Severus Prince nghiêm túc, chăm chú làm mẫu với sinh vật huyền bí Voldemort mang tới lớp học này, ếm thần chú pháp thuật hắc ám.
Học kỳ này Prince rất không thích hợp.
Tất cả mọi người đều phát hiện ra điều này.
Prine này – vốn mang họ Snape – ngoài việc năng động hơn một ít trên lớp độc dược, thì tất cả các lớp khác thì trừ khi giáo sư hỏi nếu không tuyệt đối anh sẽ không chủ động giơ tay trả lời, chứ đừng nói muốn anh chủ động đi làm mẫu.
Nhưng học kỳ này mới bắt đầu không lâu, tất cả mọi người chú ý tới thay đổi của anh.
Ngoài lớp độc dược, anh bắt đầu năng động hơn ở các lớp học khác, không phải nói anh sẽ chủ động trả lời giáo sư gì đó, chỉ là anh bắt đầu chủ động động tay đối với yêu cầu thao tác linh tinh gì đó của giáo sư.
Sau khi tan học không những ngăn lại giáo sư mà tần suất anh xuất hiện ở thư viện cũng càng nhiều hơn, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra Prince thay đổi, tuy không ai biết nguyên nhân là gì.
Rất nhiều người đoán bởi vì là trở thành người thừa kế gia tộc Prince cho nên anh bắt đầu phát triển toàn diện gì gì đó.
Chỉ có Voldemort bọn họ biết không phải như vậy.
Voldemort đứng ở bục giảng bên cạnh nhìn Severus chăm chú, mắt anh tối sầm, “Rất tốt, Severus.” Sau khi Severus thành công đánh ngất con sinh vật kia anh luôn luôn duy trì tao nhã mở miệng nói, “Cộng thêm Slytherin năm điểm.” Anh phất phất tay ý bảo Severus trở lại chỗ ngồi, sau đó bắt đầu giảng bài.
Cả tiết học, Severus đều cúi đầu, giống như từ trước tới nay đều im lặng không nói một lời, chỉ chăm chú nghe Voldemort giảng rồi cầm bút ghi chép.
Cái người vừa năng động kia, giống như không phải anh.
Sau tan học, Severus chặn lại Voldemort.
“Sao vậy?” Voldemort hiền hòa hỏi.
“Nguyên lý thần chú đóng băng dường như không khác lắm với thần chú khô ráo, nhưng thần chú đóng băng lại có thể tổ hợp cùng một thần chú khác trở thành một pháp thuật hắc ám hoàn toàn mới…” Severus dùng giọng điệu lạnh nhạt nói xong sự khó hiểu của mình.
Voldemort thu hồi suy nghĩ, cúi đầu giảng giải cho Severus.
Tới khi giờ nghỉ ngơi giữa trưa sắp chấm dứt, Severus mới rời khỏi phòng học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Vì chậm trễ nên anh chỉ có thể vội vàng ăn cơm trưa rồi trực tiếp học lớp tiếp theo mà không thể nghỉ ngơi một lát.
Cuộc thi năm thứ năm chính là một bắt đầu mới, năm thứ sau lên cao hơn, nội dung học tập cũng khó khăn gấp đôi, bọn họ không hề có bất kỳ cơ hội thả lỏng nào cả.
Voldemort nhìn theo Severus rời khỏi, rồi anh về hầm – buổi chiều anh không có lớp dạy.
Trong hầm, Abraxas đang ngồi trên ghế sô pha.
“Thế nào rồi?” Harry rời đi đã hơn một tháng, khai giảng cũng gần nửa tháng, tình huống Severus làm anh nhìn đều phải nhíu mày, “Đứa bé này vẫn liều mạng vậy sao?”
“Ừ.” Voldemort cảm thấy mình hơi mỏi mệt, anh ngồi xuống, Abraxas rót cho anh một chén trà, “Rất nhiều người đều cho rằng vì thằng bé trở thành người thừa kế gia tộc Prince, nhưng Serres cũng không cho thằng nhỏ áp lực quá lớn, Severus đang tự mình ép mình.”
“Biết xảy ra chuyện gì sao?” Abraxas nhíu mày hỏi.
“Thằng bé đang vô thức thực hiện hứa hẹn với Harry.”
“Hả?” Abraxas hơi ngạc nhiên.
“Lúc ở Cúp Quidditch thế giới, một mình Harry dường như chống đỡ sinh mạng của toàn bộ người trong sân Quidditch, em còn nhớ rõ đoạn đối thoại giữa Harry và thằng bé sao?”
Abraxas gật gật đầu.
Anh nhớ rõ, khi Harry hỏi Severus có sợ hãi hay không, Severus dùng một giọng điệu hận mình vô dụng nói với Harry, “Tôi chỉ hận mình không thể giúp em cái gì hết.”
“Sau rồi, anh nhớ rõ Severus nói Harry rằng thằng bé sẽ mạnh mẽ hơn, có năng lực sóng vai cùng Harry,” Voldemort nói, “Dạo gần đây, thỉnh thoảng Severus sẽ hơi hốt hoảng, anh nhớ rõ có nhiều lần thằng bé đều nhìn James Potter ngây ngẩn trên lễ đường. Hơn nữa khi thằng bé vào lớp học sẽ theo thói quen mà nhìn sang chỗ Harry thường ngồi khi còn đi học, cho dù bản thân thằng bé cũng không biết vì sao,” Gần đây đứa bé này làm rất nhiều chuyện đều theo bản năng, cho nên trong mắt thằng bé đều thường xuyên lộ ra mê man, “Gần đây thằng bé gần như liều mạng học tập, cho dù có đôi khi thằng bé không biết mình đang làm gì. Hơn nữa em chú ý không, trước kia làm sao thằng bé làm độc dược xong sẽ tắm thay quần áo chứ, nhưng hiện tại Severus quả thật không giống với trước kia như trong tưởng tượng nữa.”
Không hề có mái tóc đầy dầu, không hề vĩnh viễn cúi thấp đầu, không hề mặc duy nhất áo chùng màu đen – dưới ảnh hưởng của Harry, thỉnh thoảng Severus cũng sẽ mặc áo chùng màu xanh luc – Severus như vậy, thật sự không để ai có thể liên hệ với “con dơi nhỏ” tóc bóng nhẫy đầy dầu cúi đầu đọc sách hoặc là suy nghĩ trong lúc đi đường, cả ngày lạnh lùng cả.
“Thằng bé quên Harry, quên đoạn tình cảm kia, nhưng có một số thói quen lại được giữ lại, trong vô thức, thằng bé đang thực hiện lời hứa với Harry.”
Thằng bé đang làm mình trở nên mạnh mẽ, cho dù ngay cả bản thân thằng bé cũng không biết vì sao.
“Lucius thì sao?” Abraxas thở dài, lại hỏi tới tình hình con trai mình gần đây.
“Giống hệt với Severus, thằng bé trở nên… khéo đưa đẩy hơn so với trước kia.”
“Haizzzz…”
Abraxas không biết làm sao mà thở dài, cũng không biết nên nói tiếp cái gì.
Harry nói, nước thuốc quên đi do Severus điều chế sau khi tinh chế hiệu quả gần bằng thần chú quên đi, nhưng hiển nhiên Harry không ngờ rằng, nó chỉ có thể chôn sâu đi một đoạn tình cảm nhưng lại không thể thay đổi thói quen của thằng bé.
“Chúng ta vẫn không thể giúp gì được.” Abraxas nói, “Chỉ hy vọng, Harry bọn họ có thể nhanh chóng trở về.”
“Đứa nhỏ kia nhất định có thể trở về, nhóc ấy cho tới bây giờ cũng chỉ mang đến bất ngờ cho mọi người không phải sao?” Nói thì nói vậy nhưng anh vẫn không thể đè nén lo lắng cho sự an toàn của Harry ở thế giới khác.
Dù sao thì đó cũng là chiến tranh.
Bên kia.
Vì Harry ”trở về”. nhóm Tử thần Thực tử hung hăng ngang ngược tạm dừng hoạt động, ẩn nấp bóng dáng. Mà Harry cũng nắm chặt thời gian làm huấn luyện chặt chẽ cho các thành viên Hội Phượng Hoàng, thậm chí tiếp nhận lời mời của Hermione tạm thời trở thành bộ trưởng Bộ Thần Sáng.
Cho dù chiến tranh còn chưa bắt đầu, nhưng đám người Harry vẫn không thể lơ là.
Ngày đầu tiên Draco trở về ngoại trừ đi thăm cha mẹ ở St Mungo có gặp trở ngại gì hay không rồi một đầu chui vào phòng sách. Biệt thự Malfoy có rất nhiều chuyện còn chờ cậu xử lý, không chỉ riêng chuyện gia tộc mà cậu còn phải bớt thời gian ứng phó với những quý tộc đến thăm dò tình huống.
Trong thời điểm quan trọng này, bất cứ quý tộc nào phản chiến đều là tai nạn với giới phù thủy cả. Hiện tại lãnh tụ Tử thần Thực tử cũng không phải tên điên kia, mà là một Gotteral tuy không có nhiều năng lực nhưng lại vô cùng giảo hoạt.
Cho nên Draco phải liên hợp với đám người Pansy, Blaise ổn định giới quý tộc, không cho phép xảy ra sự cố nào.
Đồng thời, Harry bắt đầu hợp lại thành viên Hội Phượng Hoàng và Thần Sáng, lần trước khi giao chiến với Voldemort thật ra là Hội Phượng Hoàng và Bộ Pháp thuật hành động riêng rẽ. Không bao lâu khi Harry đi tìm Trường Sinh Linh Giá thì Bộ Pháp thuật đã bị Voldemort kiểm soát, cho dù Hội Phượng Hoàng muốn liên hợp với Bộ Pháp thuật cũng không thể, cho nên bây giờ bọn họ phối hợp với nhau vô cùng lạ lẫm.
Thời điểm cần thiết Harry sẽ tự mình sử dụng thần chú với bọn họ để kiểm tra trình độ ăn khớp giữa bọn họ thế nào.
Buổi tối, Tam Giác Vàng Gryffindor tụ tập lại cạnh nhau lần thứ hai, nghiên cứu những địa điểm mà Gotteral tấn công trong khoảng thời gian này, và phạm vi tấn công của Tử thần Thực tử, muốn từ đấy tìm được quy luật gì đó, ba người mỗi khi thảo luận đều quá nửa đêm.
Vì sinh trước nên cơ thể Hermione suy yếu, Harry bọn họ yêu cầu cô phải nghỉ ngơi cho tốt trước khi chiến tranh thực sự bắt đầu, Cho nên mỗi lần tới gần mười một giờ, Harry và Ron sẽ đẩy Hermione về phòng nghỉ ngơi – vì gần đây chăm sóc Hermione, buổi tối bọn họ đều qua đêm ở biệt thự Zabini, sau đó ban ngày chạy tới quảng trường Grimmauld tiến hành huấn luyện với thành viên Hội Phượng Hoàng và Thần Sáng.
Hơn một tháng sau, Harry bắt đầu phát hiện cơ thể của mình không được bình thường.
Không thể làm gì, pháp lực thỉnh thoảng lại hỗn loạn mà còn thường thường choáng váng, có đôi khi sáng sớm độn thổ từ biệt thự Zabini tới quảng trường Grimmauld, khoảng cách ngắn như vậy cậu lại xuất hiện hiện tượng khó thở, hành động chậm lại.
Merlin biết ít nhất hai năm rồi cậu không xuất hiện hiện tượng như này!
Vì thế mà Harry lo lắng không thôi, cậu cảm thấy mình cần phải kiểm tra cẩn thận chính mình. Nếu là quá khứ đương nhiên cậu không thèm để ý nhưng hiện tại chiến tranh đang tới gần, cậu cần phải để mình lúc nào cũng bảo trì trạng thái tốt nhất.
Cho nên, hoàng hôn một ngày, sau khi cậu tiễn thành viên Hội Phượng Hoàng và Thần Sáng rồi ếm cho mình vài thần chú kiểm tra.
Sau đó, cậu ngẩn người nhìn thần chú phản chiếu ra tin tức.
Ngay sau đó, cậu chạy vào phòng sách gia tộc Black.
“Kreacher, Kreacher, tiến vào.” Cậu vừa lo lắng tìm kiếm gì đó vừa gọi gia tinh.
Kreacher lập tức xuất hiện trước mặt Harry, “Cậu chủ, xin hỏi có gì phân phó.”
“Kreacher, tôi cần ông tìm một quyển sách…” Harry dùng tay lau nước mắt ở khóe mắt mình, dùng giọng điệu run rẩy nói.
Ba phút sau, Harry cầm một quyển sách, ngón tay cậu dừng trên một trang giấy, mà ánh mắt cậu lại không hề chớp nhìn luồng sáng do thần chú hình thành quay vòng chung quanh mình.
Môi cậu khép mở hồi lâu lại không nghe thấy bất cứ từ nào vang lên từ môi cậu cả.
Sau đó, cậu bỗng nhiên ôm sách khóc nấc lên.
“Sev… Sev…” Cậu gọi cái tên đã sớm khắc sâu trong lòng, dường như khóc không thành tiếng.
Gần hai tháng, đây là lần đầu tiên cảm xúc cậu không kiểm soát được thế này.
Năm rưỡi chiều, Hermione và Ron ở trong biệt thự Malfoy chờ Harry đến.
“Giờ này Harry hẳn đã tới rồi.” Ron luôn luôn ngồi không yên, “Không phải đã xảy ra chuyện gì đó chứ.”
“Ron, đừng sốt ruột.” Hemrione ôm con trai của mình, cô đang cho đứa nhỏ rất vất vả thoát khỏi nguy hiểm này uống sữa. Cho dù cô cũng lo lắng an toàn của Harry nhưng cô biết vội vàng cũng không có ích lợi gì, ở trong này sốt ruột còn không bằng… “Nếu không, cậu tới quảng trường Grimmauld nhìn xem thế nào?”
“Cũng tốt.” Ron gật gật đầu.
Nhưng ngay khi Ron muốn từ lò sưởi đi qua thì Harry đi vào từ cửa.
“Bạn à, cậu hù chết mình.” Ron vừa thấy Harry đã lập tức nói qua, “Mình còn tưởng rằng cậu đã xảy ra chuyện gì rồi chứ.” Trong tình hình này, Harry còn rất có thể bị lọt vào đột kích của đám Tử thần Thực tử.
“Mình không sao.” Harry cười nói, sắc mặt của cậu hơi tái nhợt, Ron chú ý thấy mắt của cậu sưng lên thậm chí còn hơi ươn ướt.
“Bạn tốt à, đừng lừa mình, thật sự cậu không ổn.” Ron cau mày nhìn Harry.
Tuy cậu hơi ngốc nghếch nhưng gì thì gì cậu vẫn có thể chú ý tới tình huống của bạn tốt mình.
Hermione dỗ đứa nhỏ ngủ rồi giao cho gia tinh, sau đó đi tới bên người Harry, “Harry à, cậu thật sự không ổn.”
“Hermione, thật sự mình không có việc gì, chỉ là mình rất vui thôi.” Tuy khóe mắt Harry còn vương nước mắt nhưng Hermione lại có thể thấy được cảm xúc chân thật của cậu.
Đúng là Harry đang vui vẻ, thậm chí có thể nói Hermione đã không thấy cậu vui vẻ như vậy từ rất lâu rồi, “Vậy, muốn nói chuyện này cho chúng mình biết sao, Harry?” Hermione hiền hòa hỏi.
“Hermione, mình mang thai.” Harry nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình, cười rất hiền, “Đây là Sev cho mình quà tặng quý giá nhất, tuy… mình không thể nói cho Sev biết đầu tiên.” Cậu rất muốn chia sẻ niềm vui này với Sev đầu tiên tới cỡ nào…
“Ôi, Harry.” Hermione che kín miệng mình, lúc này, cô không biết mình nên khóc hay nên cười, “Chúc mừng cậu, Harry.”
“Cái gì cùng cái gì?” Ron ở bên cạnh mở to hai mắt, “Harry… cậu lại mang thai ngay trong lúc quan trọng này sao?” Không phải cậu không muốn chúc mừng bạn tốt của mình – phù thủy nam mang thai gì đó tuy cậu ít nghe nói nhưng ít nhất cũng đã nghe qua – nhưng ở thời điểm quan trọng trước mắt này thật sự là quá nguy hiểm, Harry có thể chống được tới khi sinh sao?
“Ron, mình biết cậu đang lo lắng gì, cho nên mình cần cậu, Hermione.” Harry nhìn Hermione, “Hermione, xin cậu, giúp mình nghĩ cách, mình phải giữ lại đứa bé này.”
Hermione nhìn ánh mắt cầu xin của Harry, chậm rãi gật gật đầu.
Bắt Harry rời khỏi người yêu mình đã là chuyện tàn nhẫn, nếu cậu lại không thể giữ lại đứa bé này nữa thì chỉ sự kiên cường như Harry cũng sẽ suy sụp mất.
“Tốt lắm, hôm nay hoãn thảo luận, Harry, cậu phải nghỉ ngơi tốt cho mình. Trước khi mình chưa gật đầu thì tất cả hành động của cậu đều do mình giám sát.” Hermione nghiêm túc nhìn Harry, “Bây giờ cậu còn phải chăm sóc đứa nhỏ, cho nên cậu phải luôn nghe lời mình.”
“Vâng vâng vâng.” Harry không biết làm sao trả lời.
Chỉ cần Hermione bày ra tư thế như vậy, cậu và Ron nhất định phải câm miệng, chọc giận Hermione cũng không phải chuyện gì chơi vui cả.
Vì thế, Harry ở ngay trong biệt thự Zabini – trước khi Hermione tìm được phương pháp, cậu phải nghỉ ngơi cho tốt, quảng trường Grimmauld bên kia giao cho Ron đến giúp đỡ.
Người biết Harry mang thai không nhiều lắm, nhưng người biết đều chúc mừng Harry, cậu cười rồi nhận lời chúc của bọn họ.
Ba ngày sau, Hermione cầm một quyển sách xuất hiện trước mặt Harry.
“Harry,” Cô mở sách ra, lật tới trang mình đã tra được kia, đặt trước mặt Harry, “Có một cách, có thể giữ đứa nhỏ bình an.”
Lợi dụng thần chú đặc biệt lấy đứa nhỏ ra, đặt vào trong một trận pháp rót pháp lực bảo hộ. Ở thời gian cố định ba hay mẹ đứa nhỏ phải rót pháp lực vào để bảo vệ, không chỉ duy trì tầng bảo vệ này mà còn để đứa nhỏ hấp thu pháp lực người lớn dần dần lớn lên.
“Khi nào thì có thể bắt đầu?” Sau khi xem xong, Harry hỏi, “Mình hy vọng càng nhanh càng tốt.”
“Nếu cậu muốn thì tối nay.” Hermione cũng hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, cô tính thời gian rồi nói.
Cuối cùng Harry thoáng nhìn qua sách, gật gật đầu.
Tối đó, Hermione dưới sự trợ giúp của mẹ Blaise, lấy ra thai nhi trong bụng Harry, để vào trong pháp lực bảo vệ Harry đã chuẩn bị tốt, sau đó cô đưa thai nhi chuyển vào tầng hầm biệt thự Zabini, đặt vào trong trận pháp.
Harry hôn mê một ngày một đêm, Hermione vốn tưởng ít nhất phải tới ba ngày cậu mới có thể tỉnh lại nhưng rất rõ ràng Kẻ Được Chọn mạnh mẽ hơn người thường, cậu tỉnh lại rất sớm.
Khi Harry tỉnh lại, đúng lúc Draco đẩy cửa tiến vào.
“Tỉnh rồi sao?” Draco rất ngạc nhiên cậu tỉnh sớm đến vậy.
“Xem cậu còn không tốt bằng mình kìa.” Harry nhìn gương mặt của Draco còn trắng bệch hơn thường ngày, không lương tâm nở nụ cười, “Nói xem, cậu làm sao vậy?”
Draco chưa nói, chỉ là rót một chén nước cho Harry rồi ngồi bên giường cậu.
“Làm sao vậy?” Lúc này Harry rất ngạc nhiên, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Harry…” Draco khẽ nói, “Mình đã nghĩ rất lâu, mình quyết định giữ lại con của Lucius.”
“Cậu…” Harry bật ngồi dậy, động tác này hao phí một nửa sức lực của cậu.
“Ba mẹ… cũng đồng ý.” Cho dù khi mẹ biết mình mang thai gần như ngất đi, “Mình nghĩ muốn làm theo phương pháp của cậu lấy đứa nhỏ ra, nhưng…”
“Làm sao vậy?” Harry nhìn Draco muốn nói lại thôi, dồn dập hỏi han.
“Chỉ là, một mình mình không thể duy trì pháp lực bảo vệ cho cả hai đứa nhỏ, Harry à, mình cần cậu giúp mình.” Draco hơi bất lực nói.
“Mình sao?” Harry chỉ chỉ chính mình.
“Ba mẹ bị thương ở St Mungo, không thể giúp mình, Ron bọn họ cũng không được, chỉ có pháp lực tuần hoàn của cậu có chút cùng loại với của mình,” Đại khái vì cậu và Harry trong vòng ba đời đều có máu của gia tộc Black, tuần hoàn pháp lực của Harry là duy nhất cùng loại với cậu trong đám bạn bè, “Cho nên chỉ có cậu mới có thể giúp mình.”
Harry nhìn Draco hồi lâu, cuối cùng gật gật đầu.
Cậu có thể hiểu được, tâm tình Draco muốn lưu lại con của mình, giống như cậu muốn giữ lại con của mình vậy. Đó là vật báu mà Sev cho cậu, là cục cưng mà cậu không thể dứt bỏ nhất, cậu nguyện dốc hết tất cả để đổi lấy đứa nhỏ an toàn lớn lên.
Ngày hôm sau, Draco lấy thai nhi ra, để vào trong pháp lực bảo vệ mà cậu và Harry đồng thời tạo ra.
Vì biệt thự Malfoy lúc nào cũng bị vây trong nguy hiểm, cho nên đứa nhỏ cũng không đưa về biệt thự Malfoy. Bọn nhỏ ở lại trong biệt thự Zabini cho tới khi bọn nhỏ “sinh ra” mới thôi. Ngoại trừ Harry và Draco, không có bất kỳ ai có thể đi vào tầng hầm…