Anh nắm chặt tờ giấy, vo lại cho nát choét, vứt thẳng vào sọt rác ngay bên cạnh.
"Giống như thế này"
Trưa, anh lái xe đến chỗ cô, kéo cô ra ngoài, lúc đấy hắn đang đi lấy nước.
"Buông tôi ra"
Cô cố gắng vùng vây thoát khỏi tay hắn nhưng không được, hậm hực.
"Hôm nay khá khen cho sự thông minh của em, nhưng anh ta khiến anh thật mất hứng"
"Ý anh là sao?"
"Em không nhớ, tên Thiên Vũ kia hôm nay nói cái gì à?"
Mặt cô đỏ lựng lại, nghĩ đến lúc ban sáng.
"Chuyện đấy sao anh biết được?"
"Lí do tôi biết em không cần biết, nhưng anh cấm em, từ mai không được lại gần hắn nữa"
"Anh cấm thì làm được gì? Cô ất không thích anh ép được sao?"
Từ đằng sau, Thiên Vũ đi lại,,trên tay cầm cốc cafe nóng hổi, bốc khói nghi ngút.
"Tôi muốn cấm cô ấy, anh cản được sao?"
"Không liên quan đến cô ấy thì anh tránh xa ra, kẻo người khác lại hiểu nhầm, sinh đố kị mà hãm hại cô ấy"
"Anh..."
Cô chướng mắt với cảnh này, sao giống như đang giành giật người yêu vậy? Cô lại còn được làm nữ chính luôn chứ!
"Phiền anh tránh xa cô ấy ra một chút"
"Tôi không thích, anh quản được à?"
"Được thôi, chúng ta đấu, ai giành được trái tim của cô ấy thì người còn lại phải tự động rút lui"
"Được thôi, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy"
Hai người con trai nhìn thẳng vào nhau bằng ánh măt kiên quyết không ai nhường ai, kiên định đến đáng sợ.
"Hai người thôi đi, thật khiến tôi nhức đầu quá. Tôi không phải là thứ đồ chơi để hai người giành giật"
Cô nói xong bỏ thẳng vào bên trong. Đúng ra là cô ngại thì đúng hơn, một bên là người bạn thân nhất của cô, từng giúp cô rất nhiều, một bên là người cô yêu đến tận xương tủy. Bây giờ hai người quay sang tranh chấp nhau, cô không đủ can đảm đối mặt.
"Ngọc Khanh"
Cả hai âm thanh đều vang lên đồng lúc.
Anh và hắn lườm nhau, hai người quay đi mỗi người một ngả.
Cả hai đều vừa đi, vừa lẩm nhẩm đồng thời một câu.
"Được thôi! Thích chơi, tôi chiều, tôi không tin lấy được trái tim cô ấy"
Anh về công ti, cả người bức xúc khó chịu khiến cho đám nhân viên sợ hãi. Tính giám đốc họ không ai không biết, ngoài thì có vẻ thân thiện chút ít, nhưng khi điên lên là thảm họa của nhân loại. Sơ hở chút là anh cho nghỉ việc.
"Alo, cậu gọi cho giám đốc bên chi nhánh Khánh Thánh điều cô Trần Ngọc Khanh vào tổng công ti cho tôi, ngay ngày mai tôi muốn cô ấy ở đây và làm thư kí cho mình"
"Gíam đốc, phải thông qua tuyển chọn chứ ạ?"
"Tôi nói cậu dám cãi lại à? Tôi bảo làm thì cứ làm, đừng nói nhiều"
"Vâng thưa giám đốc"
Lập tức thư kí gọi điện cho quản lí thông báo tin tức. Gã quản lí gật gật đầu, cô xem như may mắn, được vào tổng công ti làm việc quả không dễ dàng gì.