• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Harry và Severus xuống tầng, Edward đang chỉ huy gia tinh đặt cơm trưa lên bàn.

Thật ra lúc này cũng không thích hợp dùng cơm trưa, mười một giờ còn quá sớm.

Nhưng Edward kiên trì cho rằng cha nhà mình tìm được bên này chắc chắn rất vất vả, cho nên anh cần phải ăn một chút gì đó.

“Các em đều đối xử với gia tinh đều như người của mình vậy.” Nhìn Edward vươn tay đi sắp xếp bàn ăn mà nhóm gia tinh lại không đi đập đầu vào tường, Severus cảm thán, anh đã ở biệt thự Prince cảm nhận những gia tinh đủ các tố chất thần kinh rồi.

“Không còn cách nào, cho tới bây giờ Hermione vẫn còn chưa buông tha cho cái ý tưởng “điên cuồng”!” Harry nhún vai, “Theo lời của cậu ấy thì “Chúng ta cần phải đối xử hiền lành với gia tinh”.”

“Vậy hả?” Severus cười cười, từ chối cho ý kiến.

“Ba ba, cha.” Edward dọn xong bàn ăn, ngoắc tay với bọn họ, Nhóc con luôn luôn bình tĩnh từ nhỏ đã bị Draco phán vào Slytherin lần đầu tiên nở nụ cười rạng rỡ của Gryffindor.

Harry và Severus nhìn nhau một cái, mỉm cười với nhau, đi tới cạnh Edward.

“Ba ba bị thương, cần phải uống ít canh dinh dưỡng.” Edward nói với Harry, “Cha à, Edward không biết khẩu vị của cha…” Ngược lại cái này ba ba vẫn chưa nói cho nhóc biết.

“Chỉ cần không cho cha con ăn cà rốt thì cha con sẽ không kiêng ăn.” Harry xoa xoa tóc con trai. Ngoại trừ đôi mắt thì Edward căn bản là một phiên bản của Severus, “Cho nên không phải lo lắng.”

Như để chứng minh mình thật sự thích đồ ăn mà Edward dặn gia tinh làm, mỗi một thứ Severus đều gắp một chút lại còn mỉm cười cổ vũ Edward.

Edward hơi ngại ngùng cười cười.

Nhóc con này mới có ba tuổi, cho dù bình thường có biểu hiện bình tĩnh cỡ nào thì cũng vẫn là một đứa nhỏ cần có cha cổ vũ.

Khẩu vị của Harry vẫn rất ít, hơn nữa thời gian ăn sáng trước đó mới cách hiện tại có ba tiếng, cho nên hiện tại cậu đã lửng dạ không đói bụng, chỉ uống một ít canh rồi không ăn gì nữa.

“Sev, làm sao anh… nhớ lại được?” Do dự trong chốc lát, Harry vẫn đặt câu hỏi, cậu không nhịn được tò mò.

Động tác Severus thoáng khựng lại, “Harry, nước thuốc quên đi chỉ đặt ký ức ở tầng sâu nhất, tiềm thức của tôi luôn luôn đối nghịch với nó.” Tròn bốn năm anh mới nhớ lại, “Sau đó tôi đi tìm “Travel”, rồi nhớ lại mọi chuyện.”

“Chỉ anh tới thôi sao?” Để mở ra “Travel” hẳn là phải cần rất nhiều pháp lực mới đúng chứ.

“Giáo sư Riddle mang chúng ta tới, chúng ta mượn dùng trận pháp mà hai người đã lưu lại.”

““Chúng ta”?”

“Tôi, Lucius, giáo sư Riddle, ngài Malfoy.”

Harry co rút khóe miệng, “Em chắc chắn biệt thự Malfoy bên kia sẽ hỗn loạn.” Ít nhất Lucius và Narcissa sẽ cả đêm ngủ không yên giấc.

“Lúc chúng ta tới cũng hoảng sợ.” Một người giống LUCIUS như vậy…

Cơm trưa bên Harry cũng chưa thể tiếp tục, một con cú gửi thư tới cắt ngang bọn họ nói chuyện phiếm.

Harry cầm lấy thư con cú mang tới, lập tức đứng lên.

“Ba à?” Edward lo lắng nhìn Harry, vết thương của ba ba còn chưa lành.

“Không sao, chỉ đi mở một cuộc họp.” Harry sờ sờ đầu con trai, “Cùng ba ba tới nhà ba đỡ đầu được không nào?”

Edward hiểu chuyện gật gật đầu.

“Sao vậy?” Severus ở bên cạnh hỏi.

“Cuộc họp lâm thời, cử hành tại biệt thự Malfoy, theo em tới đó.” Cậu nắm lấy một nhúm bột Floo vào trong lò sưởi, ôm Edward đi vào.

Biệt thự Malfoy.

Draco hơi suy yếu ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt của cậu thậm chí còn tái nhợt hơn cả bình thường.

Hermione đưa cho cậu một bình Dược bổ máu, cậu bình tĩnh cầm lấy uống hết.

“Con đã mất đi sức phán đoán vốn có, Draco.” Lucius nhìn con trai nhà mình, nhíu mày, “Nếu là quá khứ, con sẽ không sai lầm như vậy.”

“Con biết, ba à.” Draco không nói gì rất xin lỗi linh tinh gì đó, cậu biết ba chỉ muốn tốt cho mình. Hôm nay nhất thời ngơ ngẩn, may mắn chỉ bị thương chảy một ít máu, nhưng vận may như vậy không phải lúc nào cũng tồn tại, nếu hôm nay ném trúng cậu là Lời nguyền Chết chóc thì chỉ sợ cậu đã xong đời rồi.

“Draco, thấy thế nào?” Hermione kiểm tra cơ thể Draco lần hai.

“Không có gì,” Draco lắc đàu, “Vết thương nhỏ như vậy, uống chút độc dược là tốt rồi.”

LUCIUS đứng ở cạnh Draco, sau khi nghe thấy những lời này của cậu sắc mặt trắng bệch, dường như anh muốn nói gì đó nhưng vẫn cắn môi không nói ra được.

Merlin biết lúc nãy Draco trở về cả người toàn là máu, quả thực đã hù chết anh.

Khi Harry chạy tới, Draco đã uống xong bình Dược bổ máu cuối cùng.

“Harry.” Hermione là người đầu tiên phát hiện ra cậu.

“Sau khi mình nhận được tin liền chạy tới.” Harry thả Edward xuống, “Draco, thấy thế nào?”

“Ít nhất không nghiêm trọng như cậu.” Draco liếc cậu một cái.

Harry từ chối cho ý kiến nhún vai, rồi cậu thấy được Voldemort vẫn luôn đứng bên cạnh Abraxas.

Đối phương đang nhìn chằm chằm Edward, làm Edward vì không thể nào thích ứng lui về phía sau Severus.

“Hermione, cậu báo cho họ hết chưa?” Harry nhìn đội hình này, hơi nhíu mày.

Hermione gật gật đầu, “Ba phút nữa họ sẽ đến.”

“Chết tiệt.” Harry mắng một tiếng, “Cậu định để ông ấy xuất hiện trước mặt Kingsley bọn họ sao?” Cậu chỉ vào Voldemort nói với Hermione.

Voldemort cảm thấy mình có chút ủy khuất, tại sao mình lại là người không nên nhận ra như vậy, con trai vừa tới đã muốn nhét mình vào trong góc âm u không định làm cho mình gặp người khác nữa?

Hermione nghe Harry nói, nháy mắt cứng người.

Vì không thể nào quen người này tồn tại nên cô căn bản xem nhẹ người này, cho tới khi Harry nhắc nhở cô mới nhớ tới, nếu để người này lộ ra trước mặt nhóm Thần Sáng thì sẽ tạo ra rất nhiều oanh động!

“Làm sao bây giờ?” Một bên Ron vẻ mặt cầu xin, cậu cũng vì không thể chấp nhận Voldemort tồn tại mà lựa chọn trốn tới nơi xa xa, xem nhẹ sự tồn tại của ông ta, kết quả không nghĩ tới điều này.

“Ba người.” Harry chỉ vào Abraxas, Voldemort và LUCIUS, quyết đoán nói, “Vào trong nhà trong cho con, không được nói chuyện không được gây tiếng động. Sev, anh cần phải trùm mũ lên, tí nữa cho dù chúng em họp nói gì thì anh cũng không được nói.” Xét thấy khi mình vừa hạ quyết định Severus vẫn nắm chặt tay đeo đồng hồ của mình không muốn rời đi, Harry chỉ có thể đồng ý để anh trùm đầu, “Còn có,” Cậu ngồi xổm xuống, nhìn Edward, “Con yêu à, bây giờ con còn chưa thích hợp lộ ra trước mặt người khác, cho nên tí nữa…”

Cậu ôm Edward tới trước mặt Voldemort.

Voldemort hơi sững sờ nhưng vẫn tiếp Edward.

“Ba à?” Edward hơi khó hiểu, nhóc vẫn rất không thích tiếp xúc cùng người lạ.

“Tí nữa ngoan ngoãn đứng cạnh ông, không được nói chuyện cũng không được chạy lung tung.” Harry nói.

“Ba.” Ron trực tiếp đánh rơi cái chén của mình, ngón tay run rẩy chỉ Harry, cả buổi không nói nên lời.

“Bọn họ đã tới rồi.” Draco cảnh giác mà nói, cậu có thể cảm giác được trận pháp biệt thự bị dao động, có người độn thổ lại đây.

Harry quyết định thật nhanh đẩy ba người vào phòng trong, sau đó ếm lên quần áo Severus một thần chú, để quần áo anh hiện thêm ra một cái mũ trùm đầu, Harry vừa mới giúp anh trùm kỹ thì Kingsley đã mang theo Thần Sáng và các thành viên Hội Phượng Hoàng vào.

“Tôi vừa mới nhận được thông báo của Hermione, chuyện gì đã xảy ra vậy?” Kingsley hỏi.

“Ngồi trước.” Hermione ếm vài thần chú chung quanh, “Vội tìm mọi người tới đây là có chút chuyện.”

Phòng khách nhà Malfoy đã được coi là phòng họp lâm thời, Harry ngồi ở vị trí đầu, đứng sau cậu là Severus. Đám người Kingsley tuy hơi ngạc nhiên với người đàn ông áo đen này xuất hiện, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi gì.

Harry gõ gõ tay mặt bàn, chờ ánh mắt mọi người đều đặt lên người mình mới lạnh nhạt mở miệng, “Hai tiếng trước, Hẻm Xéo đã xảy ra sự kiện tấn công bất ngờ, đây là đợt tấn công nghiêm trọng nhất trong mấy tháng qua. Tôi rất nghi ngờ, vì sao mắt thấy thế lực chúng đã bị chúng ta chèn xuống mà vẫn có thể xuất hiện tình huống như vậy, thậm chí mọi người còn không thể không phái người tìm Draco xin cứu viện.”

Vài Thần Sáng ở đây cúi đầu, rất hiển nhiên là xấu hổ.

“Trận khôi hài này vốn đã nên kết thúc từ một tháng trước, nhưng rất đáng tiếc, đến hiện tại tôi còn có thể nghe được tin tức liên quan tới tấn công, Kingsley, Bộ Pháp thuật rốt cuộc đang làm gì!”

Trận chiến tranh này người chỉ huy là Kẻ Được Chọn, cho nên dù Kingsley là bộ trưởng Bộ Pháp thuật cũng chỉ có thể bị phê bình.

Kingsley nghe Harry nói, cũng chưa nói gì.

“Tất cả mọi chuyện đều nên kết thúc, chúng ta đã mặc kệ chúng bốn năm.” Harry dừng gõ mặt bàn, “Hai tiếng trước, Draco tới Hẻm Xéo trợ giúp mọi người, vốn là cậu ấy có thể an toàn rút lui nhưng vì cậu ấy phát hiện bóng dáng Gotteral, thoát khỏi đội ngũ mới bị thương, tôi đã gọi mọi người tới đây, chính là muốn nói cho mọi người một chuyện liên quan tới việc này. Giờ đây, mọi người cần phải bắt chúng gọn một mẻ.”

Hermione đưa một phần tư liệu cho Kingsley, “Đây là tư liệu chúng tôi đã chỉnh lý tốt trong thời gian ngắn nhất, dựa theo nội dung trong đó mọi người có thể tìm được Gotteral, hơn nữa tóm gọn những Tử thần Thực tử còn thừa.”

“Chúng tôi?” Kingsley không hiểu nhìn Harry.

“Chỉ có mọi người đi chấm dứt trận chiến tranh này mới là tốt nhất.” Harry nói.

“Nhưng Hội Phượng Hoàng…”

“Hội Phượng Hoàng là do năm đó hiệu trưởng Dumbledore lập nên vì đối kháng Voldemort, sau chiến tôi liền giải tán, nếu không phải chiến tranh bùng nổ lần hai thì Hội Phượng Hoàng sẽ giải tán mãi mãi. Sau trận chiến này tôi cũng sẽ giải tán Hội Phượng Hoàng lần nữa, cho nên Hội Phượng Hoàng không thích hợp để đi chung kết trận chiến này. Ngược lại, nếu là Bộ Pháp thuật thực hiện thì khí thế Bộ Pháp thuật có thể tăng lên, có trợ giúp rất lớn sau chiến hô hào dân chúng đồng lòng trùng tu giới pháp thuật. Còn các thành viên Hội Phượng Hoàng thì có lẽ ông có thể cho bọn họ một cái huy hiệu linh tinh gì đó, như vậy đã đủ rồi.”

“Nhưng…”

“Cứ làm theo lời Harry.” Một thành viên Hội Phượng Hoàng nói, “Lúc trước chúng tôi gia nhập Hội Phượng Hoàng cũng không phải muốn chia đều chính quyền với Bộ Pháp thuật gì cả, chúng tôi chỉ muốn cùng nhau đối kháng Voldemort mà thôi. Kingsley, năm đó chẳng phải anh cũng nghĩ vậy sao?”

Kingsley nở nụ cười, “Anh nói đúng, Carnal.” Ông cầm lấy tư liệu Hermione đưa tới, “Vậy tôi sẽ không khách sáo, đến lúc đó ghi công mấy người cũng không được chạy đấy.”

“Ha ha, đó là đương nhiên.” Carnal cười to nói.

Harry gợi lên một nụ cười thản nhiên, nhìn mọi người ở đây.

Hội Phượng Hoàng cũng là lúc nên ra khỏi tầm mắt dân chúng rồi, năm đó nó sinh ra vì đối kháng Voldemort, là một đám người tràn ngập tinh thần phấn chấn ôm ấp chống đỡ cái ác tạo thành. Theo Voldemort chết đi, trận chiến chấm dứt thì cũng là lúc Hội Phượng Hoàng giải tán.

Nó không thích hợp với diễn đàn chính trị.

Đừng để diễn đàn chính trị không sạch sẽ tiêm nhiễm giác mộng ban đầu của nhóm anh hùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK