• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù không cần dùng thần chú tĩnh âm thì gian phòng này cũng chìm vào một mảnh im lặng khiến người ta khó chịu.

Charlus cảm thấy, mỗi một từ Draco nói anh đều hiểu được, dù sao những từ này rất đơn giản, trong đó có tên một người mà mỗi ngày trong mười lăm năm qua anh đều nhớ kỹ, nhưng vì sao tên này cùng cái từ khác tiếp theo lại khiến anh tuyệt không hiểu gì cả?

Cái gì gọi là “Harry Potter là con trai của James Potter?”

Đây là cái dạng ăn khớp gì vậy?

Không chỉ có Charlus mà ngay cả Voldemort và Abraxas cũng ngây ngẩn cả người.

“Thế giới kia của chúng cháu dường như cùng một quá trình lịch sử giống nhau với thế giới này, ngoại trừ một chút ngoài ý muốn bên ngoài thì lịch sử cháu biết dường như phát triển không khác gì nơi này cả. Harry là con trai của James Potter, ở thế giới kia của chúng cháu, cậu ấy là người thừa kế cuối cùng của gia tộc Potter. Sau khi chúng cháu tới đây ban đầu cũng không muốn xuất hiện quá nhiều quan hệ với thế giới này, nên chúng cháu che giấu thân phận của mình, nếu không phải lần này Harry bị thương… Cậu ấy bị thương làm cháu bó tay không tìm ra được cách nào, sức phá hoại pháp lực xung đột của cậu ấy rất mạnh, chỉ có pháp lực cùng nguyên mới có thể mạo hiểm đi dẫn đường sức mạnh của cậu ấy khôi phục vận chuyển bình thường được, nếu cậu ấy là đứa nhỏ gia tộc Potter vậy hẳn ngài có thể cứu được cậu ấy, cháu đã nghĩ vậy.”

Sự thật chứng minh Draco đoán đúng.

Pháp lực Charlus được cơ thể Harry chấp nhận, Harry rất thuận lợi vượt qua được cửa ải khó khăn.

Chỉ cần vượt qua giai đoạn nguy hiểm thì người kia có thể tiếp tục sống rồi.

“Ý cháu là, các cháu tới từ một thời không khác, mà mọi thứ ở nơi đó gần như phát triển giống hệt nơi này, mà Harry… là con trai của James. Cho nên nói thật ra thì chúng ta gặp được cháu nội của mình trước ư?” Dorea mở to hai mắt.

Chuyện này thật sự làm cho người ta phải khiếp sợ!

Cháu nội của bọn họ… Quần của Merlin chứ, con trai bọn họ thậm chí còn chưa tốt nghiệp, cháu trai hiện tại toát ra từ đâu tới đây vậy?

“Có thể nói như vậy,” Draco khẽ nghiêng đầu, tránh thoát tầm mắt quá mức nóng rực của Dorea, “Ngài biết đấy, cho dù lịch sử nơi này hơi khác so với chúng cháu bên kia nhưng nói chung vẫn giống nhau, ít nhất cháu biết ông nội và bà nội của Harry đúng là tên Charlus và Dorea. Cho dù có lẽ các bác không thể dùng pháp thuật huyết thống đến giám định nhưng tuần hoàn pháp lực của hai người dường như phù hợp là minh chứng tốt nhất, tuy rằng hai người không có huyết thống nhưng trước đó quả thật hai người có quan hệ dây mơ rễ má.”

“Cháu nội của chúng ta?” Charlus nhìn Harry thoạt nhìn vẫn còn rất khó chịu, trong lúc nhất thời không khống chế được cười ngây ngô.

“Đó cũng là nguyên nhân vì sao chú vừa nhìn thấy cháu đã có một loại cảm giác thân thiết đúng không?” Abraxas im lặng nhìn Draco, khẽ nói, “Hơn nữa Draco, dường như cháu có một loại tình cảm thân thiết với chú. Cho dù lần đầu tiên cháu nhìn thấy chú lúc ấy đã nói từ khi cháu hiểu chuyện thì “chú” đã trở thành bức ảnh rồi.”

Draco nhìn Abraxas, do dự trong chốc lát, cậu nói, “Đúng vậy, ông nội.”

“Ba của con… là Lucius Malfoy?” Voldemort chần chờ nói.

Draco gật gật đầu.

Abraxas đấm một cái vào vách tường bên cạnh, dọa Draco nhảy dựng, cậu không hiểu nhìn Abraxas, chỉ thấy đối phương lần đầu tiên thu lại nụ cười hiền hòa, vẻ mặt lo lắng.

“Chú luôn luôn muốn biết, ba mẹ của con rốt cuộc là ai, vì sao đã cho con gánh vác trách nhiệm gia tộc nặng nề như vậy khi mới còn nhỏ, chú thật không ngờ, lại là Lucius… Tốt, rất tốt, gia tộc Malfoy luôn luôn trân trọng người thừa kế của mình, tuy vì liên quan tới gia tộc cũng sẽ yêu cầu nghiêm khắc với người thừa kế, nhưng chú chưa từng thấy qua một người thừa kế vừa mới trưởng thành đã vứt vị trí gia chủ cho đứa nhỏ cả, Lucius hả… được lắm!” Abraxas nổi giận đùng đùng nói.

Anh luôn luôn đoán ba mẹ Draco là ai.

Vì lần đầu tiên Draco gặp bọn họ đã nói cho anh biết, từ sau khi Draco hiểu chuyện thì bên kia chính mình đã là một bức ảnh rồi, cho nên anh căn bản chưa nghĩ đến phương diện này, nhưng không ngờ Draco lại là con trai của Lucius!

Anh không trừng phạt được Lucius bên kia, chẳng lẽ còn không thể xử lý Lucius bên này được sao.

Nhất định anh phải ngăn chặn tình huống loại Draco sẽ phát sinh ở bên này, Lucius cần phải huấn luyện nghiêm khắc!

Nếu về sau Lucius kế thừa gia tộc, có con trai, có phải sẽ giống bên kia, khi con trai vừa mới thành niên đã ném gia tộc lên cho con trai của mình hay không chứ.

Nghĩ đến khả năng này, Abraxas liền tức giận đến toàn thân đều run rẩy.

Cái người cùng tên với con anh lại có thể làm ra chuyện này, thật sự không thể tha thứ được!

“Không.” Draco lắc đầu, “Ngài sai rồi, ba luôn đối xử với con rất tốt, ông ấy là người mà con kính trọng nhất.”

“Draco…” Abraxas không hiểu nhìn Draco.

“Ông ấy là người con kính trọng nhất, ba đối xử với con rất tốt, ba dạy con làm sao có thể đảm bảo an toàn cho mình khi gặp khó khăn, ông ấy phải nhường vị trí là bất đắc dĩ. Nếu có thể, ông ấy còn muốn cống hiến năng lực của mình vì gia tộc Malfoy, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, chỉ cần ông còn có thể thì ông sẽ tiếp tục gánh vác trọng trách này, chỉ là…” Chỉ là chiến tranh đã phá hủy tất cả.

“Chiến tranh…” Voldemort nhẹ nhàng nói ra từ mà hai người bọn họ vẫn luôn băn khoăn.

Bọn họ vẫn luôn nhớ rõ, Draco mới nhỏ tuổi đã phải trải qua chiến tranh.

Cho dù anh trải qua chiến tranh là cực kỳ ít, nhưng chỉ cần là chiến tranh thì nhất định sẽ rất tàn khốc.

“Đúng vậy, chiến tranh.” Draco nhẹ giọng thở dài, “Chiến tranh đã đánh gục một phần ba quý tộc, làm bố cục thế lực giới phù thủy thay đổi toàn bộ, chỉ có một số quý tộc truyền thừa lâu đời như chúng ta mới giữ lại được.”

Hoặc là nói, chỉ có những quý tộc khi chiến tranh hướng về Kẻ Được Chọn mới giữ lại được, còn các quý tộc nhỏ khác, phần lớn đã vào Azkaban, còn lại cũng chỉ có một ít quý tộc trung lập mà thôi.

“Chiến tranh đã đánh gục rất nhiều người, sau khi chiến tranh chấm dứt, chúng con là người thừa kế vừa mới tốt nghiệp Hogwarts đã phải trở thành gia chủ chỉ trong một đêm, cả ngày vội vàng chu toàn với Bộ Pháp thuật. Khi con và Harry đi vào thế giới này thì công tác trùng kiến giới phù thủy vẫn chưa hoàn thành.” Cho nên bọn họ phải khẩn cấp trở về.

“Vậy Harry thì sao.” Severus vẫn luôn không lên tiếng khàn khàn mở miệng, “Cậu ấy nói ba mẹ cậu ấy rất sớm đã mất đi, gia tộc Potter…” Chẳng lẽ không cần Harry sao?

“Harry không phải lớn lên trong giới phù thủy.” Draco nhìn Harry, sắc bén phát hiện sưng đỏ trên người Harry đã nhạt đi một ít – người kia, lực khôi phục nhanh đến kinh người, cậu nhớ rõ lúc cậu khôi phục cơ thể chính là dùng cả một buổi tối thì sưng đỏ trên người mới dần dần nhạt đi, mà cơ thể hiện tại Harry thoạt nhìn đã có dấu hiệu dần dần chuyển biến tốt đẹp rồi. May mắn của Kẻ Được Chọn có đôi khi rất tệ nhưng không thể phủ nhận khi sự may mắn của cậu trở nên tốt đẹp thì sẽ khiến người ta phải ghen tị, “Hơn nữa cậu ấy chưa từng tới biệt thự Potter, ở thế giới kia của chúng con, đã không còn ai biết biệt thự Potter bị khóa lại rốt cuộc ở đâu, Harry… suốt hai mươi năm qua vẫn chưa từng trở về nhà.”

Cậu biết, khi Harry đi học đã coi Hogwarts thành nhà của mình, sau khi tốt nghiệp vì tưởng nhớ ba đỡ đầu của cậu ấy nên cậu ấy vẫn luôn ở trong quảng trường Grimmauld, nhưng tuy rằng như thế, Harry vẫn chưa từng từ bỏ tìm kiếm biệt thự Potter.

Đơn giản cậu muốn nhìn một chút rốt cuộc nhà mình ở nơi nào.

Chỉ tiếc cậu vẫn luôn không thể tìm được.

Cho dù là cụ Dumbledore trong bức ảnh cũng không thể cho Harry câu trả lời, vì nghe nói biệt thự Potter là do ông nội Harry khóa lại, ngoại trừ ba Harry thì cũng không có ai biết được làm sao mới có thể tìm được biệt thự Potter.

Cho nên chuyện Harry phải tìm được nhà chân chính của mình, dường như là không thể.

Severus giật mình, không thể tin nhìn Draco.

Hai mươi năm qua chưa từng trở về nhà, đây là khái niệm gì.

“Harry không nợ giới pháp thuật gì cả, cậu ấy đáng được có một cuộc sống rất tốt cho nên chúng con đều đồng ý cậu ấy ở lại đây. Vì chúng con biết ở thế giới kia thì cậu ấy không thể nào hạnh phúc được…” Ở thế giới kia có rất nhiều hồi ức bi thương, mỗi ngày kỉ niệm, Harry đều sẽ ngẩn người nhìn mộ những anh hùng, đáy mắt mang theo bi thương sâu sắc.

Tên ngu ngốc này vẫn luôn luôn trách cứ chính mình, trách cứ bản thân không đủ cường đại mới có thể làm nhiều người hy sinh như vậy, cho dù cậu không muốn trở thành “Kẻ Được Chọn” trong miệng người khác nhưng không thể phủ nhận ngay khi bản thân cậu không phát hiện thì cậu đã khiêng lên toàn bộ giới phù thủy.

Không chỉ một lần Hermione lo lắng chiến tranh không thể đánh gục Harry, nhưng hồi ức có thể lại làm Harry suy sụp.

“Tất cả mọi người chúng tôi đều đề nghị Harry ở lại đây, Severus, chỉ mong cậu có thể cho cậu ấy một gia đình, có thể cho Harry… một ngôi nhà để cậu ấy không còn lang thang nữa. Nếu không thì dù tìm trăm phương nghìn cách, Tam Giác Vàng Gryffindor sẽ tới đây tìm cậu tính sổ.” Không chỉ có Ron và Hermione đã trải qua chiến tranh, mà là mọi người ở giới phù thủy đều cảnh cáo.

“Không cần cậu nói, tôi biết tôi nên làm như thế nào.”

Harry đã từng nói, ở lại đây, cậu không thể còn gặp mặt bạn bè mình được nữa.

Cho đến tận lúc này anh mới biết được rốt cuộc Harry đã mất nhiều thế nào.

Từ nhỏ chưa từng trở về nhà, vậy Harry cũng chỉ còn lại bạn bè của mình, nhưng sau khi ở lại đây, thậm chí cậu cũng không còn có thể tụ hội cùng bạn bè mình được nữa.

Em chỉ có anh thôi, Severus.

Giờ phút này mới biết được sau lưng những lời này, rốt cuộc Harry đã từ bỏ những gì.

Anh vô cùng may mắn mình đã lựa chọn trở về biệt thự Prince trước thời gian, vì anh phải cho Harry mọi thứ tốt nhất, giống như mẹ nói anh không thể chịu khổ ở Đường Bàn Xoay vậy, Harry của anh, cũng không thể theo anh chịu khổ ở Đường Bàn Xoay được.

Harry đáng giá để anh tặng cho cậu những thứ tốt nhất.

Anh sẽ cố gắng, lấy lại toàn bộ những gì mà Harry đã mất.

“Nếu Harry là đứa nhỏ của gia tộc Potter, vậy tôi nghĩ chúng tôi và Dorea hẳn là đưa thằng bé về biệt thự Potter mới là lựa chọn tốt nhất.” Charlus nhìn Harry còn đang hôn mê, trầm ngâm mở miệng.

Cháu nội của anh ở một không gian khác lại có thể không biết nhà mình ở đâu, rốt cuộc là một chuyện thê lương cỡ nào đối với một gia tộc đã truyền thừa nhiều năm như vậy chứ?

Harry nhất định phải về biệt thự Potter mới được, thằng bé không thể vẫn luôn không biết biệt thự Potter ở nơi nào!

Cho dù vị trí biệt thự ở nơi này có thể không giống như thế giới kia của Harry nhưng… tốt xấu gì vẫn muốn đưa thằng bé trở về mới được, nếu thằng bé đã quyết định ở lại đây, thì biệt thự Potter bên này chính là gia đình của cậu!

“Chỉ sợ không được.” Voldemort nhìn Charlus nói.

“Vì sao?” Charlus nhíu mày, không hiểu nhìn Voldemort.

“Thằng bé là con nuôi của tôi, quan hệ cha con của chúng tôi hiện tại là hợp pháp, thằng bé không thể trở về cùng anh được.”

Cho dù ở thế giới kia nhóc ấy là đứa nhỏ của gia tộc Potter thì sao chứ, thân phận hiện tại của đứa bé này chính là con nuôi của Voldemort, cho nên Harry không cần phải đi đâu hết, Voldemort anh có thể cho Harry một gia đình ấm áp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK