Harry và Draco sẽ thay phiên nhau là Tầm thủ. Trong khi một người là Tầm thủ thì người kia sẽ là Truy thủ, vì hai người đều khá nhỏ gầy, mang theo Quaffle thì tương đối linh hoạt nên đội trưởng Quidditch đã ra quyết định này.
Vì thế, một ngày Harry thoáng trở nên bận rộn hơn.
Mỗi ngày ngoại trừ thời gian lên lớp, đến thư viện tra những sách có liên quan đến du lịch không gian ra thì cậu còn phải thường xuyên đến thư viện với Lily cùng làm bài tập, đi đến Phòng Yêu Cầu với Draco cùng điều chế độc dược thường dùng phòng ngừa bất kỳ tình huống nào, rồi còn phải kéo Severus đi theo đến sân Quidditch nhìn cậu luyện tập nữa.
Bởi kỹ thuật bay xuất sắc của Harry, nhóm Slytherin vốn thấy mặt cậu không hòa nhã thì xa cách giờ ấn tượng đã tốt lên nhiều. Draco khẳng định, nếu Harry trong trận đấu giúp Slytherin thắng Gryffindor thì nhóm Slytherin sẽ đổi thái độ ngay.
Nhưng trước trận đấu Quidditch thì Draco cảm thấy bọn họ còn phải vượt qua một cửa khác.
“Chuyện này rất khó.” Trong gương hai mặt, Hermione bất đắc dĩ nói, “Chỉ cần Harry có mặt trong trường học thì Halloween cậu ấy sẽ không được yên bình.”
Đúng vậy, đã sắp đến Halloween, mà khi Hermione thông báo với bọn họ, thẳng thắn bày tỏ lo lắng với Harry, phải biết khi Harry ở trường chưa có Halloween nào an bình cả.
Năm nhất là quỷ khổng lồ, năm thứ hai là Tử Xà, năm thứ ba là Giám ngục, năm thứ tư là Tam Pháp thuật, thậm chí đến năm thứ bảy Harry cũng không bình yên vượt qua Halloween. Nếu như nói rắc rối thích tìm đến Harry thì Halloween không thể nghi ngờ là thời gian mà chúng nó thích nhất.
“Ở Slytherin, ngoại trừ phải tham gia tiệc tối trường học thì bên trong cũng sẽ tổ chức một bữa tiệc tối nhỏ nữa.” Draco nhay nhay thái dương, “Mình chú ý tới khi Harry gặp sự cố vào Halloween đều ở ngoài phòng sinh hoạt chung. Nếu lần này để Harry về phòng sinh hoạt sớm hơn thì cậu cảm thấy thế nào?”
“Mình không biết.” Hermione buông tay nói, “Mình cảm thấy cậu cần phải chú ý tới Harry, nếu không thì thật sự rất rắc rối.”
“Cái tên vật thể thu hút rắc rối kia…” Draco thở dài.
Lúc này cửa phòng ngủ được mở ra, Draco cắt đứt liên lạc với Hermione, nhìn Lucius đang trầm tư đi tới, coi như không có việc gì thu hồi lại gương hai mặt.
Lucius không hề để ý mà nhìn Draco một cái, gật gật đầu xem như chào hỏi, tìm ra một áo chùng ánh bạc sang trọng từ trong tủ quần áo đến phòng tắm.
Draco đoán anh ta sẽ mất kha khá thời gian, liền kiểm tra số đồ vật trong túi không gian, sau khi xác nhận các loại độc dược thường dùng đã được chuẩn bị tốt thì lúc này mới bắt đầu lựa chọn quần áo mà tối nay cậu muốn mặc.
So với bên Draco tương đối bình thản thì bên Harry lại không ổn tí nào.
Sau khi tan lớp học buổi sáng, buổi chiều Harry không có lớp học, Severus đi đến thư viện để cậu một mình trong ký túc xá.
Từ sáng sớm Harry đã hơi đau đầu, ếm cho mình một thần chú kiểm tra xác định mình không bị ốm nhưng lại cảm thấy hơi choáng váng, đau đầu, thậm chí gây khó khăn khi cậu thi triển pháp thuật. Vừa nãy cậu dùng một thần chú triệu tập Accio không tiếng động, nhưng sách vở cách đó không xa bay được một nửa thì rơi xuống.
Đây là tình huống chưa từng xảy ra nhưng Harry không biết rốt cuộc thì mình bị làm sao nữa.
“Quá mệt mỏi? Hay pháp lực tiêu hao quá nghiêm trọng?” Harry tự nhủ, phải biết đêm qua cậu nghiên cứu sách về du lịch không gian đến hơn ba giờ sáng. Mà mấy ngày nay giúp Draco làm độc dược lại dùng rất nhiều pháp lực, có phải ngủ không được ngon cộng thêm tiêu hao pháp lực chăng? Giáo sư Dumbledore đã từng nói trước khi pháp lực của bọn họ còn chưa khôi phục thì tốt nhất đừng để cho cơ thể mình xuất hiện tình trạng pháp lực xói mòn để tránh tổn thương cơ thể. Chẳng lẽ trước khi pháp lực chưa khôi phục mà lại tiêu hao pháp lực nên dẫn đến hậu quả này của cậu sao?
“Mình cảm thấy mình phải ngủ một giấc đã.” Harry thì thào lẩm bẩm.
Cậu uống chút ca cao nóng rồi lên trên giường của mình.
Harry là một người không dễ đi vào giấc ngủ. Trong quá trình tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá vào năm thứ bảy làm cậu có thói quen bừng tỉnh chỉ vì một chút gió thổi cỏ lay. Đến khi đi mạo hiểm lại càng cần có tính cảnh giác cao độ, cho dù cậu có thể ếm các loại thần chú phòng hộ rất tốt quanh nơi mình ở nhưng hiển nhiên thói quen ngủ tỉnh của cậu vẫn không thể thay đổi được.
Nhưng hiện tại cậu rất dễ dàng đi vào giấc ngủ, hay là nói, ngay khi cậu ngã xuống thì đã ngất đi.
Cho nên Harry chưa kịp làm trống rỗng đại não của mình, lại một lần nữa bị ác mộng quấy rối.
Năm thứ năm, bắt đầu từ việc thông qua mắt của Nagini mà nhìn thấy mình cắm răng nanh vào cơ thể bác Weasley. Năm thứ sáu thì một số hình ảnh đứt quãng trở thành ác mộng cậu tránh không được. Năm thứ bảy, Voldemort cố ý đưa hình ảnh tới gây sức ép cho hệ thần kinh của cậu, cùng liên hệ với mảnh linh hồn trong Nagini làm cậu mỗi khi không khống chế được đã phải ở trong mắt của Nagini nhìn hành vi tàn bạo của Voldemort đã điên cuồng hóa.
Cảm giác ghê tởm khi Nagini một hơi nuốt Tử thần Thực tử hoặc là Muggle vào trong bụng nảy lên trong lòng cậu, Harry đang trong trạng thái ngủ say há miệng dường như muốn nôn ra nhưng lúc này việc cậu chỉ có thể làm được là há miệng cố gắng hít không khí mới mẻ. Mùi máu tươi đặc quánh trong giấc mơ dường như chân thật tràn ngập trong miệng cậu, làm cậu lại một lần nữa trở về năm tháng đen tối kia.
Khi Severus trở lại ký túc xá nhìn thấy Harry đang khổ sở nắm chặt chăn ga, ẩn ẩn có dấu hiệu xung đột pháp lực kinh khủng.
“Chết tiệt.” Anh đóng cửa phòng ngủ lại, lập tức chạy đến bên người Harry, “Harry Potter! Cậu tỉnh lại cho tôi!” Anh la lớn, loại xung đột pháp lực không tầm thường này hiển nhiên là đương sự đang đắm chìm vào trong ác mộng, biện pháp duy nhất là phải đánh thức cậu rồi để cậu bình tĩnh lại.
“Aguamenti!” Severus giơ đũa phép của mình, muốn làm Harry tỉnh lại.
Nhưng làm anh giật mình là, chung quanh Harry lại xuất hiện một tấm chắn pháp lực bảo vệ cậu không chịu tác động từ bên ngoài.
Đây không phải là tấm chắn do pháp lực xung đột hình thành, thoạt nhìn càng giống như hành động vô thức của Harry khi ngủ, chỉ có bình thường theo thói quen dùng pháp lực tạo tấm chắn mới có thể trong lúc đang xảy ra xung đột pháp lực không làm cho tấm chắn pháp lực bị xung đột pháp lực đập nát.
“Tên ngu ngốc cậu nên bị ném làm phân bón cho nguyệt thảo, nhanh chóng dừng lại hành động phá hỏng phòng ngủ của cậu ngay.” Severus hô.
“…” Harry đang hôn mê nỉ non nói ra vài từ, nhất thời Severus chưa nghe rõ.
“Shhh…” Giọng nói trầm thấp, tê tê dần dần lớn lên, làm Severus nhất thời cứng đơ tại chỗ.
Chủ nhiệm Slytherin nuôi một con rắn pháp thuật không hề là bí mật gì cả, không ít học trò còn trở thành bạn bè với con rắn pháp thuật kia. Học trò Hogwarts không ít lần nghe thấy giáo sư Riddle nói chuyện cùng con rắn đó, tự nhiên Severus cũng không phải chưa từng nghe qua. Cho nên đương nhiên anh không có khả năng cho rằng Harry đang nói từ ngữ thông thường, Harry nói… xà ngữ.
Harry Potter lại có thể nói xà ngữ? Đời sau của Slytherin hẳn là chỉ có giáo sư Riddle mới đúng, vì sao Harry lại có thể nói được xà ngữ chứ?
Bị xà ngữ mà Harry vô thức nỉ non nói ra làm Snape vẫn duy trì tư thế giơ đũa phép đứng tại chỗ, trong nhất thời quên phản ứng.
“Á!” Harry giãy dụa trong ác mộng lập tức bật người dậy dồn đập thở hổn hển. Cùng lúc thì pháp lực vừa mới hỗn loạn trên người cậu cũng thông thuận trong nháy mắt, dường như pháp lực suýt chút nữa phá hỏng phòng ngủ trước đó chưa từng xuất hiện vậy.
Severus há há miệng nhưng không biết nên nói gì.
Harry còn chưa hồi phục được từ ác mộng sắc bén nhận ra có người bên cạnh cậu, trước khi đại não phản ứng thì cơ thể đã rút ra đũa phép, “Ai?”
Severus ngạc nhiên nhìn phản ứng của Harry.
Nhìn người giơ đũa phép tới cậu, Harry hé mắt, hồi lâu sau mới kịp phản ứng người đứng bên giường cậu là ai, cậu có chút không tốt mà thu hồi đũa phép, “Severus, anh trở lại rồi?”
“Cậu vừa mới…” Severus khàn khàn mở miệng.
“Hửm?” Harry nghiêng đầu, khó hiểu nhìn anh.
“Nói xà ngữ…” Severus nuốt một ngụm nước bọt. Anh chưa từng nghĩ tới, trên thế giới này lại còn tồn tại một Xà Khẩu thứ hai. Mà chỉ cần việc Harry nói được xà ngữ bị lộ ra thì cậu thậm chí sẽ có địa vị cao hơn cả Lucius trong Slytherin, nhưng vì sao tên nhóc này lại không nói gì chứ?
Harry mở to hai mắt, chẳng lẽ cậu lại nói ra những lời mình mắng Voldemort bằng xà ngữ trong giấc mơ? Nghĩ lại thì trong mơ cậu dường như cũng đang nói chuyện với Voldemort bằng xà ngữ.
Nghĩ tới khả năng này, Harry biết Severus đã biết rồi.
“Ơ…”
“Tôi không hiểu.” Severus nói, “Trong Slytherin, Xà Khẩu là sự tồn tại được người ta tôn trọng.” Nhưng cậu ta lại giấu kỹ chuyện này, vì sao chứ?
Harry im lặng một hồi mới khẽ nói, “Nếu có thể thì tôi tình nguyện mình không bao giờ nói được xà ngữ.”
Severus ngạc nhiên nhìn cậu.
“Severus, nếu anh coi tôi là bạn thì hãy quên chuyện tôi nói được xà ngữ đi.” Harry nhận ra vừa nãy cậu toát mồ hôi mà quần áo đã ướt đẫm. Cậu nhìn đồng hồ, cũng là lúc nên tham gia tiệc tối rồi. Nghĩ nghĩ cậu cầm lấy áo chùng xanh biếc đã được chuẩn bị đi tới phòng tắm.
“Giáo sư Riddle có biết không?” Im lặng một hồi, Severus hỏi.
Harry dừng lại một chút, “Ha hả,” Cậu tự giễu nở nụ cười, “Nếu ông ta không biết thì tôi cũng không ở trong Slytherin.”
“Cậu không thích Slytherin sao?”
“Không phải… chỉ là không quen thôi.”
Những thủ đoạn giao tiếp của quý tộc, cũng không phù hợp với cậu.
Severus nhìn Harry đóng cửa phòng tắm, ánh mắt đen huyền hiện ra rối rắm.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: sao sao giáo sư, phải giữ kín bí mật cho Tiểu Har nha. Halloween, ác mộng của Tiểu Har, ai