“Đúng vậy, Thi đấu Tam Pháp thuật, là một hoạt động thú vị kích thích nhất, Edward muốn đi cùng ba xem không nào?” Harry nhẹ nhàng vuốt tóc Edward, cười nói. Từ khi giải thoát khỏi chiến tranh, Harry cười ngày càng nhiều hơn.
“Ba ba hy vọng con đi, con sẽ đi.” Edward nói.
“Con trai ngốc,” Harry thân thiết hôn trán Edward, “Hiện tại không phải ở trong chiến tranh, không cần phải gò bó như vậy, không phải sợ sẽ có nguy hiểm, chỉ cần con muốn đi xem, ba sẽ mang con đi.”
“Vậy, cha có đi không ạ?” Edward nghĩ nghĩ, nhìn về phía Severus đang ngồi cạnh một cái ghế sô pha đoc sách.
Severus nghe thấy Edward nhắc tới mình, đầu đang đọc sách chuyển lại đây, nhìn tia sáng mong chờ trong mắt Edward, dừng một chút, rồi kêu, “Có.”
“Vậy, ba ba, một nhà chúng ta đi xem trận đấu đi.” Edward nghiêm túc nói với Harry.
Harry cười xoa xoa đầu Edward, “Được, một nhà chúng ta cùng đi.”
Edward được Harry xoa đầu, dần dần mỉm cười.
“Nhưng giờ đã khuya rồi, Edward nên đi ngủ thôi, được không nào?”
“Dạ!”
Edward cho mỗi người Harry và Severus một nụ hôn chúc ngủ ngon, rồi chạy về phòng của mình.
“Sao lại muốn đem thằng bé đi xem trận đấu?” Edward đi rồi, Severus khép sách lại, “Tôi không cho là hành động ngu xuẩn của nhóm quỷ khoe khoang chính mình có gì đáng để xem cả.”
“Edward cần phải hòa đồng với mọi người, Sev à.” Harry đi đến cạnh Severus, hít một hơi nói.
Severus im lặng kéo Harry lên đùi mình, im lặng nghe Harry kể lại.
“Khi ở bên kia, vì chiến tranh có thể xảy ra bất cứ lúc nào, hơn nữa em sợ khi thân phận Edward lộ ra ngoài sẽ làm thằng bé gặp nguy hiểm nên ngoại trừ biệt thự Potter, thằng bé chỉ tới biệt thự Malfoy mà thôi. Ngay cả biệt thự Zabini và trang trại Hang Sóc thằng bé cũng chưa đi lần nào. Edward dường như không tiếp xúc với bao nhiêu người. Chúng ta trở về nửa năm, người Edward tiếp xúc cũng không nhiều, em lo lắng nếu tiếp tục như vậy thì thằng bé sẽ cô lập khỏi đám người mất.”
Đúng vậy, Harry bọn họ đã trở lại thế giới này gần nửa năm.
Nửa năm có thể làm được rất nhiều chuyện, ví dụ như trong nửa năm này Harry trở thành trợ giáo cho Voldemort, là một vị giáo sư gần được hoan nghênh nhất sau Voldemort, ví dụ như trong nửa năm này Severus trở thành phó hội trưởng Hiệp hội Độc dược trẻ tuổi nhất, mà còn bắt đầu giúp Serres xử lý chuyện gia tộc.
Serres đã dần dần lui về phía sau, quản lý gia tộc giao cho Severus.
Nửa năm thời gian, cũng đủ để Severus gạt Harry, lén chuẩn bị một ít bất ngờ.
Năm nay Hogwarts sẽ cử hành Thi đấu Tam Pháp thuật, trước kia mình tham gia còn xuất hiện đủ các loại sự cố, hiện giờ Harry vô cùng vui lòng nhìn nhóm quán quân nhỏ cực kỳ buồn rầu vì lo lăng cho trận đấu, mà còn suy xét đến lúc đó sẽ có rất nhiều người đến, cho nên Harry nghĩ có phải đưa Edward đi ra ngoài hay không, để nhóc thích ứng với mọi người sớm hơn một chút?
Cuộc sống của Edward không thể chỉ có ba ba và cha được, nhóc cần phải có bạn chơi, cũng cần phải có bạn bè nhiều hơn, hoặc là quen biết nhiều người lớn hơn.
“Em lo thằng bé sẽ không quen.” Harry cọ cọ cằm Severus nói.
“Không sao, thằng bé có thể làm được.” Severus an ủi cậu nói, “Edward rất xuất sắc.”
“Con em thì đương nhiên phải xuất sắc rồi.” Harry kiêu ngạo ngẩng đầu lên, vô cùng đắc ý nói.
Severus nhìn vẻ mặt dường như khoe khoang của cậu, chợt mê mẩn.
Harry như vậy, thật sự vô cùng quyến rũ, không phải sao?
Anh nghĩ, chậm rãi đỡ đầu Harry, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Harry như vậy… là của anh.
Thi đấu Tam Pháp thuật ở thế giới này bốn năm tổ chức một lần, cũng là ba trường học thay phiên nhau là chủ nhà, nhưng ở thế giới này chưa từng bị gián đoạn.
Năm nay, lại tới phiên Hogwarts chủ nhà trận đấu.
Thi đấu lúc này, Harry định mang theo Edward đi xem. Phần lớn trong Hogwarts đều là đứa nhỏ, ít nhất, muốn chậm rãi để Edward quen ở chung với người khác mới tốt, không thể để cho nhóc tiếp tục như vậy, không có hai anh em Scorpio, Edward căn bản không có người bạn nào cả.
Nhưng Harry không nghĩ tới, lúc này đi xem Thi đấu Tam Pháp thuật sẽ mang đến cho chính cậu một ít rắc rối không lớn không nhỏ, nhưng thật sự làm bản thân cậu đều cảm thấy bất đắc dĩ.
Bài thi đầu tiên, nhiệm vụ của các quán quân rất giống với Harry tham gia trận đấu năm thứ tư ấy, đều là rồng, mà còn là vượt qua rồng để lấy trứng vàng.
Khi biết được bài thi đầu tiên, Harry đã từng có vẻ mặt hơi kỳ lạ hỏi Voldemort, vì sao bài thi đầu tiên lại là cái này.
Sau đó Voldemort nói, “Vì sinh vật mà bọn họ có thể nghĩ đến vừa nguy hiểm mà lại có năng lực khống chế đã thi hết rồi, cho nên chỉ có thể lặp lại nội dung trước kia.”
Harry lật quyển sổ ghi chép Thi đấu Tam Pháp thuật từ quá khứ, có một bài thi lại là muốn quán quân vượt qua phượng hoàng trên người lan tràn ngọn lửa xa ít nhất ba thước, đến cạnh phượng hoàng, mà còn muốn nhổ một cái lông trên người nó mà còn có một lần, chính là muốn trải qua một đàn giống cầu từ tê – nhìn giống voi nhưng hình thể thì voi không thể nào bằng được – tìm kiếm ngà voi mà chúng bảo vệ.
Lật tiếp lật tiếp cũng giống nhau, đều là yêu cầu tìm kiếm gì đó từ một đám sinh vật nguy hiểm mà thưa thớt.
Mà Harry nhìn thật lâu, cho tới khi tìm được tới Thi đấu Tam Pháp thuật lần thứ mười bốn mới liên quan tới rồng.
Thảo nào bọn họ sẽ đưa rồng vào bài thi thứ nhất.
Dù sao thì khoảng cách rồng xuất hiện trong bài thi đã rất lâu rồi không phải sao?
Sau đó, Draco biết được bài thi đầu tiên là rồng, thật sâu ngưng mắt nhìn Harry.
Harry bị cậu nhìn toàn thân đổ mồ hôi lạnh nhấc tay tỏ vẻ đầu hàng, “Mình biết rồi mình biết rồi, không phải là giữ cho cậu một chỗ ngồi đẹp nhất sao.”
Draco lúc này mới hài lòng không nhìn nữa.
Mà phía sau cậu Lucius bất đắc dĩ cười cười.
Harry lè lưỡi sau lưng Draco.
Cái gọi là ‘chỗ ngồi đẹp nhất’ không phải chỉ chỗ ngồi đầu tiên, vì có đôi khi nếu quán quân không cẩn thận chọc giận rồng thì hàng đầu tiên kỳ thật sẽ gặp nạn trước, mà Draco muốn chỗ ngồi có thể nhìn rõ rồng nhưng lại an toàn.
“Gia tộc Malfoy là hội đồng quản trị trường học, cũng có chỗ ngồi của mình, đến lúc đó đi xem, em muốn ngồi ở đâu thì chúng ta ngồi ở đó?” Lucius ôm lấy Draco nói.
“Ừm.” Draco gật gật đầu, vô cùng hài lòng với lời nói của Lucius, sau đó cậu phất phất tay với Harry, rõ ràng đang đuổi người.
Harry co rút khóe miệng, lại lè lưỡi với người kia lần thứ hai.
Ngày diễn ra bài thi đầu tiên, Harry dẫn Edward tới rất sớm, trước đó giới thiệu Edward cho các vị giáo sư ở đây, cũng là vì nếu trên sân đấu có hỗn loạn gì đó mà hai người Harry và Severus vội quá chưa tới được thì Edward cũng có người chăm sóc.
“Thật là một đứa nhỏ đáng yêu.” Cụ Dumbledore vô cùng yêu thích Edward, cụ ngồi xuống ôm chầm Edward một cái, “Nhóc à, chúc con chơi vui vẻ ở Hogwarts.”
“Cám ơn ngài, cụ Dumbledore.” Edward ngoan ngoãn trả lời.
Không giống như một đứa trẻ ba tuổi, mà giống một thiếu niên mười mấy tuổi hơn.
Đứa nhỏ sinh ra thời kỳ chiến tranh haizzz….
Cụ Dumbledore nhìn nhìn Edward, lại nhìn nhìn Harry.
Harry gật gật đầu với cụ Dumbledore, để chứng minh cụ Dumbledore đoán nguyên nhân Harry đưa Edward đến.
Cụ Dumbledore cười cười với Harry, ý bảo Harry yên tâm.
Hocgarts là một nơi ấm áp, ở trong này, bạn có thể kết bạn với rất nhiều người.
Harry cười cười, gật đầu,
“Edward, muốn đi thám hiểm hay không nào?” Cậu ngồi xuống hỏi con trai mình.
“Thám hiểm ạ?” Edward mở to hai mắt nhìn ba ba mình.
“Đúng vậy, thám hiểm,” Harry cười nói, “Con trai à, con phải biết, Hogwarts nơi này là lâu đài nha, thật ra có rất nhiều bí mật, ví dụ như mật đạo không muốn cho người biết này, như cầu thang tự động di chuyển này, hay như các hồn ma thú vị nữa này, muốn đi thám hiểm hay không nào? Nơi đây là nơi rất thích hợp để thám hiểm nhé.”
“Đi tìm bí mật sao ạ?” Đôi mắt xanh lục của Edward rạng rỡ phát sáng, dường như cảm thấy rất hứng thú với đề nghị của Harry.
“Đúng vậy, đương nhiên rồi, đi tìm bí mật của lâu đài này, tất nhiên, nếu con có thể mang về vài bạn nữa thì sẽ rất tốt nha.” Harry cổ vũ nhóc.
“Ba ba sẽ đi cùng con sao ạ?” Edward chờ mong nhìn cậu.
“Không, Edward à,” Harry lắc lắc đầu, “Con phải biết là ba quá quen thuộc với mật đạo ở Hogwarts rồi, khi ba đến trường dường như đã khám phá hết tất cả các mật đạo. Nếu ba mang con đi thì sẽ không còn là ‘thám hiểm’ nữa, con đi cùng cha con, cha con rất xa lạ với mật đạo nha, con phải cẩn thận, đừng để cha ném đi đấy.”
“Dạ, ba ba.” Edward nghiêm túc nói.
Harry cười cười, sau giao Edward cho Severus, để hai cha con họ đi dạo trong lâu đài một lúc.
“Harry đang lo lắng Edward sẽ trở nên quái gở sao?” Cụ Dumbledore khẽ hỏi.
“Dạ.” Harry quay đầu, hơi lo lắng nói, “Cho nên con và Sev cho rằng đưa Edward đến đây là lựa chọn tốt nhất.”
“Edward rất xuất sắc, cho nên trò hẳn nên yên tâm với nhóc, không phải sao?” Cụ Dumbledore an ủi vỗ vỗ vai cậu, “Tốt lắm, hiện tại trò cần phải đi cổ vũ các quán quân, quán quân Gryffindor chỉ có Gryffindor mới có thể hiểu được làm sao để khơi gợi lên nhiệt huyết của đối phương không phải sao?” Mà cụ đã già rồi, cụ cổ vũ không còn hợp nữa.
Harry cười đáp ứng rồi đi.
Buổi chiều, bài thi đầu tiên chính thức bắt đầu.
Trước khi bắt đầu mười phút, Severus đưa Edward về tới đây, thấy đứa bé rất vui vẻ với chuyến ‘thám hiểm’ lần này, Harry gợi lên khóe môi.
Quán quân Beauxbatons chính là một học trò nam rất cao, nhưng cũng rất gầy, áng chừng khoảng mười sáu tuổi, mà quán quân Dumrstrang lại là một học trò nam cao lớn, quán quân Hogwarts là học trò năm thứ bảy Nhà Gryffindor, đồng thời cũng là một Thủ Lĩnh Nam Sinh.
Người đấu đầu tiên là quán quân Durmstrang.
Nhưng, đợi đến khi rồng được dắt vào, quán quân lên sân thì Harry đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.
Nghĩ nghĩ, cậu hỏi cụ Dumbledore bên cạnh, “Hiệu trưởng, lần này rồng được đưa tới là loài nào ạ?”
Cậu nhớ tới bản thân cậu còn chưa rõ bài thi này sẽ có loài rồng nào được đưa tới, dù sao thì trong khoảng thời gian này cậu không chỉ cần quen với những công việc cần làm của trợ giáo mà còn phải luôn luôn chú ý tình huống của Edward, cậu không chú ý quá nhiều tới Thi đấu Tam Pháp thuật.
“Nghe nói đều là rồng cánh gai.” Cụ Dumbledore nghĩ nghĩ, nói.
“Cả ba con sao ạ?” Harry còn chưa nói gì, Draco ngồi cạnh hơi giật mình hỏi.
“Thầy cũng mới biết khi bọn họ đưa rồng tới thôi,” Cụ Dumbledore nói, “Sao vậy?”
“Chuyện không tốt rồi.” Draco đứng lên, cảnh giác nhìn con rồng vì có người làm phiền mà bắt đầu nôn nóng bất an, “Có lẽ bọn họ nghĩ đến rồng cánh gai là loài rồng tính tình hiền lành nhất, nhưng…”
“Nhưng, trong lúc rồng mẹ ấp trứng cũng là lúc tính tình táo bạo nhất,” Voldemort không biết trở về khi nào đi đến cạnh bọn họ, vẻ mặt hơi tức giận, “Quan trọng nhất là, rồng cánh gai là một loài rồng rất đoàn kết, cho dù không sinh sống bầy đàn nhưng chỉ cần rồng mẹ xác định có người muốn hại trứng rồng hoặc rồng nhỏ thì sẽ phát ra tiếng kêu cứu. Lúc đó tất cả các con rồng cánh gai trong vòng một trăm dặm Anh chỉ cần nghe được tiếng kêu cứu sẽ tới giúp đỡ.”
“Mau dừng lại.” Draco gần như đã rống lên.
Nhưng không còn kịp rồi.
Rồng cánh gai ở đây đã ngẩng đầu lên, phát ra tiếng gầm thật dài, đinh tai nhức óc.
Mà tiếng kêu này lại đánh thức hai con rồng cánh gai khác vì thần chú hôn mê dần dần mất đi hiệu lực sắp tỉnh lại.
Chúng nó tránh thoát vòng xích sắt, trước khi người thuần hóa rồng còn chưa kịp phản ứng, bay ra khỏi sân.
“Chết tiệt, chúng nó nổi điên rồi.” Draco liếc mắt một cái đã nhìn ra không ổn, “Mau làm cho bọn họ rút lui khỏi đó.”
Ngay khi Draco nói chuyện, người thuần hóa rồng đã bay lên cạnh quán quân mang đi, mà những người khác thì ở trong sân phóng thần chú hôn mê vào rồng cánh gai.
Nhưng rồng cánh gai đã thoát khỏi trói buộc, giờ phút này lại có vẻ đặc biệt linh hoạt nhanh nhạy.
Chúng nó tránh thoát vài thần chú của những người thuần hóa rồng, đánh xỉu rồng trưởng thành không phải phóng đủ thần chú là đã được, nó còn cần những thần chú này phải đồng thời đánh lên người rông, khi đó những thần chú này đồng thời phát hiệu quả mới có thể có tác dụng, nhưng tình huống hiện tại lại không phải vậy.
Rồng cánh gai tránh né khiến cho phần lớn thần chú đều rơi vào khoảng không, nên một số thần chú hẳn là có hiệu quả lại không thể làm rồng yên tĩnh, ngược lại làm chúng càng thêm nóng nảy.
Đây là lần đầu tiên rất nhiều đứa nhỏ nhìn thấy rồng, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy rồng nổi giận. Trong nhất thời, học trò khó tránh khỏi kinh hoảng mà hét rầm lên, chỗ nào cũng có người muốn nhanh chóng chạy khỏi.
“Bình tĩnh lại.” Lúc này cụ Dumbledore tăng giọng của mình, “Ngồi yên ở chỗ của mình, sử dụng tất cả các thần chú phòng ngự mà các trò có thể nghĩ tới.” Chạy loạn càng dễ dàng trở thành mục tiêu của rồng, so với vậy thì không bằng để họ im lại một chỗ.
Mặc dù thần chú của phù thủy nhỏ căn bản không chịu nổi tấn công điên cuồng của rồng, nhưng chỉ cần bọn họ có thể ngăn được lần đầu tiên thì lần thứ hai giáo sư có thể tới cạnh họ.
Nếu mặc kệ bọn họ hoảng sợ lui dần về phía sau thì trở thành mục tiêu tấn công của rồng sẽ càng hỗn loạn.
Nhưng bọn họ cũng không thể vẫn luôn gửi gắm hy vọng lên trên người thuần hóa rồng, nhóm thuần hóa rồng chỉ biết kỹ xảo thuần hóa còn pháp lực của họ cũng chỉ có giới hạn.
Rồng mất đi lý trí không phải chỉ cần dựa vào một ít thần chú của người thuần hóa rồng là có thể chế phục.
Đối phó với chúng còn càn một ít thần chú tấn công ép buộc.
Lập tức, cụ Dumbledore đứng lên.
“Draco, bảo vệ tốt Edward.” Harry đẩy Edward lên trên người Draco, “Nhờ cậu đó.”
“Chính cậu chú ý cẩn thận.” Draco ôm lấy Edward, kéo Lucius thoáng lùi về sau một ít.
Lúc này cụ Dumbledore và Voldemort mỗi người đang chống lại một con, mà vẫn còn lại một con rồng cánh gai điên cuồng, đương nhiên cũng chỉ có thể nhờ Harry.
Nhưng tình huống hiện tại của Harry căn bản không thể ứng phó được với một con rồng mẹ trưởng thành đang nổi giận được.
Pháp lực của Harry nếu còn ở trạng thái tối đa thì đối phó với rồng cánh gai chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng nửa năm trước vì để Edward đi theo bọn họ vào thế giới này Harry đã hao tổn gần một nửa pháp lực của chính mình.
Trong vòng một năm, pháp lực của cậu sẽ vẫn luôn duy trì trạng thái này, không thể khôi phục lại đến tối đa.
Harry hiện tại, nếu muốn chống lại rồng cánh gai đang nổi giận thì quả thật cố hết sức.
Không biết khi nào Severus đã cầm tay cậu, Harry ngạc nhiên nghiêng đầu, Severus đứng ở cạnh cậu, thấy cậu quay đầu nhẹ nhàng nói với cậu, “Tôi cùng em.”
Cảnh tượng nhiều năm trước không biết khi nào đã xuất hiện trong đầu mình, Severus đi theo Harry tới trận pháp trong núi kia, nhìn Harry quen thuộc nhanh nhẹn phá hỏng những trận pháp, thấy Harry giết những người có ý muốn giết chết những người xem Cúp Quidditch thế giới, cảm giác vô lực lại xuất hiện trong lòng mình lần thứ hai.
May mắn lúc này đây anh không chỉ có thể đứng ở sau Harry nhìn cậu chống đỡ mọi thứ nữa.
Bốn năm này, cho dù ký ức không còn, anh lại tự phát đi hoàn thành mong ước của mình năm đó.
Sẽ có một ngày, tôi sẽ không chỉ đứng phía sau em, tôi sẽ sóng vai đứng cùng em, cùng đối mặt với mưa gió, cùng hưởng ánh mặt trời.
Sự cố gắng trong bốn năm để anh hôm nay rốt cuộc không còn vô lực nhìn Harry một mình đối mặt với rồng cánh gai nữa, rốt cuộc anh có thể nắm tay cậu, cùng cậu đối mặt.
“Sev…” Harry nhìn người vẻ mặt bình tĩnh đứng cạnh mình, trong nhất thời không biết nên nói gì.
“Khi đó, tôi rất hận, vì sao mình không thể giúp em được gì.” Severus khẽ nói, “Harry, tôi sẽ không bao giờ, để mình em đứng phía trước nứa.”
Ký ức rút về bốn năm trước, tại cửa vào sân bóng Quiddtich, sau khi cậu đi vào thế giới này lần đầu tiên làm cho tay mình nhiễm đầy máu tươi, cậu quay đầu lại, nhìn Severus vẫn luôn đi theo cậu, khẽ hỏi anh, “Sợ sao?”
Cậu nghĩ, khi đó mình khẩn trương, vì cậu sợ thấy sự sợ hãi và xa cách trong mắt Severus. Chỉ có Merlin biết, vài giây khi mình hỏi Severus câu đó, cậu khó chịu đến thế nào.
Đó là một loại khó thở chờ đợi tuyên án, làm cậu không dám hô hấp, cho tới khi câu trả lời của Severus truyền vào tai cậu, mới giải cứu chính mình.
Sev nói anh chỉ hận mình không thể giúp đỡ, không hề có sợ hãi và trách cứ với hành động của mình.
Sau lại anh còn nói, “Harry, rồi sẽ tới một ngày, tôi sẽ không để một mình em chống đỡ tất cả.”
Thời gian chuyển từ bốn năm trước đến hôm nay, Harry nhìn Severus đứng cạnh mình, kiêu ngạo nở nụ cười.
“Vậy, chúng ta đi.”
Harry mỉm cười rạng rỡ với Severus, nắm đũa phép của mình, giao phía sau lưng mình cho Severus.
“Draco, nhược điểm của rồng cánh gai.” Harry kêu lên.
Muốn nói tới hiểu biết về rồng thì tuyệt đối Draco hiểu hơn nhiều so với Harry và Severus.
“Cánh, tấn công xương cánh, có thể tạo ra ma túy cho cơ thể chúng, vậy các cậu sử dụng thần chú hôn mê sẽ nhẹ hơn rất nhiều.” Draco trả lời rất nhanh.
“Sev, tấn công cánh của chúng.”
Lúc này, hai con khác đã bị cụ Dumbledore và Voldemort mỗi người hấp dẫn đi qua, Harry vừa kêu vừa đánh thần chú tới một con rồng cuối cùng, mà Draco và Lucius che chở Edward lui về phía sau.
Edward nhô đầu ra trong ngực Draco, nhìn bóng lưng ba ba và cha mình, tấn công con rồng khổng lồ kia.
Đây là lần đầu tiên nhóc nhìn thấy bộ dáng chiến đấu của ba ba, trong quá khứ nhóc chỉ nghe qua trong miệng các chú, mà hiện tại lần đầu tiên thấy, nhóc không khỏi mở to hai mắt nhìn ba ba của mình.
Ló đầu ra từ ngực Draco chỉ có thể thấy Harry nghiêng người, nhưng Edward vẫn thấy được bộ dáng nghiêm túc của Harry, hoàn toàn khác biệt với hiền hòa thường ngày. Vẻ mặt ba nhìn rồng là cảnh giác, giống như một con sư tử chuẩn bị đi săn mồi trong rừng rậm nguyên thủy vậy, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm con rồng đang bay lượn trên không trung, đũa phép trong tay chỉ về phía rồng, đó là móng vuốt của Harry, có thể tóm lấy con mồi vững vàng bất cứ lúc nào.
Harry như vậy Edward chưa từng nhìn tháy.
Chỉ với bóng nghiêng, đã có vẻ mạnh mẽ như thế, cho dù sân đấu có nguy hiểm thế nào nhưng Edward vẫn cảm thấy rất yên lòng.
Vì nhóc biết hai ba ba sẽ bảo vệ nhóc.
Harry và Severus gần như là đồng thời phát ra thần chú.
Thần chú chuẩn xác đánh trúng vào hai xương cánh của rồng cánh gai, làm chúng phát ra tiếng gầm rất dài.
Lập tức, Harry lại phát ra một thần chú, con rồng cánh gai vốn bay về phía bọn nhỏ bị thàn chú của cậu thu hút tới đây, mà Severus lại ếm thần chú phòng ngự khổng lồ chung quanh bọn họ, phòng ngừa rồng cánh gai trực tiếp bay tới hướng này.
Theo hướng bay của rồng cánh gai, Harry lại một lần nữa xoay người, quay lưng về phía người xem.
Quả thật pháp lực hiện tại của Harry cũng không đạt trạng thái cao nhất, cậu hơi cố sức khi đối mặt với rồng mẹ trưởng thành, nhưng có Severus giúp đỡ cậu liền thoải mái rất nhiều.
Không lâu khi cụ Dumbledore và Voldemort giải quyết hai con rồng cánh gai thì Harry và Severus cũng giải quyết nốt con rồng còn lại.
“Không sao chứ?” Nhóm thuần hóa rồng nhanh chóng đi lên đưa rồng đi, Harry xoay người nhìn về phía Severus.
Đánh một con rồng cánh gai bị thương cần phải có pháp lực rất lớn phát ra, Harry cũng không biết Severus có chịu được khi pháp lực pháp ra mạnh như vậy hay không, cho nên quan tâm hỏi han.
“Đương nhiên,” Severus bình tĩnh trả lời, lập tức hơi lo lắng nhìn Harry, “Ngược lại là em, thế nào, chịu được sao?”
“Tất nhiên rồi.” Harry cười hì hì nói, “Đừng lo lắng, Sev, em không sao.” Nói xong, liền cất đũa phép vào trong túi ẩn, vừa mới muốn quay về thì chợt nghe thấy có một người kêu to phía sau, “Tôi nhớ ra rồi, cậu ấy chính là anh hùng đã cứu mọi người chúng tôi ở trận Cúp Quidditch thế giới năm đó!”
Mọi người vốn muốn hoan hô đều ngây ngẩn cả người, hơi giật mình tìm kiếm nơi giọng nói phát ra.
Harry chớp chớp mắt, hơi không rõ tình huống hiện tại.
Người vừa mới kêu to chợt đứng lên đi về phía Harry, trong mắt mang theo kích động.
“Ơ…” Harry nhìn đối phương, xác định mình chưa từng gặp qua ông ta.
“Tôi nhớ ra rồi, cho tới bây giờ khi ở Hogwarts lúc đầu tôi đã cảm thấy cậu vô cùng quen thuộc.” Đối phương nồng nhiệt nhìn Harry, “Sau khi tháy bóng dáng cậu rốt cuộc tôi cũng nghĩ ra, cậu chính là vị anh hùng đã cứu mọi người chúng tôi ở Cúp Quidditch thế giới năm đó.”
Ông vĩnh viễn không quên được, sau khi rốt cuộc ông cũng thoát khỏi bóng tối vô tận, khi đi ra khỏi Cúp Quidditch thế giới khát vọng mau chóng rời đi, ở cửa vào kia, thấy một bóng dáng tuy rằng gầy yếu nhưng lại làm cho ông có cảm giác an toàn trong nháy mắt.
Từ đầu tới cuối ông cũng không nhìn được thẳng mặt người kia, rồi Bộ Pháp thuật không tìm được đối phương ông đã từng thất vọng, không thể nói lời cảm ơn với đối phương, dù sao thì, mình vì cậu mới có thể đi ra cái bóng tối làm người ta sợ hãi đó.
“Tôi luôn luôn nghĩ, chỉ cần biết rằng ngài ở nơi nào, cho dù không thẻ tận mặt tìm đến ngài, ít nhất cũng muốn gửi cho ngài một bức thư, nói cho ngài lời cảm ơn của chúng tôi. Merlin làm chứng, ngài để tôi lại có cơ hội nhìn thấy thế giới xinh đẹp như vậy. Không ngờ tôi lại có thể tận mặt gặp ngài, nói tiếng cám ơn với ngài.” Người nọ nắm tay Harry, kích động nói.
Ông ấy là một người trung niên, vì con trai mình trở thành quán quân Durmstrang mà đặc biệt được mời tới rồi quan sát trận đấu của Harry, nhưng hiện tại ông lại tôn xưng Harry là ‘ngài’. Ngay khi Harry còn không biết thì địa vị của cậu đã rất cao trong giới phù thủy quốc tế.
Vì một lần giúp đỡ.
Mọi người không biết là cậu làm thì không sao, hiện tại đã biết, chẳng sợ chuyện này đã qua vài năm, nhưng vẫn không ngăn cản được mọi người sùng kính và cảm kích cậu.
Lập tức, Harry liền phát hiện, toàn bộ người nơi sân đấu đều nhìn về phía cậu.