Rầm.
Cô nhẫm phải vỏ chuối dưới sàn ngã lăn xuống, mặt đập xuống nền nhà. Đầu óc cô trở nên quay cuồng, mọi thứ xung quanh cứ chập chờn không rõ.
"Ngọc Khanh, cô có sao không? Xin lỗi, tôi quá! Ban nãy thùng rác đầy quá, tôi đem đi đổ không may nó rớt ngoài!" Kim Liên giả nhân từ đi đến đỡ cô dậy
Đôi tay cô ta cấu nhẹ vào người cô, móng tay sắc nhọn găm vào da thịt cô thực đau không chịu được.
Cô ta cười cười, đưa cô về chỗ, miệng lẩm bẩm:" Vẫn chưa đủ đâu, mày còn dám động vào giám đốc, tao sẽ vẫn còn chưa tha cho mày!"
Cô ta về chỗ miệng cười khinh khỉnh.
Ngọc Khanh gục đầu xuống bàn, cú ngã khiến cô rất đau. Cô đưa tay lên lau mặt thì phát hiện có máu, cô bị chảy máu mũi.
Đúng là ngày đen hay sao ý, cô gặp toàn chuyện xui xẻo.
Phải mất một lúc sau cô mới có thể làm việc tiếp. Khuôn mặt trắng trẻo xuất hiện một vài vết bầm dập nhỏ.
Buổi trưa, Thiên Khánh ăn cơm ở trường cùng các bạn, nên cô cũng không về nhà, xuống căng tin mua đồ ăn.
Reng reng reng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô bắt máy.
"Alo!"
"Em đang ở đâu?"
"Ai vậy?"
"Là anh, Liên Thành!"
Cô bất giác giật mình khi nghe đến tên anh. Lần nào cũng vậy, kể từ khi cô sang Mĩ, mỗi lần thời sự phát đến tên anh, tim cô lại đập rộn ràng như cái ngày đầu gặp gỡ.
Cái ngày ấy, cô gặp anh trong công viên gần chỗ cô ở. Hôm ấy, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, ngồi tựa lưng vào ghế đá nhắm mắt hờ hững. Cái dáng vẻ ấy cô say mê và cứ thế, cô trúng tuếng sét ái tình.
"Sao anh lại biết số của tôi?"
"Chuyện đấy không quan trọng, em mau đến quán cafe gần công ti, anh có chuyện muốn nói!"
"Tôi mệt, không đến được!"
Anh dập máy, phóng xe đến công ti. Tất cả mọi người đều sững sờ khi cô bị anh kéo lên xe.
"Anh điên à?"
Cô nhanh chóng lấy khẩu trang đeo lên. Mặt cô bị thâm nên không muốn cho ai thấy. Đặc biệt là anh.
"Em mệt thì anh đến đưa em đi, cho em khỏi mệt!"
Anh đi thẳng một mạch đến một quán ăn cách đấy khá xa. Cô chợt nhận ra đây là chỗ mà cô từng rất thích: quán mì cay.
Lần đầu tiên anh đưa cô đến đây, hai người cùng nhau gọi cấp bảy, vừa ăn nước mắt chảy tòng tòng vì cay, vui mà hạnh phúc lắm. Thế nhưng... ngày ấy bây giờ không thể tái hiện lại được nữa.
"Anh đưa tôi đến đây làm gì?"
"Em không nhớ anh, anh sẽ khiến em nhớ anh!"
Anh xuống xe, kéo cô vào quán, gọi hai bát mì cấp bảy - cấp cao nhất.
"Tôi không ăn được, nó cay lắm!"
"Em và anh đã từng ăn ở đây, em không nhớ sao?"
"Tôi gặp anh lần đầu tiên, sao tôi có thể cùng anh đến đây được, mau đổi cấp cho tôi, tôi ăn cấp một!"