• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Harry đi vào khiến Draco làm hỏng độc dược, cho nên rất tự nhiên cậu đã bị tóm giúp đỡ xử lý nguyên liệu để Draco có thể làm lại một ít độc dược rồi.

Harry đứng trong góc nhỏ xử lý những con sên, rất bất đắc dĩ nhận ra Draco càng ngày càng giống Snape kia làm Harry vừa nhìn thấy đã đau đầu.

Cho dù Draco không yêu thầm độc dược như Snape nhưng từ nhỏ đã được Snape huấn luyện nên khi điều chế độc dược Draco rất cẩn thận, tỉ mỉ. Harry dám làm hỏng độc dược cảu cậu ta, tất nhiên Draco sẽ tức giận rồi.

Hiện tại với phương diện độc dược, Draco càng ngày càng nghiêm khắc, làm cho Harry mỗi khi nhìn thấy Draco đang điều chế độc dược mà không tự giác nghĩ tới Snape. Đương nhiên Harry sẽ không nói ra những lời này rồi, bởi cậu biết cho dù có nói ra thì khi được nhận xét mình càng ngày càng giống ba đỡ đầu, Draco sẽ kiêu ngạo hất cằm chứ chẳng buồn bã gì cho cam.

Chờ Harry xử lý xong đống nguyên liệu và Draco chuẩn bị tốt độc dược, khi rời khỏi Phòng Yêu Cầu thì đã nhận ra trời rất khuya rồi. Toàn bộ Hogwarts có vẻ cực kỳ an tĩnh, xem ra cho dù chưa tới giờ giới nghiêm thì cũng im lặng không kém, nhưng hai người bọn họ còn chưa ăn cơm chiều.

“Có muốn tới phòng bếp hay không?” Harry hỏi, “Cậu cảm thấy cậu có thể chịu được đến ngày mai hay sao hả?”

Draco trầm tư một lát, mất tự nhiên quay đầu, “Dẫn đường đi.”

Harry bỏ áo tàng hình khoác lên người mình và Draco, đi về hướng phòng bếp.

“Ông ta đi tìm cậu làm gì thế?” Trên đường, Draco không đầu không đuôi hỏi han.

Nhưng Harry vừa nghe cũng hiểu cậu hỏi gì, Harry bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “Mình chắc chắn cậu sẽ không muốn biết đâu.”

“Sao?”

“Mở mang đầu óc ý mà.”

Draco lảo đảo suýt ngã lên cầu thang, cũng may Harry nhanh chóng tóm chặt cậu, “Mình đã bảo cậu sẽ không muốn biết rồi mà.”

“Ừm, được rồi, lần sau mình sẽ nghe theo đề nghị của cậu.” Draco chậc lưỡi khó tin nói, “Quả thật mình không thể tin được đây lại là sự thật, ông ta lại có thể mở mang đầu óc cho cậu…” Càng ghê hơn nữa Harry lại có thể mở mang được đầu óc bỏ chạy khỏi phòng ngủ của mình, làm Draco phải líu lưỡi.

“Ai biết ông ta lại lên cơn điên gì chứ.” Harry nhăn nhó nói, “Mình thà tin rằng ông ta có ý đồ khác cũng không muốn tin ông ta lại muốn tốt cho mình đâu.”

“Được rồi, Potter, hẳn là cậu nên phân biệt ông ta với cái người trong ấn tượng của chúng ta thôi.”

“Nói thì dễ lắm, cậu làm mẫu cho mình trước đi.” Harry chọc chọc quả lê trên bức ảnh, thu hồi áo tàng hình rồi đẩy cửa phòng bếp, “Rõ là chính bản thân cậu…”

Lập tức cậu dừng lại giọng nói của mình làm cho Draco theo sau cậu khó hiểu, “Sao, cậu nhìn thấy quỷ khổng lồ hả?”

“Là cậu!” Draco vừa nói xong, trong phòng bếp liền vang lên một giọng nói Draco rất quen thuộc.

“Trả lại đũa phép cho chúng tôi ngay.” Một giọng nói khác vang lên, giọng nói này Draco biết là ai rồi. Vì Harry chỉ lấy đũa phép của hai người thôi, không ngờ lại có thể gặp mặt đối phương ngay trong phòng bếp.

Draco đi ra từ phía sau Harry, nhìn hai người đối diện đang nổi giận đùng đùng, trong ngực bọn họ còn ôm một đống đồ ăn – Draco chắc chắn ngần này không phải chỉ có phần của hai người – giờ phút này họ buông đồ ăn trong tay ra, hiển nhiên nếu Harry không làm theo thì bọn họ sẽ xông tới đây.

Draco vốn tưởng rằng Harry sẽ nói gì nhưng lại ngạc nhiên khi Harry cũng không rên một tiếng đưa đũa phép ra, không nói gì hết.

“Chúng tôi sẽ không bỏ qua.” Hai người đồng thanh nói, rồi giằng lại đũa phép từ trong tay Harry, ôm đồ ăn rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bếp.

“Cứ thế mà trả lại đũa phép cho bọn họ rồi?” Draco ở phía sau Harry hỏi.

“Cho dù hai người đó có đi giải thích với Severus thì cũng chỉ là bị ép buộc. Mình thật sự hy vọng có một ngày bọn họ sẽ xóa bỏ khoảng cách, không cần trở thành bạn tốt của nhau nhưng cũng không tranh chấp gay gắt như bây giờ.” Không phải tất cả mọi người cũng giống cậu và Draco, tranh chấp trong trường học suốt sau năm liền rồi vì đủ loại nguyên nhân mà trở thành bạn bè, cậu chỉ hy vọng bọn họ không cần mỗi làn chạm mặt nhau thì đã vứt chỉ số thông minh vốn có ra sau đầu mà không thèm để ý tới hình tượng xông vào đánh nhau.

Đương nhiên, cậu còn phải làm quan hệ giữa mình và ba tốt đẹp hơn, Harry tự tin mình có thể làm được.

“Được rồi, đây là chuyện của cậu.” Draco nhún nhún vai, ra lệnh với nhóm gia tinh đã vây lên chuẩn bị đồ ăn. Bởi vì đã khuya rồi, bọn họ không giống như James vừa nãy đã ôm một đống đồ ăn không phải khẩu phần của một người rời đi. Dù sao thì cho dù hai người họ đem đồ ăn tới Slytherin cũng sẽ không có ai bu lại xung quanh tranh giành. Từ góc độ nào đó mà nhìn thì nhóm Slytherin vĩnh viễn không học được bản lĩnh của nhóm Gryffindor.

Ban đêm, Hogwarts an tĩnh khiến những người đang đi trên đường cũng đều cẩn thận bước đi, không có ai lại muốn quấy rầy một mảnh an bình này cả.

Harry và Draco ở nửa đường đã giải quyết bánh mì của mình. Trước kia Draco sẽ không bao giờ làm chuyện này nhưng sau chiến, trải qua một chuỗi ngày tạm giam chờ đợi thẩm án không tính là tốt đẹp gì thì cậu cũng không còn yêu cầu nghiêm khắc với lễ nghi nữa. Ít nhất thì khi không có ai cậu sẽ không duy trì lễ nghi bàn ăn, nếu bây giờ cậu duy trì yêu cầu bàn ăn và dao nĩa thì đêm nay cậu sẽ không thể ăn được cái gì hết. Cậu không thể nào đem bánh mì về phòng ngủ ăn được vì nơi đó còn có một người dù qua nhiều ngày như vậy nhưng Draco vẫn không biết phải sống chung như thế nào.

Nói đến người nào đó…

Sau khi vào phòng ngủ, Draco và Harry cùng chúc ngủ ngon, rồi từng người trở về phòng ngủ của mình. Draco nhìn Lucius đang ngồi trên bàn học nhìn cậu thì nhất thời không biết phải nói gì.

Mấy ngày nay cậu đều quen ở trong Phòng Yêu Cầu điều chế độc dược, mỗi lần đều suýt soát đến giờ cấm mới trở lại phòng ngủ. Mà mỗi lần cậu trở về đều nhìn thấy người này đang ngồi sau bàn học. Thấy cậu mở cửa cũng lạnh nhạt mà lễ phép chào cậu một câu rồi vệ sinh cá nhân đi ngủ.

Draco biết đối phương đang nghĩ biện pháp thăm dò lai lịch của cậu. Có lẽ Voldemort không nói cho anh ta sự tình cậu từ thời không khác đến đây, là tự đối phương muốn tìm ra lai lịch của cậu. Nếu Draco sử dụng tên giả hoặc che giấu đi bộ dáng hoàn hảo của mình một chút thì tốt rồi, nhưng cậu lại là Draco Malfoy, mà đặc trưng của gia tộc Malfoy đều là mái tóc bạch kim chói lóa, lòng Lucius không nghi ngờ mới là lạ.

Mà ngay cả năm đó ba đỡ đầu của cậu cũng nói qua, “Tính đa nghi của Lucius Malfoy không hề kém so với gia chủ đầu tiên của dòng họ Malfoy.” Draco biết, để đối phương từ bỏ điều tra mình thì không thể nhưng cậu cũng không muốn mình bị nhìn chằm chằm ngày qua ngày như thế này tí nào hết. Lucius Malfoy không thích sự tình nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, cho nên anh phải nắm chặt chẽ tất cả chung quanh trong tay mình.

Nhưng khi loại chuyện này lại vô tình hữu ý xảy ra trên người mình thì Draco đã không thể vui vẻ như trước nữa.

“Cậu rất đúng giờ, Draco.” Vốn tưởng rằng Lucius sẽ không nói gì mà giống như thường ngày vệ sinh cá nhân xong rồi đi ngủ, Draco hoảng hốt nghe được giọng nói lạnh nhạt của Lucius. Bởi họ của hai người đều giống nhau nên bọn họ đều ngầm hiểu trong lòng kêu tên của đối phương, đoán chừng sẽ có rất ít người xưng hô tên cúng cơm của đối phương chỉ vì tình huống khó xử như vầy.

Draco vốn định đi tới tủ quần áo thì ngừng lại, cậu không hiểu nhìn về đối phương.

Đũa phép của đối phương xẹt qua không khí, thời gian hiện ra cho thấy, chỉ còn ba phút nữa là đến giờ giới nghiêm.

Lucius cười khẽ một tiếng, “Không quá sớm cũng không quá muộn, Draco, cậu thật sự rất phù hợp với Slytherin.”

Tôi vốn là Slytherin mà. Draco nói trong lòng.

Cậu không biết vì sao Lucius lại nói những lời này, chẳng lẽ nhiều ngày trôi qua như vậy đối phương quan sát thời gian trở về của cậu chỉ để xác định cậu có phải là một người thích hợp trở thành Slytherin hay không sao?

Không thể không nói Draco rất sắc bén đoán trúng phóc, cho dù ngay cả bản thân anh cũng chẳng biết đây là vì sao. Nói tóm lại, Lucius đi về hỏi ba và ba đỡ đầu nhà mình nhưng không nhận được tin tức gì, lại nhìn thấy ba và ba đỡ đầu nhà mình rất thích Malfoy đột nhiên hiện ra này làm Lucius rất khó chịu. Cho nên anh đang tìm kiếm những hành vi không phù hợp với một Malfoy trên người Draco để chứng minh cho hai vị người lớn nhà mình biết rằng không nên thích cái thằng nhóc đột nhiên xuất hiện này, chẳng sợ anh cũng mang họ “Malfoy”.

So với bầu không khi quỷ dị bên Draco kia thì bên Harry… phải nói tốt hơn một chút ý nhỉ?

“Có lẽ lần sau hẳn là cậu nên cho một cái đồng hồ báo thức vào trong đầu mình, để cậu hiểu được khi nào là giờ cấm.” Harry vừa vào cửa, liền nghe được một giọng nói lạnh lùng.

“Ơ…” Harry trong lúc nhất thời không kịp phản ứng với ý của Snape, cậu dùng thần chú hiện giờ, rồi nói, “Còn ba phút nữa mới tới giờ giới nghiêm đó.”

“Tôi nên khen cậu đúng giờ sao?” Snape nói.

Sao lửa giận hôm nay của anh ta lại lớn như vậy? Harry không hiểu đóng cửa phòng ngủ lại, ngạc nhiên nhận ra đồ ăn đặt trên bàn của cậu, ở trên còn đang ếm thần chú giữ ấm. Xem ra lúc ăn cơm chiều, Snape không nhìn thấy cậu tiện đem về cho cậu sao.

“Cho tôi à?” Harry kinh ngạc hỏi.

“Không ăn cậu có thể ném đi.” Snape hơi mất tự nhiên cầm sách độc dược vùi đầu đọc, không để ý gì tới Harry nữa.

Harry rất muốn không ăn, dù sao thì cậu cũng vừa mới đến phòng bếp ăn bánh mì cùng với Draco rồi, không thấy đói lắm, cậu cảm thấy có thể sống qua buổi tối hôm nay, nhưng…

Harry nhìn nhìn Snape đang đưa lưng về phía mình, vẫn ngồi xuống bắt đầu chậm rãi ăn đồ ăn mà Snape mang về cho cậu.

Snape là một người lạnh lùng, ngoại trừ chú ý vào độc dược thì sẽ không để ý tới người khác. Hôm nay anh ta lại chú ý tới việc cậu không ăn bữa tối còn tiện mang về bữa tối cho cậu, quả thật khiến Harry cực kỳ ngạc nhiên.

Vừa ăn đồ ăn vẫn còn ngon lành vì được ếm thần chú giữ ấm, Harry luôn luôn có một dự cảm, cậu cảm thấy, có lẽ cậu có thể làm bạn với Snape ở thế giới này chăng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK