• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng hiện tại… Hoá ra đó thật sự chính là đại sư.

Chỉ tốn có 6000 tệ đã mời được đại sư, đây chính là vận may lớn của nhà họ. Phải biết rằng, phí mời vị đại sư phong thuỷ chuyên dùng cho nhà giàu số một ở Cảng Đảo đều phải tốn tới mười con số.

Lý Mỹ Phượng nhát gan, lần đầu gặp phải chuyện này, chân cô ấy mềm đến nỗi không đứng dậy nổi, cả người co rúm dựa vào trong lòng chồng mình.

Cũng may xung quanh đều chú ÿ một nhà Đàm Kính Nghiệp, không ai để tâm tới bọn họ đứng ở một góc.

Triệu Côn Minh lo cho vợ mình, thu lại cái tay đang đập vào gáy của Triệu Dương, khoảnh khắc anh ấy rời tay khỏi làn da của Triệu Dương, một màn quỷ dị trước mắt bỗng nhiên biến mắt không thấy tung tích.

Triệu Côn Minh ngắn ra, theo bản năng lại đưa tay chạm vào người Triệu Dương, quả nhiên lại nhìn thấy mấy cái xác thai nhỉ đang cọ cọ xung quanh Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ.

Thì ra... Triệu Dương chính là cái chốt mở khoá.

Tức khắc, Triệu Côn Minh cảm thấy Phó Vãn quá là hiểu lòng người rồi, vợ của anh ấy nhát gan, sao có thể suốt ngày nhìn mấy thứ này được?

Chỉ cần không động vào Triệu Dương thì sẽ không thấy nữa.

Triệu Dương khóc không ra nước mắt, không phải chứ Phó đại sư, vì sao phải làm cho cậu ấy luôn nhìn thấy hình ảnh này?

Ai rảnh thì có thể giải thích hộ xem, sao người trong cái gia đình kia đã âm dương cách biệt còn chơi trò "tương thân tương ái" làm gì?

Lý Mỹ Phượng phục hồi lại tinh thần, ánh mắt cô ấy phức tạp nhìn một nhà hạnh phúc này, con gái lớn mặt không chút cảm xúc đang đứng một bên, hai vợ chồng còn đang ôm một bé trai vừa mới đầy tháng ở trong lòng. Vậy mà lại là bọn họ...

Quen nhau mấy năm, không nói tới việc khi gặp nạn họ sẽ giúp đỡ hay không, nhưng Lý Mỹ Phượng nghĩ cũng chưa từng nghĩ sẽ bị bọn họ đ.â.m sau lưng.

Thời bây giờ rất nhiều cặp vợ chồng trẻ không muốn có con, số lượng vợ chồng không sinh được con cũng càng ngày càng tăng. Nhưng, không muốn sinh con và không thể sinh con là hai khái niệm khác nhau.

Bạn thân Trần Lệ là người biết rõ nhất mấy năm nay con đường cầu con của cô ấy có bao nhiêu khó khăn, có những lúc cô ấy không kiên trì được nữa, đều là Trần Lệ không ngừng cổ vũ.

Trước khi đến tiệc đầy tháng, Lý Mỹ Phượng từng suy đoán đây là thủ đoạn cạnh tranh đến từ phía đối thủ của chồng mình, lại không ngờ được người đó chính là người mà mình chưa từng nghi ngờ.

"Hay là chúng ta về trước đi?" Triệu Côn Minh lo lắng khuyên bảo.

Nếu đã biết là ai làm, vậy thì dễ xử lý rồi.

Lý Mỹ Phượng chưa kịp trả lời, Triệu Dương đứng một bên càng nghĩ càng bực, tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, chửi: "Về sau em không bao giờ tham gia cái tiệc đây tháng chó c.h.ế.t này nữa, em còn đang tự hỏi sao bình thường bọn họ lại ân cần thế, hoá ra là muốn biến nhà chúng ta thành ổ oán khí, bắt nạt anh trai và chị dâu như vậy, cho dù trời có phạt xuống thì ông đây cũng muốn lột da bọn chúng!"

Triệu Dương mắng rồi lại mắng, đây Triệu Côn Minh đang ngăn cản cậu ấy bước ra, bước nhanh đến chỗ Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ.

Trên mặt Đàm Kính Nghiệp tràn đầy vẻ đắc ý, anh ta mong chờ lâu như vậy cuối cùng cũng có một đứa con trai, cuối cùng nhà họ Đàm của anh ta cũng có người kế nghiệp rồi.

Bé trai trong lòng Đàm Kính Nghiệp bỗng nhiên oa oa khóc.

Tiếng khóc này vô cùng vang dội.

Trong lòng Đàm Kính Nghiệp đắc ý vô cùng, nhìn sang nhân viên phục vụ khách sạn, không vui nói:

"Không nhìn thấy ở đây có trẻ con mới đầy tháng sao? Đừng có để nhiệt độ điều hoà thấp như vậy!"

 

Không hiểu sao Đàm Kính Nghiệp cũng cảm thấy có chút lạnh lẽo, đoán chừng là do nhiệt độ thấp quá.

Khách khứa xung quanh không hề thấy lạnh, thậm chí nhiều người còn có chút nóng, có điều Đàm Kính Nghiệp là chủ nhà nên bọn họ cũng không tiện nói gì.

Trần Lệ vỗ vỗ lưng của con mình, bé trai trong lòng vẫn không ngừng kêu khóc.

"Có phải là đói bụng không?" Một bà lão có kinh nghiệm nuôi trẻ hỏi: "Ôm xuống cho uống chút sữa đi."

Trần Lệ đang định đồng ý, Triệu Dương đã xuyên qua đám người bước tới, cười hì hì nhìn đứa bé nằm trong tã lót, tắm tắc nói: "Lớn lên không tồi, trắng trẻo lại mập mạp."

Đàm Kính Nghiệp âm thầm đắc ý trong lòng, Triệu Dương bỗng nhiên đổi giọng: "Chỉ là vì sao nhìn không giống Đàm tổng chút nào thế?"

Khuôn mặt tươi cười của Đàm Kính Nghiệp phút chốc cứng đờ:

Trong nháy mắt, anh ta tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, Triệu Dương này đang nói ý rằng anh ta bị đội nón xanh sao?

Xui xẻo.

Hiện giờ, đối với mỗi câu nói của Phó Vãn, Triệu Dương đều tin tưởng không chút nghi ngờ, hai vợ chồng này "mượn thai" lẽ ra chỉ có thể sinh ra con gái, đột nhiên nay lại nhảy ra một thằng nhóc béo mập, quả là kỳ quái.

Triệu Dương nhìn Đàm Kính Nghiệp bị chọc tức đến đau sốc hông, trong lòng dâng lên loại khoái cảm khi trả được thù.

Triệu Dương nhìn một thai nhi đang cọ cọ lên cổ của Đàm Kính Nghiệp, âm thầm tặc lưỡi, ngoài miệng vẫn lải nhải: "Thật sự không giống đâu, mọi người cứ nhìn Đàm tổng mà xem, mi sụp mũi tẹt mặt chữ điền, không liên quan chút nào với đứa trẻ này."

Cứ cười đi, rồi sẽ có lúc hai vợ chồng mấy người khóc thét.

Vẻ mặt của khách khứa xung quanh có vẻ rất xấu hổ nhưng thực tế lại đang vô cùng muốn ăn dưa, hai mắt tỏa ra ánh nhìn phấn khích.

Ai mà chẳng biết tên nhóc họ Triệu kia rất được hoan nghênh trong đám phú nhị đại, lúc nào cũng hóng được tin bát quái nhanh nhất.

Chẳng lẽ... Nhị thiếu nhà họ Triệu biết được cái gì?

Ôi trời ơi.

Trần Lệ sợ tới mức suýt nữa thì không ôm nổi đứa bé đang khóc trong lòng, cô ta nhịn lại loại xúc động muốn cho Triệu Dương một cái tát, xấu hổ cười cười với khách khứa: "Con trai giống mẹ, thằng bé lớn lên sẽ giống tôi." Trong lòng Trần Lệ dâng lên lửa giận ngập trời, hôm nay chính là ngày vui của nhà cô ta, thế mà Triệu Dương lại chạy tới phá đám! Không biết anh trai chị dâu cậu ta dạy dỗ cậu ta như thế nào nữa. Trần Lệ thấy Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng tiến lại đây, hơi sa sầm mặt mày, không ngờ Lý Mỹ Phượng không có ý định xin lỗi như cô ta nghĩ, mà chỉ bình tĩnh nói: "Đàm phu nhân, thân thể của tôi không thoải mái lắm, xin phép về trước." Trần Lệ sửng sốt, nhìn bóng dáng khuất dần của mấy người nhà họ Triệu, trong lòng cô ta có chút hoảng hối.

Không phải là bị phát hiện rồi chứ?

Không có khả năng, cô ta rất tin vào thủ đoạn của Trần đại sư.

Hơn nữa, cho dù những đứa trẻ ranh đó bị phát hiện thật, cũng làm gì có bằng chứng gì chỉ vào cô ta được.

Rời khỏi khách sạn, Triệu Dương cầm chìa khoá xe ngồi lên ghế lái, nói với Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng đang ngồi ở chiếc xe khác: "Em đi bệnh viện thăm Định Khôn, không cần để ý đến em."

Đã chứng kiến bản lĩnh của Phó Vãn, Triệu Dương cứ cảm thấy hôm nay Phó Vãn nhắn tin nhờ cậu ấy nói với ba mẹ của Tiết Định Khôn, rằng con trai họ ăn cơm bá vương là có thâm ý khác.

Cậu ấy phải đến bệnh viện một chuyến.

"Mẹ, thật sự có thể dùng những đồ ăn này để nấu ăn sao?" Đoàn Đoàn dùng ánh mắt mong chờ nhìn mấy nguyên liệu trong tủ lạnh, nhưng lí trí lại khiến cậu bé do dự.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK