• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết tổng và bà Tiết đành phải gật gật đầu, Tiết tổng lại nói: "Trời cũng tối rồi, đợi đến ngày mai chú lại..."

Triệu Dương vội vàng nói: "Chú Tiết, chú đợi ngày mai làm gì chứ, đầu bếp Phó chỉ bày sạp lúc đêm khuya, nếu chú đi vào lúc ban ngày thì sẽ tìm không được người đâu, chú mau đi luôn đi."

Nếu đi tìm Phó Vãn vào lúc ban ngày thì sẽ gặp phải tình trạng giống như nhà cậu ấy, tìm cả ngày cũng không thấy người đâu.

Triệu Dương thấy hai vợ chồng họ bối rối, không hiểu tại sao mình lại gấp gáp thúc giục như vậy, rồi lại nhìn Tiết Định Khôn đang yên lặng nằm trên giường bệnh, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Chú dì, hai người có từng nghĩ tới... [Tìm một đại sử xem cho Định Khôn một chút không?"

Tiết tổng và bà Tiết nghe thấy như vậy thì chỉ cảm thấy rất vô lý, Tiết Định Khôn xảy ra tai nạn xe cộ thì đi tìm đại sư làm gì?

Triệu Dương từng là sinh viên đại học Ninh Thành, trước kia chơi bời đủ thứ thì thôi, vậy mà bây giờ lại còn bắt đầu tin mây thứ mê tín phong kiến kia.

Tiết tổng có chút bất đắc dĩ nhìn Triệu Dương và nói: "Tiểu Dương, cháu đừng tin vào mấy người gọi là đại sư kia, bệnh viện này là bệnh viện hàng đầu của Ninh Thành chúng ta đó."

Nhưng vẻ mặt bà Tiết lại như đang suy nghĩ điều gì đó.

Triệu Dương nghe vậy thì thản nhiên nói: "Cháu không tin đại sư, cháu tin đầu bếp."

Tiết tổng: "..."

Triệu Dương nhỏ giọng than thở: "Hơn nữa cháu cũng không phủ nhận trình độ chữa trị của bệnh viện, y thuật của bệnh viện này thật sự rất tốt, nhưng không phải là Tiết Định Khôn vẫn chưa tỉnh sao ạ?"

Lúc đó Tiết Định Khôn xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng đến mức suýt mắt cả mạng như vậy, là Tiết tổng chuyển viện cho Tiết Định Khôn suốt đêm đến nơi này mới có thể kéo anh ta trở về từ Quỷ Môn Quan, vết thương trên người đều đang chuyển biến tốt đẹp, nhưng cũng chưa tỉnh lại được.

Triệu Dương gãi gãi tóc, cũng không tiện nói gì thêm: "Dù sao thì chú Tiết cứ đến quán ăn của đầu bếp Phó để trả tiền rồi nói sau."

Tiết tổng không biết nên tỏ thái độ như thế nào với quán ăn chỉ bày sạp lúc ban đêm này, nhưng mà ông ấy cũng không phải là kiểu người ăn quỵt không trả tiền, nếu con trai đã ăn quỵt của người ta thì ông ấy nhất định phải đi trả thay con.

Tiết tổng và Triệu Dương cùng nhau rời khỏi bệnh viện đi tới bãi đỗ xe Lục Thiên, Tiết tổng thấy Triệu Dương đi về phía xe của mình thì hỏi một câu: "Tiểu Dương, cháu không đi cùng chú sao?"

Triệu Dương ngượng ngùng khua tay: "Chú Tiết, cháu xin lỗi, cháu còn có việc phải làm, cháu đã gửi địa chỉ vào Wechat của chú, chú tự đi đi ạ."

Triệu Dương nhớ tới việc Phó Vãn nhờ cậu ấy chuyển lời cho nhà họ Phó giúp mình thì cảm thấy vô cùng đau đầu.

Cậu ấy cảm thấy có lẽ mình sẽ bị đánh.

Tiết tổng đành phải tự lái xe đến địa chỉ mà Triệu Dương gửi. ...

Lúc này Phó Vãn và Đoàn Đoàn đã đây quán ăn đến dưới gốc cây hòe, đèn đường bên đường mờ mịt, bóng người kéo rất dài.

Ban đêm gió mát, lá cây hòe xanh biếc xào xạc trong gió, mà ở dưới bồn cây hòe có một cái bát thọ bẩn to màu đỏ trống rỗng.

Đoàn Đoàn vừa xuất hiện thì Tiết Định Khôn đã vui vẻ chạy tới với khuôn mặt đầy máu: "Bạn nhỏ, quả nhiên là em lại tới nơi này bày quán, mì ăn liền tối hôm qua rất ngon."

Ngoại trừ đua xe thì Tiết Định Khôn cũng rất thích đồ ăn ngon. Trước kia anh ta đã từng ăn rất nhiều món sơn hào hải vị, từng đến các nhà hàng nổi tiếng khắp cả nước, nhưng anh ta lại không thấy ngon như bát mì ăn liền dưa chua tối qua.

Vốn dĩ Đoàn Đoàn cảm thấy có chút sợ hãi anh trai quỷ mặt đầy m.á.u này, nhưng khi cậu bé nhìn bát thọ rỗng tuếch kia, lại nghe thấy Tiết Định Khôn nói vậy thì bỗng thấy tức giận.

Rõ ràng mẹ kiếm tiền vất vả như vậy, mà anh trai này lại dám ăn quyt! Thật đáng ghét.

Đoàn Đoàn tức giận đến nỗi hai má phồng lên, giận đến mức buột miệng nói: "Bồi thường tiền!"

 

Tiết Định Khôn ngây ngắn cả người, sững sờ nhìn Đoàn Đoàn, sau một lúc lại bắt đầu vui mừng như điên: "Em thật sự nhìn thấy anh, nghe thấy anh nói chuyện."

Đoàn Đoàn có hơi căng thẳng, cần thận nhìn về phía Phó Vãn.

Cô đứng ngay ngắn trước quán ăn chuẩn bị mọi thứ, nhìn như có vẻ không nghe thấy câu nói mà Đoàn Đoàn vừa rồi bật thốt lên.

Đoàn Đoàn lại thấy yên tâm, cậu bé sợ mẹ cảm thấy cậu không bình thường.

Trong kí ức mơ hồ của Đoàn Đoàn, cậu bé nhớ lại thời điểm cậu bé ở nhà ông ngoại, cậu bé nói rằng mình có thể nhìn thấy những người mà bọn họ không nhìn thấy, bọn họ đều rất sợ hãi.

Sau một thời gian thì họ ghét cậu bé và nói rằng cậu bé không sạch sẽ.

Cậu bé không muốn mẹ cũng cảm thấy mình là đứa trẻ hư hỏng có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ.

Đoàn Đoàn không muốn để ý đến Tiết Định Khôn, đứng bên cạnh Phó Vãn, giương mắt nhìn bốn phía.

Trên đường cũng không có nhiều người, thỉnh thoảng có người đi qua nhìn thấy quán ăn rỗng tuếch của họ thì bĩu môi rời đi.

Đoàn Đoàn thấy có chút sốt ruột, cậu bé biết tối qua chú Triệu và dì Lý đến ăn tối không phải ngẫu nhiên mà là cố ý tới.

Bây giờ việc muốn có khách dường như rất khó khăn.

Hệ thống mỹ thực nói: [Ký chủ, cô cứ như vậy thì rất khó để có thể hoàn thành nhiệm vụ. ]

Hệ thống mỹ thực thấy vô cùng lo lắng, quán nhỏ này chẳng có chút gì, ai thèm đến đây ăn chứ!

Phó Vãn lạnh nhạt nói: "Tới rồi."

Hệ thống ẩm thực: [Hả?]

Chỉ thấy một anh chàng giao hàng mặc áo khoác vàng lái xe điện đi từ trong ngõ nhỏ ra, trên khuôn mặt mệt mỏi nở một nụ cười mãn nguyện.

Đoàn Đoàn lập tức nhảy dựng lên, mời chào khách thay mẹ: "Mì ngon lắm, mẹ cháu nấu mì rất ngon, chú dì mau tới nếm thử."

Xe của anh chàng giao hàng đã đi qua quán ăn của họ khoảng bảy đến tám mét, nghe thấy tiếng mời chào của Đoàn Đoàn thì đột nhiên dừng xe.

Anh chàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy có một người phụ nữ trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp và một cậu bé đáng yêu đang đứng trước một quán ăn.

Đã trễ thế này mà vẫn còn mang theo con ra ngoài bày quán đề kiếm tiền trang trải cuộc sống. Anh chàng sờ cái bụng đang đói cồn cào, bỗng động lòng trắc ẩn.

Tất cả mọi người đều là người số khổ phải bôn ba vì cuộc sống, nếu có thể giúp một tay thì nên giúp, cũng đúng lúc đang đói bụng, anh ấy đi giao hàng cả ngày, đến giờ còn chưa ăn cơm tối.

Anh chàng giao hàng quay đầu xe điện, dừng ở bên cạnh quán ăn, tháo mũ bảo hiểm ra đặt ở trên xe, anh ấy đi đến quán ăn của Phó Vãn, ngồi xuống bàn nhỏ, nói với Phó Vãn:

"Bà chủ, cho một bát mì sợi."

Bình thường Vương Phong sẽ không ăn bên ngoài, ngoài việc tận mắt nhìn thấy đồ ăn bên ngoài rất bẩn ra thì anh ấy còn muốn tiết kiệm tiền.

Tuy rằng tự mình nấu cơm sẽ vất vả một chút, nhưng có thể tiết kiệm không ít tiền.

Hôm nay ăn ở quán ăn ven đường vừa là vì động lòng trắc ẩn, mà quan trọng nhất là...

Hôm nay anh ấy lại kiếm lời rồi.

"Chú ơi, quán ăn cháu có tổng cộng bốn loại khẩu vị, chú muốn ăn loại nào?" Đoàn Đoàn ân cần chạy tới, nhìn nụ cười trên mặt Vương Phong rồi nói: "Hình như hôm nay chú rất vui."

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK