Triệu Dương cũng không rõ lắm về mối quan hệ giữa họ, cậu ấy chỉ nghe nói sau khi kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học được công bó, vì Thẩm Tử Khiên muốn báo thành tích thi đại học của mình cho tổ tiên nên đã đến từ đường nhà họ Thắm ở trên núi.
Họ cũng không biết là ai đã đưa Phó Vãn đi.
Nghe nói Phó Vãn ở từ đường nhà họ Thẩm một đêm, không bao lâu đã mang thai. Sau khi sinh con ở bệnh viện thì đã biến mất.
Ba mẹ cô điên cuồng đi tìm cô khắp nơi, còn Phó Vãn thì dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian!
Năm năm trôi qua, người trong vòng thượng lưu đều cho rằng cô c.h.ế.t ở xó xỉnh nào đó, bọn họ cũng sắp quên cái tên này luôn rồi.
Kết quả...
Đầu bếp Phó này chính là Phó Vãn năm đói Triệu Dương nghĩ đến chuyện xảy ra mấy năm nay của Ninh Thành, nghĩ đến cảnh tượng thê thảm vừa rồi của hai vợ chồng nhà họ Đàm, cậu ấy bỗng nhiên nuốt một ngụm nước bọt.
Cảm giác, sắp tới Ninh Thành sẽ xảy ra rất nhiều chuyện...
Thiên đường của người thích hóng drama sắp xuất hiện rồi.
Triệu Dương vò đầu mình, thở ra một hơi thật dài, run rẩy gửi một tin nhắn qua wechat của Phó Vãn.
[Triệu Dương: Đầu bếp Phó, cô có biết tối nay nhà họ Đàm đã xảy ra chuyện gì không?]
[Là Văn Văn đây: ?]
Triệu Dương: Cô còn giả bội Triệu Dương dứt khoát lên tiếng: "Đàm Kính Nghiệp tự đ.â.m bụng mười mấy nhát, Trần Lệ bị dọa đến mức đầu óc điên khùng.
Nửa phút sau, Phó Vãn trả lời bằng một tin nhắn thoại, giọng nói của cô thanh nhã lại dễ nghe, bên trong còn chứa sự vui vẻ muốn hóng chuyện: "Vậy sao?"
"Tôi chỉ biết con gái họ muốn tạm biệt ba mẹ trước khi rời đi mà thôi."
Còn về phần bọn họ muốn tạm biệt như thế nào thì Phó Vãn không quản được, cô cũng không có hứng thú.
Nhân quả tuần hoàn, cuối cùng cũng sẽ có một ngày nào đó phải trả lại, cô để cho ngày này đến sớm một chút mà thôi.
Triệu Dương nghĩ lại những chuyện ghê tởm mà hai vợ chồng này đã làm, lại nghĩ đến những năm tháng anh trai và chị dâu phải chịu đựng đau khổ vì cầu xin một đứa con, trong lòng cậu ấy chợt cảm thấy nhẹ nhõm cả về thể xác lẫn tinh thần.
Có thù tất báo!
Triệu Dương suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gọi điện thoại, sau khi biết cuộc gọi đã được kết nối, Triệu Dương do dự vài giây nhưng vẫn sợ hãi hỏi: "Đầu bếp Phó, cô có phải là vị tiểu thư đã biến mắt của Phúc Mãn Lâu hay không vậy?"
Phó Vãn thờ ơ "Ừ" một tiếng, sau đó ung dung cười nói: "Cậu biết tình trạng hiện tại của nhà họ Phó sao? Vậy thì giúp tôi chuyển lời với bác tôi một câu."
Triệu Dương gật đầu như giã tỏi, chăm chú lắng nghe câu nói mà Phó Vãn muốn cậu ấy chuyển lời, lúc nghe xong thì suýt chút nữa ngã từ trên ghế dài xuống.
Chết tiệt!
Câu này...
Phó Vãn mỉm cười: "Có thể chuyển lời giúp không?"
Triệu Dương sợ hãi, gật đầu lia lịa: "Tôi nhất định sẽ chuyển lời giúp đầu bếp Phó, tôi nhất định sẽ hoàn thành."
Trên trán Triệu Dương toàn là mồ hôi lạnh, nếu cậu ấy chuyển lời này cho người nhà họ Phó nghe, thì chắc chắn là người nhà họ Phó sẽ bị dọa sợ c.h.ế.t khiếp!
Phó Vãn đang ngồi trước bàn ngắm nhìn tờ giấy màu trên bàn, Đoàn Đoàn vui vẻ trở về nhà, trên tay cầm một cây kéo mới mua về từ quầy bán hàng, đây là thứ mẹ cần dùng.
Phó Vãn nhận lấy kéo, nghe tiếng thở nặng nề ở đầu bên kia, nhàn nhã mỉm cười: "Mì ăn liền tối qua thế nào?"
Câu hỏi đột ngột này khiến Triệu Dương sửng sốt, lập tức gật đầu nói: "Rất ngon!"
Vô cùng ngon.
Trong đầu cô tự động tự động vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống mỹ thực: [Ting, chúc mừng ký chủ đã nhận được lời khen từ một vị khách.]
Hệ thống mỹ thực kinh ngạc: [... ]
Mẹ nói
Phó Vãn cảm thấy mình thật sự là một đầu bếp giỏi, lúc này vẫn còn đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, cô chậm rãi nói: "Cảm ơn lời khen ngợi của cậu, đúng rồi, thuận tiện giúp tôi hỏi một chút về cảm nhận của anh trai và chị dâu cậu."
Triệu Dương: "... Được."
Phó Vãn cúp điện thoại, tiếp tục cắt giấy.
Đoàn Đoàn ghé vào cạnh bàn, ánh mắt sáng ngời tràn đầy sự sùng bái nhìn Phó Vãn, không ngừng khen ngợi: "Mẹ thật lợi hại, đây là người giấy ạ? Đẹp quá!"
Mẹ biết nấu cơm biết kiếm tiền còn có thể cắt giấy, mẹ quá lợi hại.
Phó Vãn nhẹ nhàng mỉm cười, tay vẫn không ngừng cắt giấy, cô nhìn thấy tin tức địa phương hiện lên trên màn hình điện thoại di động.
[Sốc! Một người đàn ông họ Đàm ở Ninh Thành hoài nghi vợ ngoại tình sinh con, đã dùng d.a.o tự sát trong lúc cãi vã. ]
Phó Vãn không quan tâm, úp ngược điện thoại trên bản.
Lý do sư phụ Vân Hoa Tử của cô đã bổ nhiệm cô trở thành chưởng môn đời thứ 193 của Thiên Cực Huyền Môn, ngoài thiên phú huyền học hiếm có ra thì còn có một điểm...
Sư phụ cô từng thẳng thắn nói: "Phó Vãn, con vừa có tâm địa Bồ Tát, cũng có thủ đoạn mạnh mẽ. Nhưng nếu không cẩn thận, rất dễ trở thành tà tu."
Thiên Sư thủ tịch, chưởng môn Nguyên Quân của Thiên Cực Huyền Môn vừa là địa vị tối cao, vừa là thứ giúp cô duy trì sự thanh tỉnh cuối cùng.
Toàn bộ Thiên Cực Huyền Môn và đệ tử của các môn phái đều phe chính đạo, mà cô đứng ở giữa chính và tà.
Cô tin nhân quả, cũng tin rằng nhân quả luân hồi, thậm chí cô càng tin vào việc nhân quả tuần hoàn sau khi cô ra tay!
Trong tay cô hiện ra một hình người giấy đỏ nhỏ, Phó Vãn buông cây kéo tranh tay xuống, mỉm cười nói với Đoàn Đoàn: "Chuẩn bị bày quán, kiếm tiền."
Lúc này, Triệu Dương vẫn còn ở bệnh viện, im lặng hồi lâu, Triệu Dương mới đứng dậy.
Triệu Dương đi vào phòng bệnh, sau khi tham gia tiệc đầy tháng xong thì Tiết tổng cũng đến bệnh viện thăm con trai, trong phòng bệnh còn có một người phụ nữ trung niên trông rất tiều tụy, đó là mẹ Tiết.
Tiết Định Khôn nằm trên giường bệnh, trên người cắm rất nhiều loại ống, dụng cụ bên cạnh phát ra tiếng bíp bíp.
Trên đầu Tiết Định Khôn còn quấn băng gạc, gò má gây gò lõm xuống, không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Tiết tổng thấy Triệu Dương đi vào, vỗ vỗ bả vai cậu ấy và nói: "Tiểu Dương, cháu vất vả rồi, cháu về nhà nghỉ ngơi trước đi."
Tiết tổng tưởng rằng Triệu Dương đi vào để tạm biệt, dù sao thì bây giờ cũng tối muộn rồi.
Triệu Dương hỏi: "Chú Tiết, dì Tiết, hai người định ở lại đây trông Định Khôn cả đêm ạ?"
Đúng là Tiết tổng và bà Tiết định ở lại, đây là phòng bệnh cao cấp nên bên trong còn có phòng nghỉ ngơi.
Tuy rằng họ cũng có thể về nhà nghỉ ngơi, nhưng trong lòng lại luôn cảm thấy lo lắng.
Triệu Dương thấy hai người gật đầu thì nhắc nhở: "Chú Tiết, chú quên rồi ạ, hôm nay cháu đã nói với chú là Định Khôn ăn quỵt không trả tiền!"
Sao lại nhắc tới chuyện ăn quyt chứ!
Tiết tổng thấy vẻ mặt Triệu Dương vô cùng nghiêm túc, trong lòng ông ấy cảm thấy có dự cảm không lành, ông ấy suy đoán: "Thằng nhóc kia... chẳng lẽ là nó ăn quỵt ở quán ăn làm ăn bất lương?"
Bởi vì là quán ăn làm ăn bất lương, cho nên mới xảy ra tai nạn xe cộ ở trên đường?
Bây giờ Triệu Dương chính là khách trung thành ở quán ăn của Phó Vãn, thấy quán ăn bị nói là quán ăn làm ăn bất lương thì giải thích giúp Phó Vãn: "Sao có thể quán ăn làm ăn bất lương được chứ, đầu bếp Phó chính là đầu bếp nhiệt tình nhất mà cháu từng gặp, hơn nữa giá cả cũng rất hợp lý."