Mở to mắt, đối diện chính là một đôi mắt màu đen không có gợn sóng của Severus.
“…” Bốn mắt nhìn nhau, trong nhất thời Harry không biết nên nói gì.
Trên người cảm giác hơi lạnh, Harry thử giật giật ngón tay, mới nhận ra căn bản mình không có khí lực. Tuy cậu biết pháp lực đã không còn ở trạng thái cạn kiệt nữa nhưng cậu vẫn không có tí khí lực nào, như vậy chính là di chứng của Dược giảm đau rồi…
Có cái gì đang di chuyển trên cơ thể cậu, Harry thử nghiêng đầu mới nhận ra Severus đang dùng khăn mặt lau thân thể cho mình.
“Tôi hôn mê đã rất lâu rồi sao?” Giọng Harry khàn khàn nói.
Khăn mặt đang di chuyển trên ngực cậu dừng một chút, Severus nói, “Không lâu, một tuần thôi.”
So với Draco nói là ba ngày thì đã chậm bốn ngày rồi, nên dạo này Severus không thể không lau cơ thể cho người kia. Tuy rằng anh rất muốn ném người này vào trong phòng tắm rồi tính đúng thời gian lại lôi đi ra ếm một thần chú khô ráo, nhưng cuối cùng anh vẫn chọn tự tay làm.
“Ơ ừm… Cảm ơn anh… Severus.”
“Tôi chỉ muốn giữ mùi cho ký túc xá mà thôi.” Severus lấy khăn mặt xuống từ trên người Harry, rồi đắp cái chăn ở cạnh lên trên người Harry, xoay người đi vào phòng tắm.
Harry chui vào trong chăn, kiểm tra tình huống cơ thể của mình.
Độc dược của Draco dùng rất tốt, vết thương ngày đó của cậu đã hoàn toàn khỏi rồi. Harry còn biết ngay cả sẹo cũng không lưu lại, Malfoy làm việc luôn cố gắng đạt tới trạng thái hoàn hảo, không giống như cậu đơn giản cho xong việc, mà pháp lực của cậu…
Harry chắc chắn việc pháp lực cậu khôi phục làm pháp lực hỗn loạn không phải là ảo giác, hiện tại sự di chuyển pháp lực trong cơ thể cậu rõ ràng mạnh hơn trước rất nhiều nhưng Harry lại không nhận ra được pháp lực mới thêm vào. Nói cách khác pháp lực khôi phục không phải liên tục mà là ngẫu nhiên nhưng lại rất có thể vì Harry dùng Dược giảm đau cho nên giảm đi thời gian khôi phục. Nhưng Harry biết pháp lực hiện tại của cậu đã gần tới điểm giới hạn, nếu lần sau pháp lực lại khôi phục phạm vi lớn thì chính cậu có thể gặp xui xẻo rồi.
Cũng không biết bên Draco thế nào, vì pháp lực xói mòn của cậu ta còn ít hơn mình cho nên mới chưa khôi phục hỗn loạn như cậu? Hoặc là nói bởi vì pháp lực cậu khôi phục vừa lúc gặp phải Halloween nên mới có thể xui xẻo đến thế?
Từ từ, Halloween… thôi toi rồi!
“Hermione!”
Harry gần như nhảy dựng lên, một cảm giác lạnh lẽo ập vào cơ thể, lúc này cậu mới phát hiện mình trần như nhộng, cậu vội vàng trốn vào trong chăn.
Trên giường đặt áo ngủ của cậu, Harry vươn tay cầm lấy chúng vào trong chăn, mặc tới một nửa đột nhiên nghĩ, đây là do Severus giúp cậu cởi ra, nói cách khác… nháy mắt mặt Harry đỏ bừng.
Tay chân luống cuống mặc xong quần áo, sau khi đầu óc trống rỗng vài giây cậu tìm thấy được túi không gian của mình trên đầu giường, trong nháy mắt sự xấu hổ ngượng ngùng đều bị vứt ra sau đầu.
Harry nhanh chóng móc ra gương hai mặt liên lạc với Hermione.
Bởi mỗi lần Halloween cậu sẽ xảy ra chuyện nên từ khi cậu ra ngoài mạo hiểm nên Hermione cho cậu cái quy định phải liên lạc với cô khi tới lễ Halloween. Tuy rằng rất có thể Draco đã giúp nói rõ ràng tình huống của cậu nhưng nếu trong vòng một tuần cậu không liên lạc chắc chắn sẽ làm Hermione lo lắng.
“Harry.” Chưa đến năm giây, mặt Hermione xuất hiện trong gương, gương hai mặt nổi lên dao động pháp thuật mãnh liệt, là hậu quả của việc liên lạc hai không gian, “Cảm tạ Merlin, cậu không sao cả.”
“Hermione, mình chỉ ngủ lâu hơn một chút thôi, cậu biết không, trình độ độc dược của Draco càng ngày càng tốt rồi nha.” Harry hiền hòa cười an ủi.
“Đó là vì trình độ cậu gặp phải rắc rối càng ngày càng tăng lên thì có.” Hermione không khách sáo nói thẳng.
“Hì hì, mình nói nè bạn tốt,” Ron xuất hiện trong gương hai mặt, “Sinh vật huyền bí Rừng Cấm sao lại chạy tới Hogwarts vậy, chẳng lẽ bên các cậu có một Quirrel thứ hai sao?”
“Cái này mình cũng không biết rõ lắm,” Harry cau mày nói, “Chẳng qua nghe Nagini nói là chúng đi vào từ mật đạo bên kia, hiện tại mình còn chưa biết tình huống ra sao nhưng mình tin tưởng nơi này không có một Quirrel thứ hai đâu.”
“Chẳng lẽ biết cậu có khả năng bình an vượt qua cái Halloween này nên chúng mới chạy từ Rừng Cấm tới gây rắc rối cho cậu hả?” Ron kinh ngạc nói.
Harry bất đắc dĩ, lập tức cậu nghe được giọng nói của Blaise, “Không thể không nói, Ron à, suy đoán của cậu có thể đúng đó, người nào lại không biết Kẻ Được Chọn là vật thu hút rắc rối chứ?”
Bên kia truyền đến một trận cười, Harry thế mới biết vì sao Hermione lại nhanh chóng nhận gương hai mặt như vậy, căn bản là vài người họ đang tụ tập chứ không phải đang làm việc, đương nhiên có thời gian nói chuyện phiếm cùng cậu rồi.
Harry định nói gì đó, một bàn tay mạnh mẽ cướp đi gương hai mặt trong tay cậu.
“Tôi mặc kệ mấy người có quan hệ tốt thế nào với cậu ta, mấy người có lo lắng cậu ta bao nhiêu đi chăng nữa thì bây giờ cậu ta cần phải ăn cái gì đó bảo trì thể lực mà không phải ở trong này mò mẫm cùng mấy người đâu.” Giọng nói Severus lạnh lùng làm Harry cứng đơ trong nháy mắt.
Bên kia gương hai mặt, vì đột nhiên Severus lộ diện, xuất hiện hỗn loạn.
“Snape!” Đây là tiếng kêu thất kinh của Ron, vì thời còn học sinh Ron đã quen gọi Severus Snape, nên trong nháy mắt không hô lên từ “giáo sư”, Harry lần đầu tiên cảm thấy may mắn tư duy của Ron theo quán tính.
“Phì!” Sau đó là một tiếng phun trà, trong lòng Harry rơi mồ hôi lạnh vì hành động không quý tộc của vị quý tộc này.
“Rầm!”
“Neville!”
Rất rõ ràng, tiếng ngã xuống đất kia là của Neville, cậu nhóc đáng thương này, ôi, cho dù đã tốt nghiệp, cho dù đã trở thành một giáo sư có thể chống đỡ một mảnh trời thì vẫn không thể thoát khỏi sự sợ hãi với giáo sư Snape.
Tình huống bên kia gương hai mặt làm Severus hơi khó hiểu, anh nhìn về phía Harry, trong mắt có ẩn chứa hàm xúc xin giúp đỡ.
Bình thường anh hơi lạnh lùng một chút nhưng cũng không đáng sợ đến thế chứ?
Lúc này Severus hoàn toàn không nghi hoặc vì sao bạn của Harry lại quen biết anh, đại khái anh cho rằng lúc Harry liên lạc với bạn bè thuận tiện nhắc tới.
“E hèm.” Harry nén cười cầm lấy gương hai mặt, “Severus nói rất đúng, Ron à, mình đã đói bụng cả tuần rồi, mình cần phải đi ăn một chút gì đó nên lần sau gặp nha!” Sau đó không hề để ý tới phản ứng của đám người Hermione, cắt đứt liên lạc gương hai mặt.
Bên kia, trong biệt thự Zabini im lặng hồi lâu.
“Đó là… bạn cùng phòng của Harry hả?” Pansy cực kỳ kinh ngạc, cô biết sau khi Harry đi tới bên kia bị “ném” vào Slytherin nhưng cô không biết bạn cùng phòng của Harry lại là…
Hermione mặt không đổi sắc gật đầu, cô biết bạn cùng phòng của Harry, nhưng thật sự khi nhìn thấy vẫn chấn kinh không nhỏ.
Ron vẫn king ngạc, run run rẩy rẩy buông gương hai mặt xuống, đời này cậu cũng chưa từng tiếp xúc gần gũi với lão dơi già kia như vậy, cho dù gương mặt người này còn trẻ hơn lão dơi già kia nhiều.
“Không thể không nói, thật ra học trò Slytherin chúng ta rất tưởng nhớ đến giáo sư Snape.” Blaise nhẹ nhàng thở dài.
Severus Snape, cho dù trong Nhà Slytherin thầy cũng không phải được người hoan nghênh nhưng nhóm Slytherin vẫn cảm tạ thầy, là thầy bảo vệ nhóm phù thủy nhỏ Slytherin trong thời gian đầu Voldemort xuống đài bị giới phù thủy cô lập. Là thầy làm cho nhóm Slytherin sinh tồn từ cảnh tuyệt vọng từ trước tới nay, cho dù thầy thực hiện được rất nhiều điều mà xem ra người khác không thể thực hiện được nhưng Blaise biết, không người nào tốt nghiệp khỏi Slytherin mà không cảm tạ vị chủ nhiệm này cả, cho dù bọn họ có thể không quá thích vị chủ nhiệm này đi nữa.
Giống như rất nhiều người có thể không thích hiệu trưởng Dumbledore nhưng không ai có thể phủ nhận cụ vĩ đại cả.
“Chỉ mong là Snape bên kia sẽ không giống hệt vị giáo sư thế giới này.” Cuối cùng là Hermione nhẹ giọng thở dài.
Bên Harry, vì vừa lúc bắt kịp cơm trưa cho nên cậu quyết định đi lễ đường dùng cơm mà không phải chờ Severus giúp mang về.
“Tình rồi hả?” Rất tự nhiên, chỗ ngồi bên cạnh Draco trống, tất cả mọi người đều biết quan hệ của hai người rất tốt, cho dù bình thường có thẻ không nhìn tháy hai người bọn họ cùng hoạt động.
“Ừ,” Harry vừa mới ngồi xuống, Draco đã giúp cậu xắt miếng thịt bò.
“Tuy rằng cậu mới vừa tỉnh lại cần một chút đồ ăn nhẹ nhưng dinh dưỡng này rất cần thiết.” Nhìn mặt Harry khổ sở, Draco hiếm khi tốt bụng giải thích.
Harry yên lặng cầm lấy dao nĩa, như trút giận mà đưa miếng thịt bò lên miệng mình hung hăng nhai.
Severus ở bên cạnh lấy giúp cho cậu một ít rau dưa và canh ngô.
Bị Draco chăm sóc quen rồi nên harry hoàn toàn không phát hiện điều này không thích hợp gì, cảm ơn Severus xong rồi đem dao nĩa sang chỗ khác nhưng nhóm Slytherin lại không thể suy nghĩ như vậy.
Hành động Severus như vậy có ý nghĩa gì, tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng nên mới khiếp sợ vô cùng.
Severus Snape, vì là phù thủy máu lai nên trong Slytherin cũng không được hoan nghênh, người quan hệ tốt nhất với anh là Lucius Malfoy.
Bởi Lucius Malfoy trong tiết độc dược đầu tiên trên lớp nhìn thấy biểu hiện xuất sắc thì biết người này cũng không phải đồ bỏ đi nên trước đó Lucius đã ngỏ ý với anh. Nhưng vì bản thân Severus cũng không thích kết bạn với người khác nên Licius tìm gần một năm mới dần dần có tiếp xúc cùng anh.
Sau đó hai người dần dần trở thành bạn bè, đồng thời thiên phú độc dược của Snape năm hai này cũng được biểu lộ, anh trở thành một học trò được giáo sư Riddle coi trọng, địa vị trong Slytherin rõ ràng nâng cao hơn. Lúc này mọi người mới dần dần muốn tiếp xúc với anh nhưng khi đó đã muộn, người quái gở này không bao giờ muốn kết bạn cùng ai khác nữa, vì anh biết người tới gần anh rốt cuộc mang tâm tư thế nào.
Cho nên người ở đây cũng biết, Severus Snape rốt cuộc khó tiếp cận đến thế nào.
Mà Harry Potter này, mới đến chưa đầy hai tháng lại có được sự tiếp nhận của Severus Snape, quả thật khiến người ta phải kinh ngạc.
Không sơ ý như Harry, tất nhiên Draco cũng nghĩ tới điều này, dường như… sau khi Harry bị thương thì thái độ của Severus Snape thay đổi rất nhiều, giống như hiểu rõ điều gì đó làm Draco cảm thấy có thể đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Bởi vì vừa mới khôi phục nên Harry ăn rất ít, rất nhanh cậu đã buông dao nĩa xuống, không đợi thủ tịch Nhà buông dĩa ăn, bản thân cậu đơn giản lau lau khóe miệng rồi đứng lên – bởi vì cho đến bây giờ cậu cũng không có khái niệm về chế độ thủ tịch, chúng ta không thể bắt một sư tử coi trời bằng vung thích ứng quy định quản lý của bầy rắn đúng không nào?
Dưới sự kinh ngạc của mọi người, Harry đứng dậy đi ra ngoài, cậu cảm thấy chính mình cần phải đi dạo xung quanh một chút hoạt động tứ chi.
Severus chưa cùng đi, Draco bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục dùng cơm trưa của mình.
Lucius nhìn bóng dáng Harry hơi khó chịu nhưng càng nhiều hơn là tìm tòi nghiên cứu.
Ai cũng không chú ý tới, Nagini trượt xuống khỏi cổ tay Voldemort, lặng lẽ theo Harry rời khỏi lễ đường.
Harry thích đi bộ bên hồ, tháng mười một ở Hogwarts nhiệt độ không khí vẫn luôn rất thấp nhưng Harry vẫn thích hoàn cảnh bên này.
Khi Nagini tới, Harry lập tức xoay người.
[Harry à.] Nagini chào hỏi cậu.
Harry nhìn nhìn bốn phía, ếm thần chú rồi mới mở miệng, [Có chuyện gì?] So với Nagini nhiệt tình thì Harry có vẻ hơi lạnh lùng.
[Tôi… Harry cậu rất ghét rắn hả?] Nagini buồn bã hỏi, [Vì ngoài Tom ra thì không ai có thể nói chuyện với tôi cả, cho nên tôi rất muốn kết bạn với cậu.] Tuy rằng nó có thể đi vào Rừng Cấm tìm những con rắn khác nói chuyện phiếm nhưng vì Voldemort thì nơi hoạt động của Nagini vẫn là Hogwarts.
[Tôi không ghét rắn,] Harry nói, [Tôi chỉ ghét năng lực xà ngữ thôi.] Hơn nữa tuy rằng biết rõ Nagini không phải Nagini đã giết chết giáo sư Snape kia nhưng dù sao thì chúng nó cũng là rắn pháp thuật của Voldemort cả.
[Vì sao chứ?] Nagini không hiểu, [Nói được xà ngữ không tốt hả? Những phù thủy nhỏ bắt nạt Tom, sau khi biết Tom nói được xà ngữ thì một đám đều không dám lại tới gây rắc rối cho Tom mà.]
“Ha hả.” Lúc trước khi biết cậu nói được xà ngữ thì bạn học của cậu cứ một người nối một người bất hòa với cậu.
[Harry?]
Harry ngồi xổm xuống, nghĩ nghĩ, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Nagini.
Cơ thể nho nhỏ của Nagini cuộn tròn trên cổ tay Harry.
[Harry à, Tom nói chúng ta có thể trở thành bạn bè mà.] Nagini nói, [Ngoài Tom ra thì cậu là người đầu tiên có thể nghe hiểu lời của tôi, hơn nữa hơi thở trên người cậu rất sạch sẽ, làm tôi rất thích đó.]
Bạn bè sao?
[Nếu có thể.] Halloween ngày đó, cảnh tượng Nagini vì bọn nhỏ mà cố gắng bảo vệ một bên luôn luôn trong đầu Harry. Đoạn ký ức này không ngừng nhắc nhở cậu Nagini không phải là Nagini đã giết chết giáo sư Snape, đã từng ăn rất nhiều phù thủy Muggle, đã từng là Trường Sinh Linh Giá kia, Nagini nơi này không phải là con rắn độc khiến người ta vừa nhìn thấy đã muốn ếm lên mười mấy cái Lời nguyền Hành hạ Crucio.
Nếu có thể, có lẽ cậu thật sự có thể trở thành bạn bè với con rắn này chăng?
Nhưng trước đó, cậu cần phải vượt qua thói quen vừa nhìn thấy Nagini đã cứng đơ đã nhỉ?
[Harry, có người đến đây.] Nagini trên cổ tay đánh thức cậu.
Harry ngẩng đầu, cách đó không xa, James và Sirius đi tới phía cậu, nhìn qua là đến tìm cậu.
[Ngoan ngoãn không được nhúc nhích.] Harry nói xong buông tay áo xuống, sau đó xóa hết các thần chú.
Không bao lâu, James và Sirius xuất hiện trước mặt Harry.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: sau Halloween năm nhất, Harry, Ron và Hermione trở thành bạn bè, mà giờ đây, sau Halloween, tất cả cũng sẽ phát triển theo chiều hướng tốt không phải sao? Khổ tận cam lai không phải sao? Điểm này đã được chứng thực khảo nghiệm rất tốt trên người của Harry.