Bên ngoài có một dàn chiếc xe màu đen, biển số xe tất cả đều bắt đầu bằng số 7, kết thúc bằng số 4.
Triệu Côn Minh và Tiết Quốc Thịnh tìm rất lâu mới có thể tìm được.
Phó Vãn dặn dò Triệu Dương đi ngược chiều vòng quanh đoàn xe ba vòng, sau đó nói: "Bên trái là hướng âm, đoàn xe mở cửa sau bên trái từ sau ra trước, để chúng lần lượt lên xe."
Triệu Dương lập tức làm theo lời Phó Vãn, bỗng nhiên cậu ấy nhớ tới một chuyện.
Chiếc xe này là để dành cho những đứa trẻ?
Đậu má, khó trách đêm nay Phó Vãn và Đoàn Đoàn không ngồi xe của cậu ấy, nhất định phải tự mình đi bộ tới.
Biểu cảm trên mặt Triệu Dương thay đổi liên tục, sau đó khóc không ra nước mắt lần lượt mở cửa trái của sáu chiếc xe xếp hàng dài.
Lúc đi tới chiếc xe đầu tiên, Triệu Dương sửng sốt, lại hỏi Phó Vãn: "Đầu bếp Phó, mở hết tất cả cửa xe bên trái sao? Nhưng mà chúng chỉ có sáu người thôi mà."
Phó Vãn gật đầu.
Sắc mặt mọi người ở đây đều có chút thay đổi, trong lòng cảm thấy thấp thỏm.
Cửa xe bên trái của bảy chiếc xe đều đã được mở ra, những đứa trẻ này tạm biệt mọi người, sau đó dừng lại trước mặt Đàm Nguyệt Nhi và Lý Mỹ Phượng vài giây, sau đó lần lượt lên từ chiếc xe thứ hai theo số tuổi.
Triệu Dương cảm giác ớn lạnh toàn thân, sau khi cậu ấy đóng cửa xe giúp chúng thì quay đầu nhìn về phía Phó Vãn.
Sau đó, sau đó thì nên làm cái gì bây giờ? Phó Vãn nói: "Chúng vừa không có quỷ sai chỉ dẫn, lại không có người thân đưa tiễn, cần một người đưa chúng đi qua."
Mọi người đều rất sợ hãi!
Vừa rồi lúc nhìn thấy bảy chiếc xe, trong lòng họ cũng đã mơ hồ đoán ra khả năng này, nhưng lúc đó họ còn chưa chắc.
Bây giờ Phó Vãn lại thật sự nói ra.
Đàm Nguyệt Nhi nhìn bóng tối rối tăm vô tận, đen kịt ở đầu bên kia của Quỷ Môn, cô ấy sợ hãi hơi co rụt người lại, nhỏ giọng hỏi Phó Vãn: "Chị, chị Phó Vãn, em... em phải ngồi chiếc xe đầu tiên, đưa các em gái qua đó sao?"
Đàm Nguyệt Nhi có thể dũng cảm cáo trạng giúp các em gái, nhưng nếu bắt cô ấy phải lên xe một mình thì cô ấy rất sợ hãi.
Phó Vãn lắc đầu: "Không được, cho dù là có quan hệ huyết thống, nhưng cô là người sống, không thể đi."
Cô vừa nói ra lời này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Tiết Quốc Thịnh cùng Tê Tú Lan đại biến!
Tất cả mọi người ở đây đồng loạt nhìn về phía Tiết Định Khôn được sợi tóc màu đen của Phó Vãn bảo vệ!
Ở đây, chỉ có Tiết Định Khôn là sinh hồn.
Tiết Định Khôn mê man, đầu óc anh ta có chút rối loạn, không nói gì. TÈ Tú Lan quỳ xuống kéo lấy Phó Vãn, khóc lóc nói: "Phó đại sư, đầu bếp Phó, tôi cầu xin cô, xin cô đừng để Định Khôn đi tiễn. Đó là địa phủ, là Minh giới đó, sao nó có thể đi được chứ?"
Trên trán Tiết Quốc Thịnh cũng đổ mồ hôi lạnh, không ngừng cầu xin: "Đầu bếp Phó, cho dù cô để nhà chúng tôi trả giá bao nhiêu cũng được hết, tôi và vợ tôi cầu xin cô, xin cô đừng để Định Khôn đi."
"Là tôi vô liêm sỉ, trúng phải kế của tên ác độc Trần Giang Lâm, khiến con trai tôi liên lụy vào chuyện lớn này, nhưng... nhưng... tôi xin cô, đừng đề nó đi."
Tiết Định Khôn là con của họ, họ làm ba mẹ sao có thể không đau lòng con trai của mình?
Tiết Quốc Thịnh và T Tú Lan cũng không phải người xấu gì, họ cũng rất đồng tình khi nhìn thấy sáu đứa trẻ này, nếu như có thể, nếu như chúng là người, họ thậm chí còn có thể nhận chúng làm con gái của mình.
Nhưng chúng không phải! Họ bị ngăn cách bởi âm và dương.
Tiết Định Khôn mới là đứa con trai chân chính còn đang nằm trên giường bệnh của họ.
Đây là do người làm ba mẹ như họ ích kỷ, sao họ có thể nhìn con trai mình đến âm tào địa phủ vì đưa tiễn người khác chứ?
Vốn dĩ con trai họ đã sắp không chịu nỗi rồi, nếu còn đi đến nơi đó, nếu không trở về được thì phải làm sao bây giờ?
Phó Vãn thấy họ như vậy thì cũng không nói thêm gì, dù sao cô cũng từng sinh con.
Cho nên...
Phó Vãn cúi đầu nhìn cậu nhóc đang thưởng thức cái chảo, bình tĩnh nói: "Đoàn Đoàn, lên xe."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc hoảng sợ.
Để Đoàn Đoàn lên xe tiễn hồn?
Đây, đây là lời mà mẹ ruột có thể nói ra sao?
Cả nhà Triệu Côn Minh là người biết rõ ràng nhất, lúc trước Phó Vãn mang theo báo cáo giám định DNA đến viện phúc lợi để nhận Đoàn Đoàn về, Phó Vãn tuyệt đối là mẹ ruột của cậu bé.
Lý Mỹ Phượng bỗng thấy có chút nóng nảy: "Sao có thể được chứ? Đoàn Đoàn cũng là người sống mà."
Đoàn Đoàn chính là đứa trẻ lúc trước Lý Mỹ Phượng thấy thích và muốn nhận nuôi, tuy rằng việc nhận nuôi không thành công, nhưng Lý Mỹ Phượng vẫn có chút tình cảm với Đoàn Đoàn.
"Khụ khụ..." Một tiếng ho khan suy yếu cắt ngang suy nghĩ của mọi người, tiếng ho khan đứt quãng này phát ra từ Tiết Định Khôn.
Tàn hồn mỏng manh của anh ta vẫn đang ngồi xổm trong vòng, tỉnh thần vẫn có chút rối loạn, nhưng sau khi được linh lực dồi dào bảo vệ thì cũng đã dần dần khôi phục.
Tiết Quốc Thịnh vô cùng đau lòng, rõ ràng lúc ông ấy gặp anh ta ở dưới gốc cây hòe, mặc dù khuôn mặt đầy máu, nhưng vẫn rất tỉnh táo, không biết là Trần Giang Lâm đã làm gì mà khiến con trai ông ấy trở nên như thế này.
Tiết Định Khôn thở hổn hển, chậm rãi giơ tay lên, vừa ho khan vừa nói: "Vẫn, vẫn là để tôi đưa đi đi."
TÈ Tú Lan nghe thấy con trai mình nói vậy thì vội vàng nói: "Không được đâu con trai, đó là âm tào địa phủ, tình trạng bây giờ của con như vậy thì sao có thể đi được?"
Trước kia Tề Tú Lan không tin là có địa phủ và âm phủ, nhưng giờ đây bà ấy đã được tận mắt nhìn thấy, nên sự sợ hãi của bà ấy đối với những nơi đó lập tức tăng lên.
Sắc mặt Tiết Định Khôn trắng bệch, anh ta tức giận nói: "Con không, không sao đâu."
"Đoàn Đoàn, là người sống, đi, rất nguy hiểm."
Tiết Định Khôn cũng đã phải chịu cực rất lâu, anh ta bị Trần Giang Lâm bắt lấy, bây giờ linh hồn anh ta sắp sụp đổ rồi, mãi đến lúc này mới chậm rãi khôi phục được chút.
Nếu anh ta có cơ hội tỉnh lại, việc đầu tiên anh ta muốn làm là phải đưa ba mẹ mình đến trường dành cho người già để bổ sung trí não!
Đầu bếp Phó Vãn còn ở đây, ba mẹ anh ta cũng đã được chứng kiến một loạt thao tác thần kỳ của cô rồi, cô sẽ khiến anh ta gặp chuyện không may sao? Sẽ để cho anh ta xảy ra chuyện sao.
Chỉ dựa vào việc buổi tối mấy hôm trước Phó Vãn cố ý bỏ lại một bát mì ăn liền, rồi dùng cái cớ là anh ta ăn quỵt để dẫn ba anh ta tới thì Tiết Định Khôn đã cảm thấy đầu bếp Phó này sẽ không bao giờ làm chuyện mà cô không chắc chắn.
Đi thì đi, nếu thật sự không may bị quỷ sai bắt đi thì anh ta cũng có thể đi cáo trạng với địa phủ, cáo trạng những quỷ sai kia tùy tiện bắt sinh hồn vẫn còn dương thọ, để cho bọn họ bị đình chỉ công tác rồi bị điều tral
Dù sao thì anh ta đã bị nhốt hai tháng ở dưới tàng cây hòe già nhưng chưa bao giờ làm chuyện xấu, anh ta có tư cách cáo trạng.