Cô giật mình, hét lên
"Có chuyện gì mà em hoảng quá vậy?"
"Mình đang ở đâu? Mau đưa tôi về nhanh lên!"
"Cách thành phố hơn hai mươi cây số, giờ mà về cũng phải mất 2 tiếng"
"Huhu... anh đưa tôi ra xa vậy làm gì? Thiên Khánh còn đang ở lớp, chưa ai đón nó kìa. Tất cả là tại anh, mau đưa tôi về, nhanh lên!"
"Gọi cho tên ở nhà em ý, bảo hắn đi đón hộ cho!"
Cũng đúng, cô rút điện thoại ra gọi cho Thiên Vũ dặn anh đi đón con hộ. May cho cô là hắn đang ở nhà, nên mới đi đón được.
"Về thôi!" Cô dập máy quay sang bảo anh
Anh nổ máy, nhưng... xe vẫn không chạy. Hình như là do chết máy, nên mới như vậy. Anh nhìn ra bên ngoài, thấy biển hiệu Khách Sạn, nhếch môi cười. Ông trời đang giúp anh có cơ hội rồi.
"Xe chết máy rồi! Không về được!"
"Anh đang đùa tôi à? Tránh ra cjo tôi xem nào" Cô tháo dây an toàn nhảy sang chỗ lái
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Cô nổ máy lại lần nữa.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Vẫn là cái tiếng xoẹt xoẹt đáng ghét đấy, cô càng cô khởi động xe thì nó càng kêu to hơn.
"Anh đã nói rồi em không nghe à? Chết máy rồi!"
"Tất cả không phải tại anh à? Tự dưng đưa tôi đến chỗ này làm quái gì? Bây giờ xe hỏng rồi làm sao mà về được" Cô quát lớn lên giận dữ
Ọc ọc ọc.
Là tiếng bụng cô kêu lên, cô đói. Ban trưa anh cho cô đi ăn mì cay mà có ăn được mấy miếng đâu, lại nôn ra gần hết, bây giờ thì xong luôn rồi.
"Em đói à?"
"Không nghe thấy sao mà hỏi? Mất mặt quá"
Anh chỉ biết nhìn cô cười
"Vào tạm Khách Sạn kia trọ đêm nay, mai anh gọi người đên đưa em về"
Cô vừa đói vừa mệt không suy nghĩ gì mà gật đầu. Bây giờ cô chỉ cần ăn thôi, ăn và ăn.
Cô bước xuống xe, đi thẳng vào đó không thèo đợi anh.
"Ngọc Khanh" Anh gọi cô lại
"Gì?" Cô hờ hững đáp
"Em đi nhanh vậy, không đợi anh à? Anh đau chân quá, không đi nổi nữa rồi"
Cô dần dần đi chậm hơn, như đợi anh đi đến gần mình. Trời tối, con đường xung quanh không có ánh điện, chỉ có một thứ ánh sáng duy nhất phát ra từ tấm biển quảng cáo của khách sạn. Chỗ này khá lạnh, cô run nhẹ lên. Anh chạy đến cởi áo khoác choàng lên cho cô.
"Hai anh chị đặt mấy phòng ạ?" Cô tiếp tân giọng ngọt ngào hỏi
"Một"
"Hai"
Hai âm thanh phát lên cùng lúc đánh tam sự im lặng nãy giờ.
"Cô để hai phòng"
"Cô để một phòng"
Lại một lần nữa, cả hai người nói trái ngược nhau. Anh ôm cô lại, đôi tay bịt miệng cô, không đêt cho cô nói nữa.
"Cô đặt cho tôi một phòng tốt nhất, vợ tôi đang giận tôi nên mới vậy, cô thông cảm"
"Hai vợ chồng anh chị đúng là rất vui tính"
Cô giãy giụa, nhưng không làm gì được. Càng giãy anh càng ôm cô chặt hơn, khiến cả người cô đau nhức.
"Đây là chìa khóa, mời anh chị đi tìm phòng trên lầu hai"
Anh nhận chùm chìa khóa, vui vẻ bế cô đi vào phòng.