côn Minh, rầu rĩ nói: "Vậy cho tôi một chén bò kho đi." Chọn món xong, ba người cũng không chê quán ven đường đơn sơ mà ngồi xuống bàn nhỏ trước mặt.

Đoàn Đoàn vô cùng cao hứng, cậu bé không nghĩ nhanh như vậy đã có khách.

Đoàn Đoàn ngó trộm anh trai trẻ tuổi mặt đầy m.á.u kia, cậu bé nhất định phải đề phòng người này phá hư việc buôn bán của mẹ.

Đoàn Đoàn ngang đầu nhìn Phó Vãn, mười phần chờ mong hỏi: "Mẹ ơi, con có thể giúp mẹ cái gì không?"

Phó Vẫn ra hiệu: "Mở thùng ra đi."

Đoàn Đoàn nhanh nhẹn lấy ra một thùng giấy mua ở chợ bán sỉ, dung d.a.o nho rach bang dinh tren thùng ra, lộ ra các loại mì gói đủ màu ở bên trong.

Phó Vãn cầm lên bốn gói mì, cô xé bao bì của chúng rồi để vắt mì cùng các gói gia vị vào trong bát, đổ nước sôi lên rồi đậy nắp.

Chỉ cần chờ ba phút, ba bát mì Khang sư phụ vô cùng hấp dẫn đã ra lò.

 

Hệ thống mỹ thực bị làm cho choáng váng: [... Mì gói?]

Phó Vãn bình tĩnh: "Ừ."

Hệ thống mỹ thực không thể tưởng tượng nỗi: [Tại sao lại là mì gói? Cô mua thùng mì này không phải để cho Đoàn Đoàn ăn sao?]

Phó Vãn nhắc lại: "Tôi không phải mẹ kế." Mỗi ngày cho con trai ăn loại đồ không có tí dinh dưỡng gì như mì gói, đây là hành vi của mẹ kế.

Nhưng thực khách cũng là cơm áo gạo tiền mà.

Hệ thống thét chói tai, nó cảm thấy sắp hỏng mắt: [Như này sao có thể gọi là "làm món ăn ngon"? "Làm" cơ mà.]

Thần sắc của Phó Vãn vẫn bình tĩnh đến cực điểm: "Tôi tự tay đổ nước còn rắc gia vị, sao không được gọi là "làm"?"

Hệ thống mỹ thực: [...]

Ba người nhà họ Triệu thấy thế cũng phát ngốc, Triệu Dương tự đập trán mình, thốt lên: "Tôi còn đang hỏi sao thực đơn này lại nhìn quen thuộc như thế mà." Món ăn này còn không phải là món mì kinh điển Khang sư phụ sao?

Khó trách cậu ấy cảm thấy lạ lạ. Làm gì có ai thèm ngồi ở chỗ chim không thèm ỉa này lúc nửa đêm để ăn mì gói chứ?

Trong lòng Triệu Dương âm thầm chửi bậy.

Triệu Côn Minh rất rõ tính tình của em trai mình, anh ấy trừng mắt nhìn Triệu Dương: "Em thì biết cái gì? Hiện giờ đang rất lưu hành bán mì gói! Rất nhiều người trẻ tuổi kiếm tiền dựa vào mì gói đấy."

Có điều có thể kiếm được hay không còn phải xem vị trí quán ăn, nhu cầu của khách hàng, sách lược đẩy mạnh tiêu thụ, tuy nhiên máy lời này Triệu Côn Minh không dám nói ra.

Rất nhanh mì ăn liền đã được nấu xong, Triệu Dương chủ động đi tới để ba bát mì lên bàn nhỏ, mùi thơm của mì gói rất câu người, có điều ăn vào trong miệng rồi thì cũng chỉ có thế.

Triệu Dương ăn từng ngụm mì gói, bớt thời gian hỏi: "Đầu bếp Phó, vì sao nhà chúng tôi mãi không thể liên lạc được với cô vậy? Có phải số di động cô điền ở viện phúc lợi bị sai rồi, chúng tôi gọi không được, hôm nay chúng tôi cũng đến nhà cô luôn, nhưng gõ cửa rất nhiều lần mà vẫn không thấy ai ra mở."

Từ sau khi về nhà Đoàn Đoàn căn bản không nghe được tiếng đập cửa nào, cậu bé khó hiểu hỏi lại: "Cháu và mẹ vẫn luôn ở nhà mà."

Ánh mắt của mấy người nhà họ Triệu khẽ biến, sao có thể?

Bọn họ không chỉ gõ cửa phòng Phó Vãn hơn năm lần, còn cố ý xuống lầu nhìn qua cửa số phòng của cô, đến tận đêm mà căn phòng ngay cả một ánh đèn cũng không có, giống như hai người chưa trở về nhà vậy!

Có ai nửa đêm đến cái đèn cũng không bật?

Kết quả là bọn họ vẫn luôn ở nhà?

Thần sắc Phó Vãn bình tĩnh, chỉ là cô thiết lập một trận pháp nhỏ để không bị người khác quấy rầy thôi, cô nói: "Là số điện thoại của tôi, nhưng không có tiền."

Hệ thống khá là keo kiệt, cung cấp số điện thoại nhưng lại luyến tiếc nạp tiền cho cô.

Triệu Dương vừa nghe, trong nháy mắt đã nắm được sự tình, cậu ấy lập tức móc ra điện thoại đời mới nhất của mình, một bên ăn mì một bên nạp vào số điện thoại của Phó Vãn 5000 tệ.

Động tác liền mạch lưu loát, không có chút đau lòng.

Hệ thống mỹ thực chấn động: [... Thực khách này rất hào phóng.]

Phó Vãn vừa cầm điện thoại lên đã thấy thông báo tin nhắn mới nhất. A, di động của cô có thể gọi điện thoại, cũng có thể lên mạng rồi.

Triệu Côn Minh thành thạo ăn xong mì gói, vẻ mặt trịnh trọng hỏi: "Phó đại... đầu bếp, cô nói xem, tình huống của nhà chúng tôi rốt cuộc là như thế nào?"

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK