Phó Vãn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chuẩn bị bảy chiếc xe đen, biển số bắt đầu bằng số 7, kết thúc bằng số 4. Giá cả không cần quá đắt."
Triệu Dương sửng sốt, vội vàng gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ.
Sau khi Phó Vãn kết thúc cuộc gọi, Triệu Dương chuẩn bị đi bệnh viện mua chút thuốc hạ sốt.
Thật ra mấy hiệu thuốc ở dọc đường cũng có thuốc hạ sốt, nhưng Triệu Dương suy nghĩ một lát thì vẫn đi đến bệnh viện mà Tiết Định Khôn đang chữa trị.
Ha ha, tối hôm qua cậu ấy đã nhận được bao lì xì lớn của chú Tiết, ông ấy cảm ơn cậu ấy đã giới thiệu đầu bếp Phó cho ông ấy.
Có lẽ lần đi đến bệnh viện này của cậu ấy sẽ có thể thấy bạn tốt của mình tỉnh lại.
Cậu ấy phải để cho bạn tốt cảm ơn mình.
Nghĩ tới đây, Triệu Dương lập tức lái xe đi tới bệnh viện, sau khi mua một hộp thuốc hạ sốt ở hiệu thuốc của bệnh viện thì đi thang máy tới phòng bệnh VIP của Tiết Định Khôn.
Vừa mới đi lên thì chợt nghe thấy dì lao công đang nói chuyện phiếm: "Mọi người xem tin tức chưa? Người đàn ông kia nghi ngờ vợ mình cắm sừng mình, tự sát c.h.ế.t rồi Tôi còn tưởng là người đàn ông đó sẽ tức giận đến mức c.h.é.m c.h.ế.t vợ mình chứ, không ngờ vậy mà lại tức đến mức tự sát?" "Ai bảo là tức giận đến mức tự sát chứ? Tôi nghe nói là..." Một dì lao công khác cầm cây chổi lau nhà, nhìn chung quanh rồi nhỏ giọng nói: "Là trúng tà."
Triệu Dương nghe mấy tiếng Cười nói náo nhiệt này, đang định gõ cửa phòng bệnh của Tiết Định Khôn thì chợt nghe thấy bên trong có tiếng kêu hoảng sợ của chú Tiết.
Triệu Dương sải bước đi vào, chỉ thấy Tiết tổng đang nắm chặt một người giấy nhỏ màu đen mềm oặt.
"Sao có thể như vậy? Rõ ràng vừa rồi vẫn là màu đỏ thẫm, giấy cũng cứng." Sắc mặt Tiết tổng trắng bệch, ông ấy có dự cảm rất không tốt. Triệu Dương liếc mắt một cái thì đã nhìn ra người giấy nhỏ này là người giấy dùng giấy màu để cắt ra, hơn nữa loại giấy màu đó còn cùng một loại giấy màu với bùa bình an của cậu ấy. Thứ này chắc chắn là do Phó Vãn làm.
Bà Tiết cũng thầm cảm thấy có gì đó không đúng, luôn miệng nói: "Tôi đã nói là đầu bếp Phó này không có bản lĩnh như Trần thiên sư, người giấy này cũng mềm nhũn rồi, sẽ không gây bắt lợi cho Định Khôn chứ?"
Lời còn chưa dứt thì đã bị Triệu Dương đột nhiên lên tiếng cắt ngang: "Trần thiên sư? Trần thiên sư nào? Trần thiên sư của nhà Đàm Kính Nghiệp?"
Bà Tiết bị tiếng nói của Triệu Dương làm cho ngây người, lắp bắp nói: "Đúng, đúng vậy, làm sao vậy?"
Triệu Dương tức giận đến mức muốn chửi ầm lên, Trần thiên sư người không ra người quỷ không ra quỷ của nhà họ Đàm kia? Đó là kẻ thù của nhà họ Triệu bọn họi
Là thiên sư chó má này giúp Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ bày ra Trận Lục Tử Hồn dưới vườn nho nhà cậu ấy! Người như vậy sao có thể là loại người tốt gì chứ?
Nhưng vào lúc này, Tiết Định Khôn vẫn im lặng nằm trên giường bệnh lại bỗng nhiên phát ra tiếng ho khan mãnh liệt, dụng cụ bên giường bệnh phát ra tiếng nhắc nhở. Ba người họ lập tức kinh ngạc, vội vàng lao tới hai bên giường bệnh.
Tiết Định Khôn ho mạnh, như là sắp ho đến mức bay cả phổi ra ngoài, sắc mặt vốn đã tái nhợt của anh ta bỗng chốc biến thành màu xám trắng.
Bà Tiết đã từng thấy loại sắc mặt xám trắng này, đoạn thời gian trước bà ấy nhìn thấy người vừa mới qua đời cũng ở tầng này, sắc mặt người đó cũng như vậy!
Đó là màu xám của người chết!
"Định Khôn, con làm sao vậy?" Tiết tổng sợ tới mức không biết làm sao, hai tay run rẩy treo giữa không trung nhưng cũng không dám tùy tiện đụng vào Tiết Định Khôn. Triệu Dương nhìn không hiểu dụng cụ bên giường bệnh, nhưng cậu ấy có thể nhìn thấy đường chỉ tiêu trên đó đang điên cuồng rớt xuống.
Bạn tốt của cậu ấy vẫn không thể tỉnh lại, trên trán chảy ra rất nhiều mồ hôi, ho khan dữ dội khiến thân thể run mạnh, tình huống rất bất ổn.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Con à, con không thể bỏ mẹ lại được." Bà Tiết luống cuống tay chân, gào khóc.
Tiết tổng kịp phản ứng lại, lập tức ấn máy gọi: "Mau gọi bác sĩ và y tá, đúng, đúng, mau gọi bác sĩ cấp cứu!"
Toàn bộ phòng bệnh đều vô cùng rối loạn, bà Tiết kiệt sức ngồi sụp xuống đất, Tiết tổng còn đang chịu nỗi đau cố gắng chống đỡ.
Triệu Dương bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, cậu ấy lập tức ném thuốc hạ sốt trong tay đi, lá bùa bình an màu vàng từ trong túi ra, xé rách quần áo bệnh nhân màu lam của Tiết Định Khôn, đặt lá bùa bình an ở trên n.g.ự.c cậu ấy.
Một luồng ánh sáng phù văn hạ xuống!
Tiếng ho khan đột nhiên ngừng lại, ngay cả thân thể run rẩy cũng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra ngay cả hô hấp cũng đã ổn định hơn rất nhiều, tiếng kêu inh ỏi vừa rồi của dụng cụ lại cũng dần dần khôi phục bình tĩnh.
Thật thần kỳ! "Định Khôn?" Tiết tổng khóc lóc nhỏ giọng gọi, sợ quấy rầy con trai.
Hai vợ chồng nhìn chằm chằm Tiết Định Khôn đang nằm trên giường bệnh, cũng không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không mà bọn họ phát hiện sắc mặt Tiết Định Khôn không còn xám như người c.h.ế.t nữa, đó là một loại sắc mặt trắng nhợt vừa giống sắc mặt người bệnh lại vừa có chút giống sắc mặt người chết.
Bác sĩ và y tá chạy tới: "Làm sao vậy? Bệnh nhân làm sao vậy?"
Bác sĩ điều trị nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của hai vợ chồng thì thấy rất kinh ngạc, họ tưởng rằng bệnh tình bệnh nhân đột nhiên chuyển biến xấu nên người nhà hoảng sợ.
Bọn họ làm kiểm tra một lượt, thông báo cho họ biết tình huống của bệnh nhân trở nên nguy hiểm hơn.
Hai vợ chồng chẳng những không gào khóc, mà còn có loại tâm trạng thấy may mắn khi được cứu.
Bởi vì vừa rồi bọn họ rõ ràng nhìn thấy Định Khôn... sắp không chịu được rồi!
Bà Tiết lau mặt, túm lấy tay áo Triệu Dương khóc lóc cảm ơn cậu ấy: "Tiêu Dương, vừa rồi may mà có cháu, vừa rồi cháu cho Định Khôn thứ gì vậy?"
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Triệu Dương nhét thứ gì cho Tiết Định Khôn, Tiết Định Khôn lập tức trở nên tốt hơn!
"Là bùa bình an." Sắc mặt Triệu Dương xanh mét, lại bổ sung một câu: "Bùa bình an đầu bếp Phó tặng cháu."
Những lời này tựa như một con d.a.o đ.â.m mạnh vào tim Tiết tổng và bà Tiết.
Không ngờ là bùa bình an Phó Vãn tặng.
Tiết tống hối hận vì đã không làm theo lời Phó Vãn, nếu ngoan ngoãn nghe lời Phó Vãn, đợi đến ba giờ chiều hôm nay đặt người giấy nhỏ ở n.g.ự.c Định Khôn, thì có lẽ con trai bọn họ sẽ tỉnh, người một nhà cũng sẽ đoàn tụ.
Tình hình hiện tại đã trở nên càng tệ hơn.
Tiết tổng bật khóc và nắm chặt lấy tay áo Triệu Dương: "Tiểu Dương, cháu liên lạc cho Phó đại sư giúp chú đi, đầu bếp Phó. Mau mau, chú cầu xin cháu."
Tiết tổng thấy hối hận vì tối hôm qua mình đã quên phương thức liên lạc với Phó Vãn.
Đương nhiên là Triệu Dương không muốn nhìn bạn tốt của mình bị kẻ thù là Trần thiên sư hãm hại c.h.ế.t nên lập tức gọi điện thoại cho Phó Vãn.
Phó Vãn vừa bắt máy thì bà Tiết đã khóc lóc kể lại chuyện vừa xảy ra một lần.
Đầu bên kia điện thoại trở nên yên tĩnh, không lâu sau thì có một tiếng cười dễ nghe trong trẻo lạnh lùng vang lên: "Chẳng lẽ hai người không hiểu đạo lý một khách không phiền hai chủ sao?"
*một khách không phiền hai chủ: cùng một việc chỉ để một người làm, không được để người khác giúp đỡ.