• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ừm, thù hận còn chưa dứt, nên không cam lòng rời đi." Phó Vãn bình tĩnh gật đầu: "Oán linh khác với chúng ta, chúng rất ít khi suy nghĩ đến lợi và hại. Chúng chỉ làm theo ý muốn của mình."

Mọi người nghe thấy vậy thì rất sốt ruột, ngay cả Tề Tú Lan cũng nơm nớp lo sợ mở miệng khuyên nhủ: "Các con không nên vì kẻ ác mà tự làm hại chính mình!"

Đương nhiên là thiên sư Trần Giang Lâm này đáng hận, nhưng nếu vì loại người tà ác này mà hại mình thì không có lợi.

Nhưng những quỷ thai kia vẫn không hề quan tâm, nhìn chằm chằm Trần thiên sư.

Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ là người bình thường hơn nữa còn cảm thấy chột dạ vì những chuyện xấu mà mình đã làm, lúc chúng vừa xuất hiện, thì tâm lý của họ cũng hoàn toàn rối loạn và sụp đổ.

Nhưng Trần Giang Lâm thì khác, vốn dĩ ông ta là tà tu ác độc, sao có thể sợ những thứ này?!

Muốn báo thù? Đúng là mơ mộng hão huyền!

Đợi sau khi ông ta khôi phục, thì ông ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t nữ tu huyền học Phó Vãn kia trước, sau đó lại bắt hết sáu con quỷ nhỏ này đi rồi đưa cho Quỷ Mẫu.

Cục diện trước mắt bắt đầu lâm vào cảnh bế tắc.

Triệu Dương nhìn thấy Trần Giang Lâm trợn mắt thì biết ông ta không có ý tốt, vội đến mức chửi ầm lên: "Trần Giang Lâm, mẹ nó, làm chuyện xấu nhiều sẽ không được c.h.ế.t tử tế, ông đây muốn báo cảnh sát bắt ông!"

Phó Vãn mỉm cười tiếp lời: "Ử, tuân thủ kỷ luật, vậy báo cảnh sát bắt ông ta đi."

Triệu Dương chỉ thuận miệng nói với mắng một chút để khiến cho lòng mình sảng khoái một chút, chứ cũng không trông cậy vào cảnh sát có thể bắt Trần Giang Lâm.

Hình như cảnh sát không kiểm soát được việc như thế này mà?

Không nói đến việc cảnh sát có bị chuyện này dọa hay không, nếu chỉ dựa theo pháp luật mà nói, về mặt pháp lý, những đứa trẻ bị phá thai trước khi chào đời không còn được coi là con người nữa.

Chuyện này cùng lắm cũng chỉ bị tạm giam và phạt tiền, chứ không hề chịu tổn hại gì.

Nếu cảnh sát nhân gian không quản được, vậy...

Đầu óc Triệu Dương suy nghĩ cực nhanh, trong đầu cậu ấy bỗng có một phỏng đoán đáng sợ, cậu ấy bật thốt lên: "Vậy, vậy báo cáo với địa phủ?"

Cáo trạng với địa phủ!

Phó Vãn mỉm cười, không nói gì.

Trần Giang Lâm ngồi liệt dưới đất, nghe thấy thế thì toàn thân ông ta bắt đầu thấy lạnh lẽo.

Cáo trạng với địa phủ!

Họ muốn cáo trạng với địa phủ?

Huyền tu có thể không sợ cảnh sát nhân gian, nhưng tuyệt đối sợ hãi việc bị cáo trạng với địa phủ.

Trần Giang Lâm biết cả đời này mình đã làm rất nhiều chuyện ác, nhưng những việc đó cũng chỉ bị trừng phạt sau khi ông ta chết, nhưng nếu bây giờ bị cáo trạng với địa phủ, nếu bị tra ra thì ông ta chắc chắn sẽ không được sống yên ổn.

 

May mà ông ta đã chuẩn bị đường luil

Trần Giang Lâm cười một cách điên cuồng, vẻ mặt ông ta trông vô cùng dữ tợn, trông gần như vặn vẹo, ông ta kiêu ngạo nói: "Cáo trạng đi, các người đến miếu Thành Hoàng cáo trạng ởi, các người có thể hại tôi được sao?"

Tiết Quốc Thịnh là người lớn tuổi nhất trong số họ, lúc ông ấy còn trẻ cũng đã từng nghe những người thế hệ trước nói rằng nếu là quỷ quái làm loạn thì quả thật có thể thử đến miếu Thành Hoàng đế cáo trạng với địa phủ.

Nhưng nếu thật có thể cáo trạng với địa phủ, vậy thì tại sao Trần thiên sư này lại không hề sợ hãi? Tuy rằng hiện giờ Trần Giang Lâm chỉ có thể ngồi liệt dưới đất không thể động đậy, nhưng vẻ mặt ông ta không hề sợ hãi, mọi người cảm thấy khó hiểu, chỉ có thể nhìn về phía Phó Vãn.

Phó Vãn lạnh nhạt giải thích: "U Minh địa phủ có quy củ của họ, chỉ có oan hồn chưa từng làm chuyện ác mới có tư cách cáo trạng và thỉnh cầu nguyên quân địa phủ làm chủ."

Nếu người đã từng làm chuyện ác đi cáo trạng, thì cũng tương đương với việc địa phủ tự mình giải quyết giúp người đó và người đó tự ý dùng quyền lực của địa phủ, như vậy thì làm sao có thể để người từng làm chuyện ác cáo trạng được? Mọi người nghĩ đến chuyện sáu đứa trẻ này đi "tạm biệt" ba mẹ, sau đó thì một người c.h.ế.t còn một người thì điên rồi!

Vẻ mặt mọi người hiện lên sự sợ hãi, thì ra... thì ra địa phủ có nhiều quy củ như vậy.

Vậy chẳng phải là không thể cáo trạng được nữa sao?

Khó trách... khó trách dù đã bị cắn trả đến mức ngồi xụi lơ trên mặt đất nhưng vẻ mặt Trần Giang Lâm vẫn còn rất ung dung, kiêu ngạo vô cùng!

Toàn bộ vườn nho toàn tiếng mắng chửi tức giận của Triệu Dương, phun hết một loạt từ dùng để chửi ra.

Ha ha, vui vẻ! Càng mắng thì Trần Giang Lâm lại càng vui vẻ!

Trần Giang Lâm đắc ý cười, nụ cười kia tác động đến lồng ngực, khóe môi ông ta chảy máu, nhưng ông ta cũng không thèm lau đi, vừa phun m.á.u vừa cười nói "Nếu oan hồn từng làm chuyện ác muốn cáo trạng với địa phủ, thì chỉ có thể để người có quan hệ huyết thống đi cáo trạng giúp."

Mọi người lập tức hiểu ra, khó trách Trần Giang Lâm vụng trộm mang Thiên Bảo đi, ông ta sợ bị cáo trạng!

Nếu không thì cho dù Đàm Thiên Bảo không phải con trai của Đàm Kính Nghiệp, là sản phẩm sau khi ngoại tình của Trần Lệ và thiên sư thì cũng có thể được chia một phần tài sản của Trần Lệ.

Nhà họ Đàm xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ còn sống thì mọi người cũng không trông cậy vào việc hai người đó sẽ đi cáo trạng, vì họ không g.i.ế.c c.h.ế.t sáu đứa trẻ kia đã là may rồi, giờ chỉ còn có em trai cùng quan hệ huyết thống còn đang trong tã lót không biết chuyện gì.

Quỷ Môn vẫn mở, từng cơn gió lạnh thổi qua, lòng mọi người đều lạnh lẽo.

Mỗi một chuyện xảy ra đêm nay đều vượt qua sự tưởng tượng của mọi người, quỷ thai không muốn đi địa phủ, nhưng cũng không thể cáo trạng với địa phủ, điều này trở thành một vòng luẩn quẩn không thể hoàn thành.

Chỉ có Phó Vãn vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt rất thản nhiên.

Trong màn đêm mờ mịt, một giọng nữ yếu ớt run rẩy đột nhiên vang lên: "Vậy để tôi cáo trạng thay các em gái, có thể không?"

Một cô gái trẻ gầy gò đang đứng run rẩy ở cách đó không xa, cô ấy mặc một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, mái tóc dài buông xõa xuống, sắc mặt rất tái nhợt, trông vô cùng yếu ớt.

Lý Mỹ Phượng kinh ngạc hô lên: "Nguyệt nhi!"

Cô gái đó không phải ai khác, chính là con gái lớn duy nhất của Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ, Đàm Nguyệt Nhi.

Cô ấy được Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng đón đến ở tạm trong nhà họ, vốn dĩ cô ấy nên nghỉ ngơi ở trong nhà, nhưng giờ lại xuất hiện ở chỗ này.

Đàm Nguyệt Nhi cũng không biết tại sao mình lại tới nơi này, nhưng cô ấy đột nhiên tỉnh dậy sau giấc ngủ, trong lúc hoảng hốt, hình như có một giọng nữ vô cùng dễ chịu và lạnh lùng gọi cô ấy, cô ấy chạy tới nơi này, sau đó nghe thấy những gì họ nói.

Trần Giang Lâm nhìn thấy Đàm Nguyệt thì bắt đầu luống cuống, cô gái này chính là người thân có quan hệ huyết thống của sáu con nghiệt chướng kia, cùng một mẹ sinh rai Lúc trước, khi Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ mang thai lần đầu tiên, họ kiểm tra ra là một bé gái. Tuy rằng không thích, nhưng họ nghĩ rằng đã là thai đầu thì cứ sinh đi, cho nên Đàm Nguyệt Nhi đã được sinh ra.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK