• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió nổi lên.

Từng cơn gió lạnh lẽo thấu xương thổi từ dưới đất lên, lạnh đến mức mọi người hận không thể mặc áo lông vào. "Bộp", một chùm nho rơi xuống.

Sau đó, những chùm nho khác cũng rơi khỏi giàn, rơi xuống mặt đất cứng rắn, vỡ nứt ra.

Hệ thống mỹ thực đau: lòng: [Những quả nho này có thể ép ra rất nhiều nước nho.]

Phó Vãn cũng nhíu mày.

Lãng phí nho của cô.

Một cơn gió lạnh lẽo u ám thổi qua, một người đàn ông đi ra từ màn đêm tối, ông ta có bộ râu cá trê màu đen và mái tóc dài ngang vai.

Tiết tổng và bà Tiết nhìn thấy người đó thì lập tức giận tím mặt: "Chính là ông đã hại con trai tôi Ông đã đưa con trai tôi đi đâu?"

Trần thiên sư coi như không nghe thấy tiếng mắng mỏ tức giận của hai người, ông ta dùng ánh mắt tham lam đánh giá Phó Vãn.

Thật sự là một nữ huyền tu trẻ tuổi, còn trẻ hơn so với tưởng tượng của ông ta.

Nếu không phải là do ông ta không hiểu Đào Hoa Chú, thì ông ta thật sự rất muốn trồng một cái lên người cô gái này.

Phó Vãn ngước mắt nhìn, ánh mắt Trần thiên sư lập tức đối diện đôi mắt đen không đáy của cô.

Ngay lúc nhìn vào đôi mắt đó, đôi mắt Trần thiên sư lập tức đau đớn dữ dội, giống như đang có ngàn vạn cây kim đ.â.m mạnh vào mắt ông ta, một hàng m.á.u loãng chảy từ hốc mắt xuống gò má. Trần thiên sư sợ hãi lùi lại hai bước, Phó Vãn vẫn đứng ngay ngắn tại chỗ, gió lạnh thổi qua tay áo trắng tinh, nhưng cô vẫn không nhúc nhích chút nào.

Trần thiên sư sợ hãi, từ khi nào mà Ninh Thành lại xuất hiện một nữ huyền tu lợi hại như thế? Chẳng lẽ là người ở Kinh Thị?

Đoàn Đoàn dũng cảm đi ra chắn trước mặt Phó Vãn, cảnh giác nhìn chằm chằm Trần thiên sư.

Cậu bé phải bảo vệ mẹt

Vừa rồi Trần thiên sư chỉ nhìn thấy Phó Vãn, nhưng khi nhìn thấy Đoàn Đoàn thì ánh mắt ông ta giống như ánh mắt con sói hoang đói khát nhiều ngày đang theo dõi con mồi. Đứa nhóc này... cần phải mang đến cho Quỷ Mẫu!

Ông ta không dám nghĩ Quỷ Mẫu sẽ vui vẻ đến mức nào.

Ông ta không thèm lau vết m.á.u trên mặt mình, nhếch miệng cười điên cuồng: "Cô gái, muốn phá Trận Lục Tử Hồn của tôi?"

"Vậy thì tên nhóc này cứ đợi c.h.ế.t đi."

Cánh tay người đàn ông run lên, một bóng xám hiện ra trong đêm tối.

Một sợi dây xích làm từ quỷ cốt bỗng nhiên xuất hiện trong tay ông ta, dây xích quanh co khúc khuỷu bốc lên luồng hàn khí dày đặc, đầu kia của sợi dây xích được nối với một bóng xám. Tiết Quốc Thịnh và vợ mình Tê Tú Lan nhìn thấy cái bóng xám kia thì hét lên.

"Định Khôn! Định Khôn!""

Là Tiết Định Khôn!

Cổ của Tiết Định Khôn bị dây xích khóa chặt, ánh mắt anh ta mê mang và sợ hãi, bóng xám rất yếu ớt nhạt nhòa, giống như sẽ lập tức tan thành mây khói.

Chân hai vợ chồng mềm nhũn, ngã ngồi xuống mặt đất, không ngừng gào khóc.

Là chính bọn họ đã hại con trai mình.

Trần thiên sư cười điên cuồng, trong tròng đang không ngừng mắt chảy m.á.u tràn đầy kiêu ngạo: "Cô gái, cô dám phá trận thì tôi sẽ bóp c.h.ế.t hồn phách tên nhóc này, để cậu ta c.h.ế.t ngay tại chỗ!"

Tuy Trận Lục Tử Hồn này là tà thuật, nhưng cũng không khó. Đặc biệt là đối với nữ huyền tu lợi hại đến mức có thể mượn giấy gửi hồn này.

Nhưng nếu muốn phá trận và giải cứu Tiết Định Khôn cùng một lúc, thì tuyệt đối không có khả năng.

 

Trần Giang Lâm cũng không phải là kiểu người mặc kệ người ta đối phó mình.

Tê Tú Lan bò về phía Phó Vãn, khóc lóc cầu xin: "Phó đại sư, Phó đại sư, tôi cầu xin cô, cô đừng làm hai con trai của tôi, tôi chỉ có một đứa con trai này thôi." Nếu để bà ấy nhìn con trai hồn phi phách tán ngay trước mặt mình, vậy thì bà ấy sẽ điên mắt.

Giờ khắc này, Tiết tổng và bà Tiết hiểu rõ tại sao Trần thiên sư lại muốn hại Tiết Định Khôn!

Chính là muốn lợi dụng quan hệ lâu năm giữa nhà họ Triệu và nhà họ Tiết, muốn mượn tình anh em giữa Triệu Dương và Tiết Định Khôn!

Đánh rắn đánh dập đầu.

Một bên là con cái sau này của anh trai và chị dâu, một bên là tính mạng của bạn tốt nhiều năm, trán Triệu Dương nổi gân xanh, cậu ấy chửi ầm lên: "Mẹ nó... Trần Giang Lâm, ông đây muốn đào phần mộ tổ tiên của ông, bớt chơi xấu với ông đây, có bản lĩnh thì cứ đấu với ông đây."

Cậu ấy càng mắng thì Trần thiên sư lại càng vui vẻ, loại cảm giác khống chế cảm xúc của người khác ở trong tay thật sảng khoái

Phó Vãn nhíu mày: "Cậu ồn ào quá."

Cô giẫm nhẹ lên mặt đất, luồng linh khí nồng đậm xông tới bốn phía, cùng lúc đó đầu ngón tay trắng nõn của cô nhẹ nhàng túm lầy một sợi tóc đen, sợi tóc đó bay từ đầu ngón tay Phó Vãn đến phía Tiết Định Khôn.

Bang bang...

Hai tiếng nổ lớn vang lên!

Mặt đất rung chuyển dữ dội, chỉ thoáng chốc Trận Lục Tử Hồn đã bị xé rách, vườn nho rung động, oán khí tràn ngập xung quanh.

Dây xích quỷ cốt bị cắt đứt, một sợi tóc dài màu đen tạo thành một vòng tròn mảnh khảnh, vây quanh Tiết Định Khôn, linh khí nồng đậm bao bọc linh hồn đang càng ngày càng mỏng manh của Tiết Định Khôn.

Hai vợ chồng Tiết Quốc Thịnh và Tê Tú Lan như trút được gánh nặng, ngã ngồi trên mặt đất, vừa khóc vừa cười.

"Phụt..." Trần Giang Lâm phun ra một ngụm máu, sống lưng ông ta đột nhiên cong lên vì đau đớn kịch liệt.

Trận đã được phá, oán khí cắn ngược lại ông tai Trần Giang Lâm gian nan ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Phó Vãn.

Sao có thể như vậy được?

Vừa phá trận lại vừa có thể cứu Tiết Định Khôn trong lúc ông ta không chú ý?

Hai chọn một?

Phó Vãn muốn tắt cả.

Khuôn mặt Phó Vãn vẫn rất điềm tĩnh, cô vẫn đứng tại chỗ, trông như một pho tượng thân đang đứng yên quan sát nhân gian.

Bên tai là tiếng quỷ rít gào của sáu đứa trẻ sơ sinh, tràn ngập sự oán hận, lại cũng giống như đang giãy giụa trong đau khổ.

Chúng vây quanh Trần Giang Lâm, giống như đang muốn xé nát kẻ độc ác c.h.ế.t tiệt này.

Trần Giang Lâm hoảng sợ, ông ta bắt đầu lo lắng cho tình cảnh của mình.

Trần Giang Lâm điên cuồng âm thầm điều chỉnh linh lực toàn thân, vẻ mặt hiện lên sự lấy lòng, nói: "Tiền bối cần gì phải nhúng tay vào mấy chuyện này, những nghiệt chướng đã c.h.ế.t nhiều năm, cũng đã qua thời hạn đón người của quỷ sai từ lâu, tiền bối phá trận thả chúng ra thì chúng sẽ du đãng nhân gian, gây họa cho nhân gian."

Trần Giang Lâm nói không sai, nếu là hồn phách vừa mới c.h.ế.t thì sẽ có quỷ sai tự mình tới đón, nhưng nếu đã qua thời hạn thì sẽ biến thành quỷ hồn lang thang, nếu không có chỉ điểm thì quỷ hồn lang thang sẽ không biết cách để đi tới U Minh địa phủ.

Mà những tu sĩ nhân gian như bọn họ, làm sao có thể có liên hệ với quỷ sai vô thường trong U Minh?

Trần Giang Lâm chỉ nghe nói rằng ở Kinh Thị có mấy vị huyền tu đỉnh cấp là vô thường ở trên nhân gian, có khả năng liên lạc với quỷ sai của địa phủ.

Nhưng ở Ninh Thành nho nhỏ thì tuyệt không có ai có bản lĩnh cao như thế.

Lý Mỹ Phượng nghe thấy thì lập tức cảm thấy lo lắng: "Đầu bếp Phó, những đứa trẻ này không thể đi địa phủ đầu thai sao?" Phó Vãn khẳng định: "Chúng quả thật đã không nhận ra con đường đi tới U Minh nữa."

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK