• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cánh cửa phía sau anh ấy đã đóng lại. ...

Cô nhóc này ở đâu ra vậy, làm trò gì ở đây? Chỉ có một chiếc bàn cao để đựng tro trong phòng ngủ này!

Có đánh c.h.ế.t Vương Phong cũng không ngờ mình lại nhìn thấy một cảnh tượng kích thích như Vậy.

Con ngươi của Vương Phong điên cuồng mở to như người chết, adrenaline chợt tăng vọt.

Đôi tay làm việc quanh năm của anh ấy run rây điên cuồng, anh ấy đã không còn cầm được chiếc hộp có mùi thơm tràn ra ngoài nữa mà "bộp" một tiếng đánh rơi xuống đất.

Hộp đựng thức ăn đã bị rơi vỡ, thứ lăn ra không phải là đồ ăn mang về, mà là— Một nắm hương và nến đỏ sáng như máu! Một tên to con như Vương Phong hét lên một tiếng, anh ấy đột nhiên cảm thấy nửa thân dưới có chút lạnh lẽo thoáng qua.

Tiếng cười khúc khích khàn khàn của cô gái nhỏ vang lên từ trong phòng ngủ: "Chú, chú tè ra quần kìa."

Trong căn phòng ngủ nhỏ này, chỉ có thể nghe thấy âm thanh, không thể nhìn thấy ai, thứ duy nhất có thể nhìn thấy là bức tường phòng ngủ. Trên quần đùi màu xám tro của Vương Phong có vết nước hôi thối, chất lỏng trong suốt chảy xuống quần rồi rơi xuống đất, chiếc quần ướt dính vào đùi anh ấy, tạo cảm giác mát lạnh.

Anh ấy sợ đến mức tè dầm!

Cho dù là ai đến đây cũng sẽ ướt quằn!

Vương Phong không khỏi hét lên, đột nhiên xoay người chạy trối c.h.ế.t về phía cửa phòng ngủ. Phòng ngủ không lớn nên Vương Phong chỉ đi ba bước đã tới cửa.

Khóa cửa mở không ra, dù Vương Phong có cố gắng thế nào cũng không thể làm nó nhúc nhích.

Đụng phải quỷ rồi, anh ấy đụng phải quỷ rồi.

Vương Phong đổ mồ hôi như mưa, anh ấy cảm giác được có vật gì lạnh lạnh xuyên qua lớp quần áo mỏng thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Vương Phong nghe được phía sau có tiếng sột soạt, anh ấy quay đầu nhìn lại như suýt khóc, không biết từ lúc nào mà phòng ngủ lại xuất hiện thêm mấy cái bóng xám.

Trong bóng xám là... con nít

Trong bảy nhóc quỷ đó phần lớn là con gái, chỉ có hai đứa con trai. Nước da của bọn họ nhợt nhạt bất thường, đôi mắt to nhưng không có đồng tử, trên người có nhiều vết máu, thậm chí có người còn mắt cả tay và chân. Vương Phong chứng kiến một cảnh tượng mà cả đời anh ấy sẽ không bao giờ quên được. Cô bé có đôi má gầy gò nhìn anh ấy rồi mỉm cười đưa tay ôm lấy đầu mình, dùng sức kéo nó lên. Đầu cô bé cứ như thế bị kéo ra, đầu và thân của cô bé tách ra hành động, chia ra lao về phía đống hương và sáp vương vãi trên mặt đất.

Miệng trên đầu nhanh chóng gặm ngọn nến, tay thì nhặt từng nén hương cắm vào trong người, điên cuồng hút.

Những con quỷ nhỏ khác khác tranh nhau giành lấy chỗ sáp thơm còn sót lại. Vương Phong: \Wh

Anh ấy sợ hãi đến mức đầu óc trống rỗng, sau đó anh ấy chậm rãi nhớ lại món đồ mà mấy ngày nay anh ấy mang đi bán, chẳng lẽ vốn dĩ đó không phải là những hộp chứa đồ ăn mà trong hộp toàn chứa đầy sáp thơm ư? Một nỗi sợ muộn màng lại dâng lên, Vương Phong sắp phát điên rồi. Vương Phong tự nhận mình là một công dân tốt, anh ấy rất nghiêm túc trong việc giao đồ ăn để kiếm tiền. Trước đây anh ấy đã từng lấy việc giúp đỡ người khác trên con đường giao đồ ăn làm niềm vui, sao giờ lại gặp phải loại chuyện này chứ?

Vương Phong khẩn trương đến cổ họng khô khốc, gần như có thể nghe được nhịp tim đập cuồng loạn của chính mình, anh ấy áp vào cửa phòng ngủ, lớn tiếng kêu lên: "Mấy người, tôi, tôi chưa bao giờ làm tổn thương mấy người, xin hãy thả tôi đi."

Vương Phong không hiểu bọn họ muốn lừa anh ấy vào đây làm gì? Biến anh ấy thành vật tế thần ư?

Ở đây có bảy đứa trẻ, dù anh ấy có c.h.ế.t thay cũng không đủ. Cô nhóc cằm đầu quay đầu lại nhìn anh ấy, nhưng cơ thể cô bé không quay lại như bình thường mà quay giống như một con cú mèo quay đầu 180 độ, chẳng qua là đầu và thân cô bé lại tách rời.

"Chú, kẻ nói dối, khát nước, tôi muốn uống nước, tôi muốn uống nước." Cô bé liễm đôi môi khô khốc, lẩm bẩm, ánh mắt càng thêm oán hận. Đôi tay run rẩy của Vương Phong run run đưa chai nước khoáng ra, khi cô bé duỗi ngón tay đầy sẹo chuẩn bị nhận lấy thì Vương Phong đã lấy lại. Nữ quỷ nhỏ trừng mắt, Vương Phong mở nắp chai, hoảng sợ nói: "Tôi, tôi giúp nhóc mở nắp bình."

 

Nữ quỷ nhỏ sửng sốt một chút, chăm chú nhìn Vương Phong. Nước, cô bé muốn uống nước.

Khát vọng uống nước của cô bé còn mạnh hơn những loại sáp thơm kia, cô bé đặt đầu lại vào người, lao về phía Vương Phong, há miệng.

Trong cái miệng đó không thấy được chiếc răng nào, cũng không thấy được cổ họng của người bình thường, nó giống như một cái hố không đáy. Vương Phong cầm chiếc bình rót nước khoáng vào cái miệng đang mở thật to của nữ quỷ nhỏ

"Ah-lHH" Nước tinh khiết vừa rót vào cổ họng của nữ quỷ nhỏ, một tiếng thét chói tai bay lên trời, nữ quỷ nhỏ lập tức đau đớn ngã xuống đất, lăn lộn trên mặt đất một cách điên cuồng.

Vương Phong sửng sốt, chuyện gì xảy ra vậy?

Vương Phong cúi đầu nhìn nước khoáng trong tay, đó chỉ là nước C'estbon bình thường.

Tuy nhiên, Vương Phong không dám nghĩ nhiều, anh ấy cố gắng dùng tay trái mở cửa phòng ngủ lần nữa, trong nháy mắt Vương Phong đã chạy trốn như bay ra khỏi phòng ngủ, bộc phát tiềm năng chưa từng có.

Mấy con quỷ nhỏ trong phòng ngủ lập tức đuổi theo anh ấy ra ngoài, đuổi theo anh ấy vào phòng khách, để lại hàng loạt dấu chân.

Một tên mập mạp hôi hám nhìn chằm chằm Vương Phong, quát lớn: "Đưa chúng tôi ra ngoài, tôi muốn ra ngoài!"

Vương Phong làm sao sẽ phản ứng lại giọng nói của đám nhóc đó? Anh ấy vừa chạy tới cửa, vừa nắm lấy ổ khóa cửa thì một bàn tay lạnh lẽo đã nắm lấy cánh tay anh ấy.

Là cô bé vừa rồi.

Má ơi, sao mà cố chấp thế?

Vương Phong nắm chặt chai nước khoáng C'est Bon, tay còn lại mở cửa lao ra ngoài.

Anh ấy chạy như điên trong hành lang tầng 18, thậm chí không thèm quay đầu lại khi nghe thấy tiếng đóng sầm dữ dội của cánh cửa phòng số 04 phía sau. Anh ấy lao đến lối vào thang máy, ngón tay run rẩy, bấm nhầm mấy lần mới trúng nút.

Những con số màu đỏ trên màn hình thang máy bắt đầu thay đổi, Vương Phong hoảng sợ, thỉnh thoảng nhìn về phía cuối hành lang.

Nhanh lên chút, thang máy mau lên nhanh chút

"Đinh-I"

Thang máy cuối cùng cũng đi lên trong lúc Vương Phong đang cầu nguyện, cửa thang máy mở ra hai bên, nhưng trong thang máy lại không có ai. Bước chân của Vương Phong chợt dừng lại. Bởi vì qua khóe mắt, anh thoáng nhìn thấy màn hình thang máy. Lúc này nó hiển thị - "-18".

Ở tận dưới tầng 18!

Hóa ra anh ấy đã trốn thoát cổng số 04, nhưng không trốn thoát hoàn toàn.

Anh ấy vẫn đang đụng phải quỷ ở đây...

Vương Phong chợt nhớ đến mình từng xem mấy bộ phim kinh dị, ai đi thang máy sẽ gặp xui xẻo. Thang máy là khu vực thảm họa đối với phim kinh dị. Thang máy hình hộp, thậm chí không có cửa sổ. Nếu thật sự đụng phải quỷ, ngay cả chỗ trốn cũng không có.

Vương Phong nghiến răng nghiến lợi, giống như đã hoàn toàn bỏ cuộc, anh ấy buồn bực lao vào lối thoát hiểm, đi cầu thang lên!

Lối thoát hiểm cũng không có gì lạ, những con số dán trên bức tường trắng đều là biển báo "tầng 18" một cách nghiêm túc, không có số âm. Trên bức tường trắng có bóng của trẻ em đang chơi đùa màu xám, trong góc có một túi rác.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK