Ngày hôm sau.
Văn Tâm bị một cơn tức ngực ngạt tỉnh.
"Nặng quá..."
Cô theo bản năng duỗi tay đẩy thứ đang đè trêи người mình ra, nhưng ngón tay không chạm phải vật gì cứng mà là một chòm lông xù mềm mại. Cô mở mắt ra, vừa mừng vừa kinh ngạc: "Em gái, sao lại là con?"
"Meo~" Không phải tui, chẳng lẽ là con mèo đen kia sau?
Mèo Ragdoll đứng trêи ngực cô, kêu một tiếng.
Văn Tâm nháy mắt đã hết buồn ngủ, duỗi tay ôm bé Ragdoll vào trong lòng hít hà một phen: "Aaa, đáng yêu quá, ngày sao cũng bị vẻ đẹp này của Em gái tấn công hết!"
Mèo Ragdoll cố nén cảm giác muốn tránh thoát, vươn móng vuốt đè miệng Văn Tâm lại: Đừng nổi điên nữa, mau tỉnh dậy, đến giờ cơm rồi.
Văn Tâm ngần hiểu: "Đói bụng hả? Sáng nay con muốn ăn gì? Cá hồi được không?"
Cũng được, nhưng mà... Mèo Ragdoll ɭϊếʍ ɭϊếʍ đầu lưỡi, nghĩ đến tư vị thịt bò khô hôm qua, chưa đã thèm.
"Trong tủ lạnh không biết còn không, hôm nay ăn xong phải đặt mua thêm mới được." Văn Tâm lầu bầu, chuẩn bị rời giường thay quần áo, nhưng mà...
"Nhóc con? Sao con cũng ở đây?"
Mèo đen không biết từ đâu ra dọa Văn Tâm nhảy dựng. Cô đột nhiên có cảm giác như bị bắt gian tại giường. Cô chột dạ rụt rụt cổ: "Ừm Nhóc con à, Em gái còn nhỏ quá, mẹ sợ em còn yếu nên tối qua mới để em ngủ trêи giường." Ý là: Nhóc con phải tin mẹ, chúng ta thật sự không có quan hệ bất chính gì đâu!
Soạt! Mèo đen nhảy một cái, nháy mắt nhảy lên giường.
Văn Tâm: ???
Nhóc con, con còn chưa rửa chân! Từ từ, đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là, con là một con mèo chưa triệt sản, lên giường mẹ làm gì?
"Tránh ra." Không thèm nhìn mèo Ragdoll, mèo đen đi về hướng Văn Tâm.
"Meo?" Đầu Ragdoll đầy dấu chấm hỏi.
Mèo đen gầm nhẹ một tiếng. Ragdoll lập tức cảm nhận được một cảm giác áp bách mạnh mẽ ập xuống. Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, ngay trước khi mèo đen sắp đánh gục bé Ragdoll, Văn Tâm cứ như gà mái bảo vệ gà con, giang hai tay che chở bé Ragdoll.
Mèo đen: "..." Ý gì đấy?
Văn Tâm quả thực sợ Đại lão một nổi giận, nhưng cúi đầu nhìn bé Ragdoll dựng cả lông tơ lên, lại cảm thấy mình thân là người nuôi dưỡng thì phải có nghĩa vụ giữ gìn hòa bình giữa các Đại lão. Da đầu cô căng lên, lấy dũng khí nói: "Nhóc con, là anh trai không thể bắt nạt em gái đâu."
Mèo đen trừng Văn Tâm một cái. Ai bắt nạt nó?
Sau lưng Văn Tâm đổ mồ hôi ròng ròng, trêи mặt còn muốn duy trì vẻ bình tĩnh: "Ừm, thời tiết hôm nay không tệ nhỉ, chi bằng sáng nay chúng ta ăn cá hồi đi, cá tươi chuyển từ Nhật đến đấy. Được không Nhóc con?"
Ánh mắt mèo đen cực kỳ ghét bỏ, cứ như Văn Tâm đang nói đến thứ rác rưởi gì vậy.
"Meo~" Mèo Ragdoll đột nhiên chui cái đầu nhỏ ra từ trong ngực Văn Tâm, cọ cọ cánh tay đang che chở nó.
Văn Tâm bị vẻ đáng yêu của nó bắn hạ, buông thả lí trí.
"Được được được, mẹ đi liền đây."
Khoan đã.
Mèo đen đè Văn Tâm sắp đứng dậy xuống. Ánh mắt Văn Tâm mờ mịt. Nhóc con có ý gì đây? Không muốn mình rời giường sao? Hay là không muốn ăn cá hồi?
Mèo đen chỉ lặng lẽ đè tay cô lại, đặt móng trêи tay cô như tối hôm qua, cứ duy trì động tác này. Tuy Văn Tâm không rõ động tác này của anh có ý nghĩ gì, nhưng cũng biết Nhóc con sẽ không làm chuyện thừa thãi, vì thế cũng không có ngăn cản.
Ai ngờ, giây tiếp theo, mèo Ragdoll vẫn luôn nằm gọn trong lồng ngực Văn Tâm nhảy bật lên vươn móng vuốt, cào mèo đen một cái.
Mèo đen: "..."
Văn Tâm: Má ơi!
Mèo Ragdoll luôn biểu hiện vẻ yếu đuối đột nhiên thay đổi khí thế: "Đừng cản tui ăn cá hồi!"
"Hừ, cái loại cá hồi đầy ký sinh trùng này có gì ngon?" Mèo đen từ trêи cao nhìn xuống, cao ngạo nhìn Ragdoll.
Mèo Ragdoll cứ như bị chọc trúng nghịch lên, nháy mắt xù lông. Tuy mèo đen không xù lông lên, nhưng đồng tử vàng kim cũng dần híp lại... Bom chạm vào là nổ ngay.
Lúc này, giọng Lý Tinh Tinh từ phòng cách vách truyền đến: "Chị Tâm Tâm, phải dậy rồi, chuẩn bị đến đoàn phim thôi."
"Rồi rồi rồi, chị dậy ngay đây!" Văn Tâm cứ như được cứu vớt lăn xuống giường, mang dép lê vào, thuận tay ôm bé Ragdoll đến phòng khác.
Mèo đen vẫn an tĩnh ngồi tại chỗ nhìn bóng dáng Văn Tâm, biểu cảm suy tư.
____________________
"Phải cách ly hai con mèo thôi."
Văn Tâm giao bé Ragdoll cho Lý Tinh Tinh chăm sóc, tự mình xuống bếp chuẩn bị đồ ăn cho hai con mèo. Vừa chuẩn bị vừa sợ hãi hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi. Văn Tâm không hiểu tiếng mèo nên cũng không biết hai con mèo tranh cãi gì, nhưng từ bầu không khí giương cung bạt kiếm kia hình như hai con mèo này không thể ở chung hài hòa như mình tưởng tượng.
Theo lý mà nói, nếu trong nhà nuôi một con mèo mới, đặc biệt là một con mèo con yếu ớt thì phải cách ly hai con mèo. Nhưng Văn Tâm nghĩ đây cũng không phải hai con mèo thật, đều là con người, còn là Đại lão trong xã hội, hẳn phải có chung đề tài nói chuyện mới đúng.
Ai mà ngờ mới có hai ngày đã thành như vậy.
Nếu không phải Văn Tâm ngăn lại, chỉ sợ đã xông vào đánh nhau rồi. Hơn nữa một khi đã đánh nhau... Nói thật, Văn Tâm thật sự lo bé Ragdoll không thể đỡ được một móng vuốt của Nhóc con. Dù sao sức chiến đấu của Nhóc con cũng rõ như ban ngày, cả đám người ở bệnh viện thú cưng cũng không làm gì được, đừng nói gì đến bé Ragdoll.
Tưởng tượng đến bé Ragdoll đáng yêu sẽ bị thương, lòng Văn Tâm cũng tan nát. Không được, cô không thể trơ mắt nhìn chuyện như vậy xảy ra, phải có biện pháp phòng ngừa chuyện này mới được. Nghĩ đến đây, Văn Tâm gọi Lý Tinh Tinh lại, dặn dò: "Tinh Tinh, lát nữa em hỏi khách sạn giúp chị phòng bên cạnh có ai ở không."
Lý Tinh Tinh ôm bé Ragdoll sửng sốt: "Chị muốn thuê sao?"
Văn Tâm gật gật đầu, tiếp tục nói: Sau khi Em gái đến, chị thấy căn phòng hay hơi nhỏ, chị sợ hai con mèo lúc không có chị sẽ đánh nhau."
"Mua lồng không được sao?" Lý Tinh Tinh khó hiểu.
"Đương nhiên không được." Văn Tâm lấy cá hồi đã hấp xong ra, dùng đầu ngón tay thử độ ấm: "Chị không nỡ để các bé cưng nhà chúng ta ở lồng sắt đâu."
Lý Tinh Tinh cảm thán: "Chị Tinh Tinh đối xử với mèo tốt quá."
Văn Tâm thở dài: "Chỉ trách chị quá vô dụng, nếu không đã đưa chúng đến biệt thự ở, sao lại khổ sở thuê hai phòng chứ."
Lý Tinh Tinh an ủi cô: "Giờ cũng tốt lắm rồi chị Tâm Tâm, chỉ cần chúng ta cố gắng làm việc, biệt thự này nọ một ngày nào đó cũng có thể ở được."
Văn Tâm nhìn bé Ragdoll đáng yêu trong lòng Lý Tinh Tinh, lòng đầy nhiệt huyết.
____________________
Trước sảnh khách sạn.
Nguyễn Thu nghe trợ lý nói căn phòng cùng vừa được người khác đặt, nhíu mày: "Là minh tinh nào vậy, có thể thương lượng không?"
Trơ lý khó xử: "Việc này... nghe nói là Văn Tâm."
Nguyễn Thu sửng sốt: "Văn Tâm? Sao lại là cô ta? Không phải cô ta chỉ có một trợ lý thôi sao, ở nhiều phòng như vậy làm gì?"
Trợ lý ấp úng mở miệng: "Nghe nói... cô ta đặt cho mèo ở."
"Cái gì?" Nụ cười trêи mặt Nguyễn Thu cương lại. Người thì thôi đi, ngay cả mèo cũng muốn leo lên đầu cô ta ngồi sao?
Trợ lý vội vàng an ủi cô ta: "Không sao đâu Thu Thu, chị ở phòng nhỏ cũng được, đừng vì mấy chuyện này ảnh hưởng đến hòa khí chung."
"Yên tâm, tôi không ngốc như vậy."
Bàn tay Nguyễn Thu siết chặt, móng tay đâm vào thịt, trêи mặt vẫn không có biểu tình gì.
____________________
Trong đoàn phim.
Phó Lăng Huyên nằm trêи xe bảo mẫu, vừa đắp mặt nạ vừa bảo trợ lý đọc lời thoại cho mình. Nguyễn Thu cũng ngồi trêи xe, cầm điện thoại lướt Weibo. Không biết lướt thấy gì, cô đột nhiên bật cười: "Chị Huyên, chị xem, thật thú vị."
"Để chị xem." Phó Lăng Huyên mở mắt, ý bảo Nguyễn Thư đưa điện thoại qua.
"Là cái này." Nguyễn Thu đưa điện thoại đến trước mặt Văn Tâm, cười.
"Đây không phải con mèo đen của Văn Tâm sao, thôi thôi thôi, đem xa ra đi!" Phó Lăng Huyên cực kỳ sợ hãi, có vẻ bị chuyện con chuột lúc trước dọa sợ không nhẹ.
Nguyễn Thu vô tội chớp chớp mắt: "Chị Huyên, con mèo đen này thật đáng yêu."
"Đáng yêu con khỉ! Giờ chị nhìn thấy con mèo này liền nghĩ đến con chuột kia, thức chết mất!" Phó Lăng Huyên giận đến mức không thèm đắp mặt nạ nữa, mắng to: "Có nói gì với đạo diễn cũng vô dụng, cũng không biết cô ta rót thuốc gì cho ông ấy nữa."
Nguyễn Thu hơi do dự: "Chị Huyên, nếu chị thật sự không muốn thấy con mèo này, em có một ý này."
"Ý gì?"
"Gần đây không phải xảy ra nhiều chuyện không hay trong phim trường sao? Em nghe nói, mấy con vật như loài mèo đen này rất tà ma, nghe nói sẽ mang đến xui xẻo."
"Ý em là..."
Nguyễn Thu dừng một chút, trong mắt lóe lên tia độc ác: "Nghe nói, Tổng giám đốc Chu của phim trường này rất mê tín."
Phó Lăng Huyên ngộ ra, lập tức lấy điện thoại gọi cho Tổng giám đốc Chu: "Xin chào Tổng giám đốc Chu, tôi là Lăng Huyên. Gần đây nghe nói phong thủy ở phim trường không được tốt, xảy ra nhiều sự cố..."
Phó Lăng Huyên là tiểu hoa đán tuyến đầu, lời nói có trọng lượng hơn Nguyễn Thu nhiều. Hơn nữa Chu Phong đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện của Sở Tịch, đang lo không tìm thấy người đổ vỏ đây. Vậy nên vừa nghe Phó Lăng Huyên nói xong đã tắt điện thoại, không đến nửa giờ Chu Phong đã mang theo người đến. Lúc đó Văn Tâm còn đang thuận lợi đóng phim, đột nhiên một đám người khí thế ào ạt xuất hiện, xông thẳng đến chỗ mèo đen.
Văn Tâm sao còn quay được nữa, chạy như bay đến che trước mặt Nhóc con nhà mình: "Mấy người muốn làm gì?"
Chu Phong khách khí cười cười: "Chào cô Văn Tâm, tôi là người phụ trách phim trường Chu Phong, có chuyện muốn thương lượng với cô."
"Chuyện gì?" Văn Tâm lạnh lùng nhìn ông ta.
"Là chuyện về con mèo này." Chu Phong dán mắt nhìn mèo đen sau lưng Văn Tâm, đối diện với đôi mắt vàng kim của mèo đen, theo bản năng co người lại: "Cô không cảm thấy từ sau khi nó đến phim trường, phim trường này xảy ra nhiều chuyện xui xẻo lắm sao?"
"Thời đại nào mà còn mê tín như vậy?" Văn Tâm không nói nên lời.
"Thà tin còn hơn không." Chu Phong bơm lại lá gan, nghĩ đến việc sau khi xảy ra chuyện của Sở Tịch, đám cổ đông cứ căn chặt trách móc anh, bên trêи cũng liên tục cho người đến kiểm tra an toàn, càng nhìn mèo đen không vừa mắt: "Tóm lại, nếu cô muốn đóng phim ở đây, nhất định phải theo quy củ của tôi."
"Ha, quy củ gì chứ, là do ông nhìn Nhóc con nhà tôi không vừa mắt thôi." Văn Tâm cười lạnh một tiếng, càng che kín Nhóc con nhà mình, tư thái như muốn sống chết cùng mèo luôn.
Chu Phong cợt nhả: "Cô Văn, chỉ là một con mèo mà thôi, huống chi, tôi đã nói chuyện với Phó tổng Tần của cô, nếu cô không hợp tác..."
"Tần Mạn bà ta là cái thá gì, cũng dám quyết định chuyện của tôi?" Văn Tâm tức đến mức nói không kiêng kị.
Mặt Chu Phong cương lại, thân là người phụ trách của phim trường, ông ta chưa bao giờ bị người ta xem thường như vậy. Dù gì cũng chỉ là một con mèo mà thôi, ông ta không nghĩ đến Văn Tâm lại phản kháng kịch liệt như vậy. Lúc ấy đồng ý với Phó Lăng Huyên thứ nhất là chỉ muốn cho cô ta mặt mũi thôi, hai là ông ta quả thật cảm thấy mọi chuyện xui xẻo gần đây nhất định có nguyên nhân. Giọng điệu Chu Phong cứng rắn hơn, nhìn Hứa Thiên Hợp: "Đạo diễn Hứa, ông cũng nói một câu đi."
Ý của Chu Phong rất rõ ràng, hôm nay ông ta phải mang con mèo đen này đi, phải để con mèo đen này biến khỏi phim trường. Nếu không giải quyết được chuyện này, đừng nói Văn Tâm, toàn bộ đoàn phim "Khí Phi" đều bị liên lụy. Lập trường của Văn Tâm rất kiên định, nhưng những người khác trong đoàn phim, đặc biệt là đạo diễn Hứa Thiên Hợp thì không như vậy. Quả nhiên, Hứa Thiên Hợp do dự một chút cũng bắt đầu khuyên Văn Tâm: "Văn Tâm, hay cô suy xét gửi mèo về nhà nuôi đi?"
Văn Tâm mặc phục diễn nặng nề ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu mèo đen, nghiêm mặt nói: "Nếu ngài cảm thấy Nhóc con ảnh hưởng đến công việc thì tôi có thể hiểu, nhưng vì nguyên nhân này thì tôi không thể tiếp nhận. Nếu mấy người thật sự muốn đem mèo của tôi đi, được, tôi cũng đi."
Mèo đen ngẩng đầu lên nhìn Văn Tâm, đôi mắt vàng kim ánh lên tia sáng khác lạ. Hình như, anh đã xem nhẹ cốt khí của người phụ nữ này rồi.
"Nếu đã vậy thì cô Văn cũng đừng trách tôi không khách khí."
Chu Phong cau mày, đang muốn ra lệnh cho thủ hạ ra tay thì đúng lúc này, một chiếc Lincoln màu đen lặng lẽ dừng lại trước mặt mọi người. Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra sườn mặt anh tuấn lạnh lùng. Thấy rõ chủ nhân chiếc xe là ai, sắc mặt Chu Phong thay đổi: "Trợ lý Đường, sao ngài lại đến đây?"
Cả giới tài chính của thành phố N đều biết rõ, Đường Duệ là người thân tín nhất của Kỳ Trưng, mà Kỳ Trưng lại là người thừa kế được lão gia tử nhà họ Kỳ xem trọng nhất. Chu Phong chỉ là người phụ trách phim trường thôi, nhà họ Kỳ là cổ đông lớn nhất của khu phim trường này đó!
"Cô Văn, Tổng giám đốc Kỳ muốn gặp cô, không biết bây giờ cô có thời gian không?" Xem nhẹ tất cả mọi người ở đây, Đường Duệ nhìn về phía Văn Tâm.
Trừ Hứa Thiên Hợp đã sớm chuẩn bị tâm lý, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Cái gì? Kỳ Trưng muốn gặp Văn Tâm? Hai người này có quan hệ từ khi nào vậy?
Người khϊế͙p͙ sợ nhất là Chu Phong. Ông ta chỉ xem Văn Tâm là một minh tinh quèn mới dám lớn gan trực tiếp tìm đến bắt mèo như vậy, không ngờ Văn Tâm lại có quan hệ với Đại cổ đông Kỳ Trưng, nếu Văn Tâm cáo trạng với Kỳ Trưng thì ông ta...
Vẻ mặt Văn Tâm thản nhiên: "Gặp thì gặp, nhưng tôi muốn mang mèo của tôi theo."
Đường Duệ đồng ý không do dự: "Không thành vấn đề, đem mấy con mèo cũng được."
Chu Phong: "..."