" Ơ nhóc này, mồm miệng xui xẻo vậy?"
Thiên Khánh chẳng quan tâm tiếp tục xả lũ, giải tỏa tâm trạng.
" Chim cháu bé thế?" Hắn đứng bên cạnh cười
" Chú thì to lắm ý mà kêu, đây chưa phát triển hết thôi. Mai này phải 30 xăng như Gokugochu nhé!"
" Nhãi con này, nhỏ tuổi mà chí khí lớn! Được, có tương lai!"
Thiên Khánh lườm hắn một cái, ung dung thả từng chữ. Hắn nghe xong mặt mày sửng sốt.
" Tôi đây còn xem Full HD rồi nhá! "
Hắn không thể nói thêm được gì nữa, kéo khóa quần, đi ra ngoài.
" Bye nhóc, hẹn gặp lại, chú đi đây!"
Nhóc không thèm liếc nhìn, xách quần chạy ra ngoài kẻo mẹ đập chết.
" Thiên Khánh, nãy giờ con đi đâu? "
Ngọc Khanh đã phỏng vấn xong, ra ngoài không thấy nhóc đâu lo lắng chạy đi tìm.
" Mẹ lo quá rồi, con trai mẹ vẫb bình an vô sự!"
Cô đét phát vào mông nhóc một cái rõ đau.
" Con nên nhớ bây giờ bắt cóc nhiều lắm đấy! Đi ăn thôi, mẹ đói rồi. "
Cô dắt con đi về, gương mặt thoáng chút vui vẻ.
Đến nhà hàng, cô mở menu chọn vài món con thích. Chưa đầy mười phút, thức ăn đã mang ra. Người bê ra là một nhân viên nữ khá xinh đẹp. Thiên Khánh sáng mắt.
" Này em, không ngon không được lấy tiền của anh đâu nhá!"
Cô phục vụ đỏ mặt sung sướng.
" Xin lỗi cô, con tôi nghịch ngợm quá!"
Nói xong cô lườm nhóc, chửi thẳng mặt.
" Ăn đi, mẹ bực rồi đấy!"
Thiên Khánh cúi gằm mặt thể hiện sự ân hận, hối lỗi. Cô bắt đầu ăn, ăn nhiệt tình như chết đói đến nơi rồi. Mấy nay cô giữ eo để mặc váy đi phỏng vấn nên đói tóp bụng.
" À, mẹ ơi! Nay có người kêu chim con bé mẹ ạ"
Phụtttt
Toàn bộ thức ăn trong miệng cô bắn hết ra ngoài, vào cả mặt Thiên Khánh. Sốc, cô sốc toàn tập, ôi, thằng con trai cưng của cô.
" Ai nói con?"
" Một ông chú trong nhà vệ sinh. Con bực quá, con khoe luôn con xem Full HD rồi!"
Chết cô, mấy ngày nay không quản nó, làm nó lộng hành như vậy, lỗi tại cô, tại cô.
" Thôi ăn đi, từ mai cấm nghĩ bậy bạ khi đang ăn cơm!"
" Vâng, mẹ ở bẩn quá, phụt hết thức ăn vào khuôn mặt đẹp trai không tì vết của con. "