Thiên Khánh thấy cô về quấn quýt chạy đến nỉ non, cái giọng yêu dễ sợ.
"Phải đấy, em đi đâu, mấy ngày nay nó nhớ em lắm, đêm đang ngủ cứ mơ mơ gọi mẹ"
"Em bận chút công việc, tăng ca nhiều nên ngủ luôn ở đó, lần sau em sẽ về sớm hơn"
Cô bế con lên, hôn cái chụt lên cái má phính búng sữa của nhóc, tay vỗ nhẹ lên lưng nhóc cưng chiều. Hai mẹ con bịn rịn như cách trở trăm năm mới trùng phùng.
"Mẹ cũng nhớ Khánh của mẹ mà"
Nhóc cũng bày tỏ sự nhớ mong của mình bằng cách ôm chặt lấy người cô không buông, đầu vùi vào ngực cô làm nũng.
"Con ngoan, mẹ đi tắm đã sẽ ra chơi với con"
Nhóc gật đầu, chạy vào trong bếp với hắn. Hắn đang bận rộn chuẩn bị bữa tối, người đeo chiếc tạp dề hồng trong soái ca cực kì.
"Con phụ baba nhé!"
Hai người vui vẻ cười nói, gian bếp tràn ngập hạnh phúc. Nếu người ngoài nhìn vào, ai cũng sẽ nghĩ họ là một gia đình.
Cô tắm xong, đồ ăn cũng được dọn ra ngoài đầy đủ, mùi thức ăn phả thơm nức mũi.
"Anh cũng khéo tay ghê, nhìn là muốn ăn luôn rồi"
Bữa cơm diễn ra rất nhanh, Thiên Khánh ăn xong trước chạy ra ngoài xem hoạt hình, để cô và hắn trong bếp nói chuyện.
"Ngọc Khanh, chỗ em làm còn trống bộ phận nào không?"
"Sao anh hỏi vậy? Anh định đi làm à?"
"Ừ, ở nhà không anh cũng thấy chán"
"Anh cứ ở nhà chơi cho thoải mái, đón Thiên Khánh hộ em, em sẽ bao nuôi anh trọn đời"
"Ai lại nói vậy, anh là con trai phải đi làm chứ, như vậy người ta gọi là ăn bám"
Hai người nhì nhèo một lúc lâu cô mới gật đầu đồng ý, xin cho hắn vào làm cùng bộ phận với cô.
Vì là người quen với cô nên sự chấp nhận cũng diễn ra rất nhanh. Ngày mai hắn có thể bắt đầu đi làm cùng cô.
11h, Thiên Khánh không học xem phim xong lên giường ngủ luôn. Cô đe mấy lần lấy sách ra học, nhóc đáp khinh khỉnh một câu "Kiến thức mầm non của con, không học cũng hiểu"
Cô cũng đành phải gật đầu, mấy cái này năm bốn tuổi nó đã thành thạo hết rồi, cho đi học chỉ để làm quen bạn mới, rèn luyện kĩ năng giao tiếp.
Sáng sớm, cả ba người đều dậy sớm chuẩn bị đi học và đi làm.
"Baba, mẹ với baba đi làm cùng nhau sao?"
"Ừm, baba mới xin việc,con thấy baba giỏi không?"
"Dạ giỏi, cực kì giỏi luôn ý, baba con là tuyệt nhất"
Xe bắt đầu khởi hành đưa Thiên Khánh và cô đến nơi làm việc.
"Anh định sống ở đây đến bao giờ?" Ngọc Khanh thuận miệng hỏi
"Anh cũng chưa biết, nhưng chắc sẽ lâu. Em định đuổi anh đi đấy à?"
"Không, anh ở bao lâu cũng đượ, em bao nuôi anh mà. Với lại hôm nay em có việc cần giải quyết, anh cứ ngồi im đừng nói gì nhé"
"Ok"
Hai người xuống xe, cùng nhau đi vào trước con mắt nghi ngờ của các nhân viên khác.
"Chị Liên, chị nhìn kìa, kia có phải là con Ngọc Khanh không?"