• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hermione đang thúc giục chúng ta đó.” Harry nằm trên giường gặm đồ ăn vặt, nói với Draco đang hiện lên trong gương hai mặt.

Vốn gương hai mặt chỉ có thể liên hệ với một mặt gương duy nhất nữa thôi, nhưng Harry ngại rắc rối nên cùng Hermione nghiên cứu sửa lại chức năng này. Phải biết người muốn biết tình hình dạo này của Harry không chỉ là Ron và Hermione, Harry không thể nào lại nhét một đống gương hai mặt trong túi không gian của mình khi đi du lịch mạo hiểm được. Cái mà Harry cần không phải là một cái gương hai mặt đơn thuần mà phải là một gương hai mặt nhiều chức năng, cũng vì thế nên giờ Harry cực kỳ tiện lợi, không cần phải ra khỏi phòng ngủ cũng có thể tán gẫu với Draco.

“Cậu định khi nào thì đi?” So với tư thế nửa nằm nửa ngồi của Harry ở trên giường thì Draco lịch sự hơn nhiều.

“Ừm…” Harry nhai socola, mơ hồ không rõ, “Mình cảm thấy vẫn nên chờ pháp lực trở lại một chút thì hãy nói, mình không biết trong thế giới này thì cái rừng rậm kia ra sao cả. Nếu nó giống như lúc mình đi mạo hiểm thì rắc rối rồi, không kể tới những sinh vật huyền bí ác ý thì địa hình cũng đã giống như mê cung. Mình nhớ rõ lúc mình đi vào là ở gần biên giới nước Đức nhưng sau mấy lần né thoát sự tấn công của nhóm sinh vật huyền bí thì khi đi ra lại nhận thấy mình đang ở Bỉ. Cho nên chúng ta cần phải có pháp lực lớn để duy trì độn thổ xuyên quốc gia.”

Độn thổ xuyên quốc gia?

Draco đen mặt nhìn người nào đó lại đang xé tiếp một hộp socola ếch, nếu người này không phải đang ở trước mặt cậu, cậu rất muốn đấm cho cậu ta một cái.

Độn thổ xuyên quốc gia nói thì dễ nhưng nó cần phải có pháp lực rất lớn để duy trì mới thực hiện được. Cũng chỉ có tên Kẻ Được Chọn ngu ngốc này mới có pháp lực khổng lồ như vậy.

“Mình không làm được.” Draco nói thẳng, “Mình không có pháp lực khổng lồ đến mức đó để có thể duy trì cho mình độn thổ từ Bỉ hoặc Đức trở về đâu.” Tuy Draco không muốn thừa nhận mình không làm được nhưng cậu biết rõ tính nguy hiểm của nó. Nếu cậu không có pháp lực chống đỡ độn thổ trong thời gian dài thì nhất định phải nói cho Harry, nếu không lúc đó lại không biết sẽ xảy ra sự cố xui xẻo gì cho cậu hay là hai người nữa.

“Ớ…” Tay không cầm đồ ăn vặt theo thói quen gãi đầu, rõ ràng Harry vẫn chưa nghĩ tới chuyện này, “Vậy để mình nói trước cho Hermione, chờ đến khi pháp lực chúng ta khôi phục được một nửa thì tính sau.” Giữa việc trở về và an toàn, chắc chắn Hermione sẽ lựa chọn an toàn.

“Đợi đã.” Nhìn Harry muốn đóng lại gương hai mặt, Draco vội vàng gọi cậu lại.

“Hửm?”

“Chiều nay là trận lựa chọn thành viên mới cho đội Quidditch Slytherin đó, đi không?”

“Quidditch?” Thiếu niên vốn luôn ít hứng thú với mọi thứ trong nháy mắt tinh thần tràn trề gấp một trăm lần, cho dù trải qua lễ rửa tội sau chiến tranh thì Harry càng bình tĩnh và trầm mặc hơn nhưng sự yêu thích nhiệt tình của cậu với Quidditch vẫn chưa bị xóa hết. Có đôi khi Harry mạo hiểm trở về sẽ đánh sơ một trận Quidditch với bọn họ. Draco biết nếu không muốn Harry không có việc gì mà tiếp tục ngăn cách cùng người khác thì đầu tiên phải dùng Quidditch thúc đẩy tính cách của Gryffindor bên trong vẻ bề ngoài bình tĩnh của cậu ta trước đã.

“Ba giờ chiều nay, mình đã lấy được chổi rồi.” Tuy rằng bây giờ chổi bay không giống cũng không có tính năng tốt như ở chỗ bọn họ nhưng dù sao đây cũng là cán chổi mới nhất rồi.

Hơn nữa muốn chơi tốt Quidditch thì không phải chỉ cần tính năng của riêng chổi bay mà còn phải kể đến cả kỹ năng của cầu thủ chơi Quidditch nữa.

Chỉ cần không có sự cố gì thì Draco chắc chắn bọn họ có thể trở thành một thành viên trong đội bóng Quidditch của Nhà.

“Được, đến lúc đó gặp nhau ở sân Quidditch nhé.” Harry cực kỳ nhanh chóng quyết định.

Lúc Severus đẩy cửa vào thì Harry vẫn còn đang chiến đấu đám đồ ăn vặt, trong tay cầm một quyển sách đọc rất hăng say, đồ ăn vặt thì để ở ngay bên tay phải cậu ta tiện mỗi khi duỗi tay ra thì có thể cầm được.

Severus khóe miệng co rút, giờ này anh mới hiểu câu mà Harry đã nói ở Hogsmeade “Chỉ trong một tuần đã hết rồi” là có ý gì, tên nhóc này căn bản coi đồ ăn vặt thành bữa ăn chính luôn rồi.

Tuy hiệu trưởng thích đồ ngọt nhưng tốt xấu gì cũng không bỏ bữa chính, người kia lại ỷ vào hôm nay không có lớp, bữa sáng và bữa trưa tự giải quyết trong ký túc xá, hơn nữa lại dùng đồ ăn vặt để giải quyết nữa chứ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không cần một tuần, chỉ cần ba ngày thôi thì đống đồ ăn vặt mà tên nhóc này ôm từ tiệm Công Tước Mật sẽ thấy đáy mất.

“Severus, anh muốn ăn một ít socola ếch không?” Người nào đó vui vẻ phấn chấn chào hỏi anh, “Đương nhiên tôi còn nhiều loại nữa, nếu anh không thích socola ếch thì cũng có thể thử những loại khác xem sao.”

“Cậu xác định những đồ thực phẩm rác rưởi này sau khi đi vào trong bụng sẽ không ảnh hưởng tới đại não của cậu chỉ chứa rác rưởi từ nay về sau chứ?” Snape hừ một cái, đối với người không thích đồ ngọt như anh thì socola ếch hay là n thứ vị ngọt khác cũng giống như khoai tây chiên của Muggle hết, tất cả đều là đồ ăn rác rưởi!

“Đừng thế chứ, chúng nó thật sự rất ngon mà.” Harry vừa nói vừa ăn thêm một viên socola, “Ưm…” Cậu không nói chuyện nữa, chỉ lo cảm nhận toàn bộ cảm giác tuyệt vời trong miệng.

“Hừ.” Snape nhấc vạc của mình lên, không để ý tới Harry, tiếp tục nghiên cứu độc dược.

“Severus à…” Harry trên giường gọi anh.

Severus bắt đầu cắt nguyên liệu độc dược

“Tí nữa đi với tôi tới sân Quidditch đi.” Harry tự nói.

Tay Severus dừng một chút.

“Tôi muốn tham gia trận đấu lựa chọn thành viên Quidditch đội Nhà đó.” Harry tuyên bố.

“Cái môn thể thao dã man này…” Severus đánh giá, “Cậu đang chê hai tay và hai chân mình ngứa mắt sao, nên mới có thể tìm biện pháp tách chúng ra hả? Nếu thế nói với tôi là được, chỉ cần một lọ độc dược của tôi là có thể giúp cậu giải quyết vấn đề này rồi, không cần đầu óc cậu nóng lên tự tìm chết đâu.”

Chơi Quidditch = muốn chết?

Harry nhìn Severus, rất ngạc nhiên vì anh lại có bình luận như vậy.

“Một đám ngu ngốc đầu óc đơn giản chỉ thích vui đùa trong một trận đấu dã man như vậy.” Bị thương trong trận đấu Quidditch là chuyện thường, còn số người bị Quaffle đập mạnh vào mà không thể không vào bệnh thất thì chỗ nào cũng có, cho dù là Slytherin thì cũng dã man và xúc động để người khác phải nhíu mày trong phương diện Quidditch này. Severus thật sự không thể hiểu được vì sao nhiều người lại có thể thích cái môn thể thao này, môn thể thao dã man này nói thật nên hủy bỏ là tốt nhất!

“Không, Severus, anh sai rồi.” Harry gối tay nằm ở trên giường, hai mắt nhìn trần nhà, Severus nghe ra sự kiên định mà chưa bao giờ có trong giọng nói của cậu.

“Tôi yêu thích Quidditch, không chỉ vì nó là một môn thể thao, mà còn vì tôi thích cái cảm giác cưỡi chổi bay lượn trên bầu trời. Cái loại cảm giác gió lướt nhanh qua mặt anh, không lo lắng, cái gì cũng không cần phải nghĩ làm đại não anh hoàn toàn trở nên trống rỗng, loại cảm giác này làm tôi cực kỳ thoải mái, giống như tôi có được toàn bộ bầu trời rộng lớn, tự do không bị trói buộc vậy.”

Severus nao nao, ánh mắt nhìn Harry hơi băn khoăn.

Tự do không gì trói buộc…

Harry khát vọng chính là tự do không gì trói buộc, mà anh thì sao, sao anh lại không nếm thử cảm giác khát vọng này chứ?

Cho dù trước kia sống ở gia đình đó hay là trong Slytherin thì anh đều sống rất cẩn thận. Anh biết lòng mình luôn khát khao tự do nhưng mỗi khi loại khát vọng này hiện lên sẽ bị chính anh cố gắng đè nén xuống, bởi vì anh biết, đây là chuyện không thể nào xảy đến được với mình.

Harry cũng theo đuổi một khát vọng cực kỳ giống anh, mặc dù rõ ràng tính cách hai người hoàn toàn không giống…

“Severus?” Giọng nói càng lúc càng lớn cắt đứt suy nghĩ của Snape, anh phục hồi tinh thần liền bị Harry làm cho nhảy dựng – Harry đang quỳ gối ở bên giường kéo góc áo anh, chỉ cần thêm một chút nữa thôi thì Harry sẽ rơi từ trên giường xuống đất.

“Cậu ngu ngốc hả,” Severus hơi kích động tóm Harry trở về, “Cậu có biết làm thế rất nguy hiểm hay không?”

“Ơ…” Harry hơi lúng túng chớp chớp đôi mắt xanh biếc của mình, “Đột nhiên anh lại không trả lời tôi…”

“Cậu nói không cần phải trả lời.” Severus nói.

“Không nói chuyện này nữa, buổi chiều đi cùng tôi tới sân Quidditch đi!” Harry nắm chặt tay mà Severus đang muốn rút về nói, tư thế này rất có ý tứ “Nếu anh không đồng ý thì tôi sẽ không buông tay ra”.

“…Tôi không biết cái môn thể thao chỉ có thể tăng thêm miệng vết thương cho mình kia lại có cái gì hấp dẫn nữa.” Severus khô khan nói.

“Tôi cam đoan sẽ không làm mình bị thương, anh đừng lo lắng.” Harry cười nói, cậu tự động nghĩ đến lời nói của Severus là đang lo lắng cho mình.

“Ai lo lắng cho cậu chứ…”

“Severus à…” Harry cắt ngang câu của anh, trong mắt có ý cầu xin.

Lời muốn nói nhất thời mắc tại cổ họng, nuốt cũng không được mà nhả cũng không xong.

Anh đột nhiên phát hiện, Harry có một đôi mắt rất giống với Lily, một đôi mắt thuần khiết, trong suốt.

Nhưng mà đôi mắt cậu cũng khác với Lily, đôi mắt của Lily thuần khiết mà trong suốt, giống như một viên thủy tinh đẹp nhất khiến người ta mê muội. Còn thiếu niên ở trước mắt, đôi mắt xanh biếc lại pha lẫn một chút mỏi mệt, giống như đã trải qua một khoảng thời gian vô cùng cực khổ mà người khác không tưởng tượng được rồi lắng đọng sự mỏi mệt trong tận sâu linh hồn. Nhưng đôi mắt của Harry lại làm cho người ta có cảm giác đó là viên ngọc phỉ thúy có một ít vết xước, mà vết xước đó lại là tiêu điểm làm cho người khác chú ý.

Anh nghe được câu hỏi lần thứ hai Harry đưa ra, không hiểu sao mà anh lại gật gật đầu.

“Thật tốt quá!” Khi anh nghe được đối phương nói như vậy, đôi mắt xanh biếc kia tràn ngập ý cười cũng khiến cho lòng anh trở nên vô cùng mềm mại.

Ba giờ kém năm phút chiều, Draco cầm hai cây chổi bay đi vào sân Quidditch, cậu không hề nghi ngờ Harry sẽ đến trễ, đây dường như đều là đặc điểm thường lệ của Gryffindor.

“Draco, cậu cũng muốn tham gia chọn lựa cầu thủ Quidditch hả?” Một người năm sáu cũng coi như là một người dạo này hay tiếp xúc với Draco chào hỏi, tuy quan hệ của bọn họ cũng không thân thiết đến nỗi có thể xưng hô tên cúng cơm nhưng suy xét đến một Malfoy năm thứ sáu khác lại là thủ tịch Nhà, Draco chỉ có thể cam chịu nhóm Slytherin xưng hô tên cúng cơm của mình.

“Đó là môn thể thao hấp dẫn nhất, tôi không có lý do gì lại không tham gia đúng không?” Draco nói.

“Ừ, đúng thế, Quidditch là môn thể thao hấp dẫn nhất,” Rất hiển nhiên lời Draco nói làm cho đối phương đồng ý, “Nhưng cậu lại mang…” Hai cây chổi bay?

“Cũng không phải chỉ mình tôi nhiệt tình yêu thích Quidditch đâu.” Draco giải thích.

Đâu chỉ là nhiệt tình yêu thích chứ? Tên kia phải nói là điên cuồng! Nhất là sau khi cậu ta lại đấu riêng một trận với Krum trước đó nữa, tên kia chơi Quidditch chỉ có thể dùng từ “kẻ điên” để hình dung mà thôi.

Ba giờ, trận đấu chọn thành viên đội bóng Quidditch chính thức bắt đầu, hai Nhà cùng chung một sân Quidditch, cũng may cái sân này đủ lớn mới không tạo ra xung đột giữa hai Nhà.

Ở bên khán đài Slytherin, trong lúc chọn lựa, Draco đang quan sát nhóm Slytherin cũng đồng thời nhẹ nhàng quan sát bên Gryffindor. Ở thế giới kia, Draco không chỉ nghe một lần người khác khen Harry, nói cậu ta kế thừa thiên phú của ba là một tầm thủ xuất sắc, ngược lại Draco hơi tò mò, kỹ thuật của James Potter rốt cuộc xuất sắc đến đâu.

Bên Gryffindor dường như cũng đang lựa chọn Tấn thủ, một ít học trò năm thứ hai vụng về dùng gậy đánh vào quả bóng của bọn họ, bởi vì quá hồi hộp mà thậm chí còn vung cả gậy ra ngoài. Còn James Potter thì đang cưỡi chổi tìm kiếm Golden Snitch trên bầu trời, thỉnh thoảng lại né quả bóng bị nhóm cầu thủ mới đánh tới, có đôi khi thậm chí sẽ lao xuống mà ném lại quả bóng bị đánh rơi về phía nhóm cầu thủ mới.

Không thể không nói, James Potter bay rất khá, thảo nào năm nhất Harry đã có thể tiến vào đội bóng, xem ra quả thật là di truyền thiên phú của cậu ta.

Tác giả nói lên suy nghĩ của mình: hắc hắc muốn cho giáo sư phân biệt được Lily và Tiểu Har, bởi đôi mắt kia của Harry rất giống với Lily thật sự làm người khác liên tưởng đến Lily a

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK