Khu biệt thự Tần Nhạc Loan.
Tọa lạc tại khu vực đắt đỏ nhất thành phố N, ngay cả những khu vực lân cận Tần Nhạc Loan cũng đã là tấc đất tấc vàng rồi. Mà ở nơi vắng vẻ ít thưa thớt dân cư nhất hướng cuối góc phía nam của khu biệt thự Tần Nhạc Loan, có một căn biệt thự sang trọng hơn gấp nhiều lần những ngôi biệt thực khác ở đây – biệt thự nhà họ Kỳ. Cậu con trai của trời Kỳ Trưng vốn quyết đoán sắc bén giờ lại đang nằm trêи giường lớn ở tầng hầm ngầm của nhà họ Kỳ. Hai mắt anh nhắm chặt, như đã hoàn toàn mất đi sinh mệnh, chỉ có những dụng cụ y tế tiên tiến hiện đại đặt khắp người anh chúng minh rằng anh còn sống.
Đột nhiên, người bị bác sĩ kết luận rằng trừ khi là nền y học phát triển năm mươi năm sau nữa mới có cơ hội cứu tỉnh – Kỳ Trưng, lại khẽ động đậy mí mắt. Ngay lập tức, trong phòng vang lên tiếng tít tít cảnh báo. Nghe được âm thanh báo động, trợ lý Đường Duệ ở cách vách nhanh chóng chạy sang, vui sướиɠ nhìn anh: "Tổng giám đốc Kỳ, khoảng cách thời gian tỉnh lại lần này chỉ có hai ngày thôi!"
"Ừm." Kỳ Trưng chậm rãi mở mắt, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Đường Duệ, khẽ ừ một tiếng đáp lời.
Hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên Kỳ Trưng tỉnh lại. Đường Duệ phát hiện ra việc Kỳ Trưng tỉnh lại vào lần thứ hai. Hôm đó, anh ta vừa lúc tới nhà họ Kỳ thăm bệnh, lại vừa khéo bắt gặp lúc Kỳ Trưng tỉnh lại trong thoáng chốc. Ban đầu Đường Duệ mừng như điên, lập tức triệu tập các chuyên gia đến hội chẩn. Nhưng quả thực chuyện Kỳ Trưng tỉnh lại hôm đó chỉ trong phút chốc, nhóm chuyên gia không thể tìm được nguyên nhân gì. Tất cả mọi người đều cho là Đường Duệ hoa mắt. Chỉ có Đường Duệ vẫn kiên quyết cho rằng Kỳ Trưng thật sự đã tỉnh lại, chỉ là thời gian quá ngắn mà thôi. Đường Duệ không ngừng chờ đợi, cuối cùng cũng chờ được lần thức tỉnh thứ hai của Kỳ Trưng. Hơn hết, Kỳ Trưng không chỉ khôi phục được ý thức mà còn có thể nói chuyện được!
Đường Duệ vốn định gọi bác sĩ, lại bị Kỳ Trưng ngăn cản. Kinh ngạc khó hiểu một chốc, Đường Duệ dần hiểu ra ý định của Kỳ Trưng. Sau đó, Đường Duệ trở thành người đại diện cho Kỳ Trưng, đảm nhiệm vai trò là tai mắt của Kỳ Trưng, thay anh khống chế Kỳ Thị. Vì không biết khi nào Kỳ Trưng sẽ tỉnh, mỗi lần tỉnh trong bao lâu, nên ngày thường trừ khi có hội nghị quan trọng thì anh ta đều làm việc tại phòng bên cạnh. Một khi Kỳ Trưng có phản ứng, dụng cụ báo động sẽ kêu lên. Rồi giống như vừa nãy, Đường Duệ nhanh chóng chạy tới, đưa những văn kiện cần Kỳ Trưng xử lí cho anh xem.
"Tổng giám đốc Kỳ, báo cáo tháng này đều ở đây."
Năm trêи giường thời gian dài, sắc mặt Kỳ Trưng tái nhợt không có chút huyết sắc nhưng tinh thần của anh không ảnh hưởng chút nào. Các loại báo cáo bảng biểu phức tạp dày đặc như vậy, Kỳ Trưng chỉ cần xem qua là có thể nhìn ra vấn đề, giọng khàn khàn chỉ đạo Đường Duệ: "Doanh số của Nhạc Đạt mấy tháng này vẫn luôn giảm, bảo người phụ trách viết một bảng phân tích phương án giải quyết cho tôi, để xem rốt cuộc là thị trường gặp vấn đề hay là người có vấn đề. Báo cáo dự toán của bộ phận Quan hệ xã hội quá cao, rút lại chỉ còn một nửa thôi. Mặt khác, giá đất ở phía Đông thành phố giá trị không cao, nếu Kỳ Phi muốn thì cứ để cho ông ta lấy, nhưng cũng đừng để rơi vào tay của người ngoài."
Đường Duệ gật đầu: "Vâng, tôi hiểu rồi."
"Còn có một việc..."
"Ngài còn chuyện gì căn dặn sao?" Đường Duệ sửng sốt. Thời gian mỗi lần Kỳ Trưng tỉnh rất ngắn nên thường anh sẽ tập trung xem văn kiện rồi căn dặn một lần luôn. Đường Duệ tưởng hôm nay cũng không ngoại lệ, không nghĩ đến Kỳ Trưng lại gọi anh ta lại.
"Không phải chuyện gì to tát." Kỳ Trưng lạnh lùng dùng giọng điệu quen thuộc nói một câu mà Đường Duệ đến nằm mơ cũng không tưởng tượng được sẽ phát ra từ miệng anh: "Có một nữ minh tinh tên là Văn Tâm, hình như là nghệ sĩ dưới trướng Lợi Thiên, cậu tìm cho cô ta một công việc."
"Nữ minh tinh?" Đường Duệ giật mình nhìn Kỳ Trưng, nhìn anh giống như người xa lạ.
"Ừ, đi làm đi." Kỳ Trưng cũng không giải thích gì thêm, chỉ bổ sung: "Cũng không cần tìm việc gì quá tốt, kĩ năng diễn xuất của cô ta không tốt lắm, đóng nữ chính không chừng lại làm hỏng cả dự án."
"Vâng..."
Tuy đã nghe kĩ lời Kỳ Trưng rồi nhưng trong lòng Đường Duệ lúc này vẫn đầy nghi hoặc. Đường Duệ đã làm việc bên cạnh Kỳ Trưng nhiều năm như vậy, cho dù là những tiểu thư nhà quyền quý, học thức xuất sắc hay là những minh tinh nổi tiếng xinh đẹp quyến rũ, Kỳ Trưng cũng chưa bao giờ liếc nhìn dù chỉ một nửa con mắt. Hôm nay, anh lại trực tiếp chỉ định quan tâm đến một minh tinh không hề nổi tiếng. Mặt trời mọc đằng Tây hả? Nhưng thân là một trợ lí, cho dù trong lòng vẫn đầy hoài nghi Đường Duệ cũng vẫn theo lệnh Kỳ Trưng làm việc. Chỉ cần một cú điện thoại, một công việc "không tốt lắm" đã được an bài cho Văn Tâm. Đơn giản thôi, phim truyền hình cổ trang mà giải trí Kỳ Thị làm chủ đầu tư trong năm nay, vừa khéo thiếu vai nữ thứ hai.
____________________
Về đến nhà, đúng lúc nguyên liệu nấu ăn Văn Tâm đặt cũng đã đến. Cá hồi tươi mới, đồ ăn mèo đóng hộp tốt nhất, thịt bò tươi non hảo hạng... Đồ ăn đầy một túi, tùy Đại lão một lựa chọn.
"Nhóc con, muốn ăn gì nào?"
Văn Tâm mở túi, bày biện tất cả nguyên liệu trêи bàn, nịnh nọt cười cười. Mèo đen hình như còn chưa thích ứng, ánh mắt tràn ngập hoài nghi. Văn Tâm lại giải thích: "Đều do mẹ hôm qua nói không rõ ràng khiến con bị tủi thân rồi, mấy món này hôm nay coi như là mẹ nhận lỗi với con, con tha thứ cho mẹ được không?"
Mèo đen lắc lắc cái đuôi: Không được có lần sau đâu, nhớ kĩ bài học hôm nay đó.
"Vẫy đuôi là tha thứ rồi đó nha?" Văn Tâm vui mừng kêu.
"..."
Mèo đen trợn trắng mắt nhìn Văn Tâm, sau đó tâm không cam tình không nguyện đưa móng vuốt giẫm lên thịt bò trêи bàn. Văn Tâm thấy Đại lão một "bằng lòng" chọn thức ăn, trong lòng mừng rỡ không nói nên lời. Nhưng trêи mặt cô không biểu hiện gì, dù sao chuyện Đại lão một hóa mèo là bí mật, ít nhất trước mắt Văn Tâm không muốn để Đại lão nhận ra mình đã biết.
Văn Tâm bỏ các nguyên liệu khác vào tủ lạnh, chỉ để lại miếng thịt bò mang đi rã đông. Bò mềm rồi cô dùng giấy ăn thấm bớt máu loãng, không nêm nếm thêm gia vị gì khác, trực tiếp cho vào chảo dầu chiên. Tiếng thịt xèo kêu tách tách, chỉ trong chốc lát thịt đã đổi màu, tỏa ra mùi hương quyến rũ. Hương thơm bay ra đến phòng khách, lại từ phòng khách tỏa đến ban công, chui vào trong mũi mèo đen. Mèo đen nhúc nhích lỗ tai, nhìn về hướng phòng bếp như đang suy tư gì đó.
Lý Tinh Tinh ở phòng khách men theo mùi thơm chui vào bếp: "Chị Tâm Tâm, em không biết là chị biết nấu ăn đấy."
"Chị biết chứ, chỉ là lúc trước lười quá thôi."
Văn Tâm cười cười, chia thịt bò ra làm hai, một rửa rắc ít muối tiêu, một nửa thì không. Lý Tinh Tinh nhìn đĩa thịt thơm ngào ngạt, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Tay nghề chị Tâm Tâm hình như rất tuyệt đấy.
Cứ như là nhìn thấu được tâm tư của cô nàng, Văn Tâm đẩy phần thịt có muối tiêu qua: "Cái này của em."
Lý Tinh Tinh vui sướиɠ cực kì: "Cảm ơn chị Tâm Tâm!"
Rồi Văn Tâm lại cắt một nửa kia thành từng miếng nhỏ, đưa đến trước mặt Nhóc con.
"Chị Tâm Tâm không ăn sao?" Lý Tinh Tinh kinh ngạc.
Văn Tâm thuận tay lấy một quả táo trêи bàn trà: "Chị ăn cái này là được rồi."
"..." Lý Tinh Tinh không nói nên lời. Biết là Văn Tâm làm một minh tinh thì phải giữ dáng, nhưng không ngờ lại đến nỗi mua miếng thịt bò mấy trăm đồng rồi không ăn đến một miếng, lại chia nửa cho mèo ăn. Trong mắt Lý Tinh Tinh thì điều này vô cùng khó hiểu.
Văn Tâm lại không thấy tiếc gì cả, cô nhìn mèo đen, gương mặt đầy ý cười: "Thử xem? Mẹ không bỏ muối đâu."
Mèo đen khinh thường. Cái loại bò bình dân này, nếu ở nhà họ Kỳ thì ngay cả tư cách xuất hiện trêи bàn cơm còn không có nữa kìa. Nhưng so với đồ ăn cho mèo khô khốc thì... Thôi được rồi, cũng chẳng thể yêu cầu gì nhiều với người phụ nữ này được. Nghĩ vậy, mèo đen đành phải cúi đầu ngậm miếng thịt vào miệng.
"Nhóc con giỏi quá!"
Thấy Đại lão rốt cuộc cũng phản ứng lại, Văn Tâm khó nén khỏi vui sướиɠ. Cô còn nhớ rõ, trừ tội danh triệt sản không thể tha thứ ra, nguyên chủ vì ngại phiền chỉ toàn cho mèo ăn thức ăn khô đóng gói, làm cho đám mèo vô cùng bất mãn. Dù sao linh hồn của chúng cũng là người, bài xích mấy thứ như thức ăn cho mèo thì cũng bình thường. Nguyên chủ không biết, không thể trách cô ấy. Nhưng giờ nếu Văn Tâm đã biết thì chuyện quan trọng trước mắt là phải thay đổi. Mấy chuyện này đối với cô cũng không khó, dù sao đời trước cô cũng thường xuyên nấu đồ ăn cho mèo con ở nhà. Chỉ cần không ăn chocolate, các loại muối ớt cay mà mèo không thể hấp thụ được thì đa số các loại thức ăn đều có thể nấu cho mèo ăn được. Chỉ là có chút phiền nhưng không có hại chút nào cho thân thể mèo.
"Chị Tâm Tâm chị Tâm Tâm, chị có việc mới rồi!" Lý Tinh Tinh đang ngồi trong phòng khách bỗng nhiên kϊƈɦ động chạy đến trước mặt Văn Tâm.
Văn Tâm sửng sốt một giây: "Việc gì cơ?"
Lý Tinh Tinh đưa điện thoại đến trước mặt Văn Tâm, kϊƈɦ động đến nỗi không nói nên lời: "Chị Tâm Tâm chị nhìn thử đi, em... em sợ mình nhìn lầm mất!"
"Hứa Thiên Hợp, "Khí phi"[1], vai nữ số hai?"
Văn Tâm nhìn di động, thấy rõ nội dung trong tin nhắn cũng kinh ngạc không thôi. Không nói đến vai nữ số hai, chỉ nói đến cái tên Hứa Thiên Hợp kia... Theo kí ức của nguyên chủ thì đây vốn là tên của một vị đạo diễn phim truyền hình nổi tiếng. Hai tác phẩm gần đây tiếp tạo tiếng vang lớn, danh tiếng của Hứa Thiên Hợp trong giới bây giờ đã có thể sánh như mặt trời ban trưa. Không ít nữ minh tinh nổi tiếng chỉ vì một nhân vật nữ số ba số bốn trong phim của ông mà có thể tranh đoạt đến vỡ đầu chảy máu, mà giờ, ông lại muốn tìm Văn Tâm đóng vai nữ số hai?
Nhất định là lừa đảo!
Cùng lúc đó, Tần Mạn vừa mới hạ lệnh phong sát Văn Tâm đã gọi đến. Nội tâm Văn Tâm thịch một tiếng, đưa mắt liếc về phía mèo đen đang an tĩnh ăn thịt trêи trêи ban công, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy đoán..
Văn Tâm nhận điện thoại. Vừa nối máy đã nghe được giọng điệu đắc ý dào dạt của Tần Mạn: "Văn Tâm, tuy rằng hành động lúc trước của cô làm tôi giận vô cùng, nhưng tôi cũng coi như là người lớn không chấp nhất trẻ con, chỉ cần cô nghe lời, đêm nay tham gia tiệc rượu thì tôi sẽ suy xét giới thiệu một bộ phim cho cô. Cô không thể nào tưởng tượng được đây là đoàn phim nào đâu, nói cho cô biết..."
Văn Tâm đã sớm đoán được, bình tĩnh đáp: "Là nữ số hai trong phim mới của đạo diễn Hứa đúng không?"
Tần Mạn còn đang chuẩn bị thổi phồng mình phải khó khăn thế nào mới lấy được nhân vật này: "..."
Sao cô ta biết được?
_______________________
[1] Khí phi: phi tử bị vứt bỏ, hoặc là bị hưu.