Hoắc Khang hiển nhiên là cố ý lạnh nhạt với Văn Tâm. Vì thân phận giờ của hắn là chủ nhân của bé Trà sữa. Nếu người chủ này lạnh nhạt với Nguyễn Thu mà lại vui vẻ chuyện trò với Văn Tâm thì với lòng dạ hẹp hòi của cô ta, tất nhiên sẽ sinh khoảng cách với mèo của hắn.
Để nhiệm vụ nằm vùng lần này thành công, cũng vì cái mạng nhỏ của Nhóc đen, nên Hoắc Khang không thể không tạm thời tạo khoảng cách với Văn Tâm. Kỳ thật thì cũng không có gì lạ cả, dù sao trong hiện thực thì đây chỉ là lần thứ ba Văn Tâm và Hoắc Khang gặp mặt mà thôi. Với tính cách của Hoắc Khang thì vốn dĩ sẽ không thèm đếm xỉa đến người mà chỉ mới gặp mặt ba lần đâu. Trong lòng Văn Tâm thì nhiều nhất hắn cũng chỉ là một tay đua từng giúp chiến đội của cô mà thôi nhỉ? Hoắc Khang nghĩ vậy, hắn yên lòng, không lo bị Văn Tâm ghi thù gì hết. Hắn tiếp tục lượn lờ làm quen với Nguyễn Thu, khiến Nguyễn Thu có cảm tình với hắn, tiếp đó sẽ tín nhiệm bé Trà sữa, như hình như bóng với bé Trà sữa, dần quên mất Đoàn Đoàn mới là mèo của mình.
Nhưng khi Hoắc Khang đã trao đổi Wechat vói Nguyễn Thu xong, tỏ ý sẽ nói về chuyện vấn đề sở hữu bé Trà sữa sau, Hoắc Khang hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ, về lại biệt thự của mình nghỉ ngơi, ngay sau đó, mèo rừng tỉnh lại, ngửi thấy mùi hương đồ ăn quen thuộc. Trong lòng nó mừng thầm, không ngờ lại đúng lúc như vậy, vừa lúc Văn Tâm chuẩn bị đồ ăn xong. Vì thế nó vội vàng đứng dậy, duỗi hai chân trước thật dài, ưỡn cái lưng lười biếng, sung sướиɠ vui vẻ đến ăn phần của mình.
Nhưng nào ngờ...
"Meo meo meo???" Không có??? Mèo rừng không thể tin được nhìn Văn Tâm. Sao lại có thể không có chứ, chẳng lẽ không phải là mỗi con một phần sao?
Bé Ragdoll đã sớm thành thạo giải quyết xong phần của mình đồng tình liếc mèo rừng một cái: "Hôm nay anh tới trễ rồi, Tâm Tâm chỉ còn lại ba phần thôi."
"Từ từ, không đúng, ba phần kia mà, mi, ta và Nhóc đen chia nhau ba phần, không phải vừa đúng sao?" Mèo rừng truy vấn.
"Anh quên rồi hả, con chó ngốc của Liên Văn Bách giờ cũng do Văn Tâm chăm sóc đó." Bé Ragdoll ɭϊếʍ láp dư vị thịt bò khô, chưa đã thèm nói.
"..."
Mèo rừng không còn lời nào để nói, nó đau lòng nhìn Văn Tâm: "Meo meo..."
Tâm Tâm, cô thay đổi rồi, ta vốn cho rằng dù ta không phải là bé mèo cô yêu nhất thì cũng đúng hàng thứ ba đi, không ngờ, cô lại mang đồ ăn vặt cho một con chó mà không thèm cho ta! Ta cho cô năm phút đó, ngay lập tức ôm ta một cái, nếu không thì ta sẽ giận đó. Hơn nữa còn không dễ dỗ đâu! Hừ!
Mèo rừng kiêu ngạo hất đầu lên, đợi Văn Tâm áy náy ôm mình, nhưng mà, nó chờ, chờ, rồi lại chờ... chỉ chờ thấy Văn Tâm xuống lầu uống trà. Mèo rừng ngây ngốc đứng trân ra, không biết mình đã làm gì sai hết.
"Sao vậy Cậu ba?" Bé Ragdoll thấy nó là lạ, quan tâm hỏi một câu.
"Hình như..." Mèo rừng dừng một chút rồi nức nở gào khóc: "Hình như ta bị thất sủng rồi!"
"Hả? Có được sủng hả?" Bé Ragdoll buồn bực.
Mèo rừng: "..."
Không không không! Nhất định là ảo giác của nó thôi! Mèo rừng không tin Văn Tâm thật sự không yêu mình. Nó đáng yêu thiện lương vậy mà, sao Văn Tâm có thể không yêu được? Có thể là quên mất thôi, dù sao ngày nào cũng làm việc vất vả hết, phải chăm sóc nhiều mèo như vậy thì ngẫu nhiên quên mất cũng không thể tránh khỏi. Tuy mèo rừng vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng có thể hiểu được. Nó là một con mèo thấu hiểu lòng người mà, không giống cái tên Nhóc đen lòng dạ hẹp hòi kia đâu.
Tự an ủi mình một hồi, mèo rừng lại vui vẻ trở lại, quyết định đợi đến tối sẽ lắc lư qua lại trước mặt Văn Tâm nhiều tí. Đến lúc đó nhất định Văn Tâm sẽ nhớ tới, nhất định sẽ bồi thường cho nó. Mèo rừng tin tưởng là vậy. Mãi đến tối... mèo rừng trơ mắt nhìn Văn Tâm bước qua người mình, sau đó, bế con Ragdoll đằng sau nó lên...
Trái tim băng giá.
Nó bắt đầu nghĩ lại, rốt cuộc là vấn đề ở đâu vậy? Nhưng nghĩ mãi cũng không ra. Khả năng duy nhất là lúc sáng nay hình người của nó thờ ơ Văn Tâm. Nhưng đó cũng là do hy sinh vì đại cục mà! Huống chi, Văn Tâm đâu thể nào biết Hoắc Khang là mèo rừng được. Từ từ, tuy Văn Tâm không biết thân phận hình người của nó, nhưng mèo rừng là do Hoắc Khang tặng cho Văn Tâm mà, chắc là cô ấy yêu ai yêu cả đường đi ghét ai thì ghét cả họ người ta rồi!
Aaa!!!
Đều tại mi cái tên đen thui kia!
Vì cái mạng bé xíu của mi mà ta hy sinh quá nhiều rồi! Giờ thì hay rồi, mi có thể nằm trong lòng Văn Tâm, mà ta thì phải đìu hiu nằm một bên đây nè!
Mèo rừng ghen tị đến đỏ mắt, bất chấp tất cả nhào lên đánh nhau với mèo đen, còn mèo đen thì đầu đầy dấu chấm hỏi không biết rốt cuộc nó phát điên gì nữa. Bé mèo quýt đi ngang qua thấy vậy, chậc chậc hai tiếng, nhìn thấu hết, nhưng chẳng nói ra.
____________________
Khi mèo đen và mèo rừng đang đại chiến thì bên mèo chân ngắn cũng có tiến triển. Kết thúc Livestream, nó phát hiện biểu cảm của Nguyễn Thu hơi lạ. Mọi người đều đã về phòng của mình, Nguyễn Thu lại đi tắm thêm lần nữa, trang điểm xinh đẹp, chắc chắn là muốn đi gặp ai đó rồi. Bé chân ngắn đang mơ màng sắp ngủ lập tức bật dậy.
"Meoo meoo..." Cô đi đâu đó?
Nguyễn Thu vừa kẻ mắt xong, nhìn thấy bé chân ngắn chủ động chạy qua, tâm tình vô cùng tốt ôm nó lên: "Ai da, Trà sữa bé nhỏ thật đáng yêu mà, đáng yêu hệt như chủ nhân của mày vậy."
"Meo?" Không phải là cô đang khen cái con mèo rừng ngu xuẩn kia chứ? Bé chân ngắn vô cùng hoài nghi mắt nhìn đàn ông của cô ta có vấn đề.
Nguyễn Thu lại không nhìn ra sự khinh bỉ trong mắt mèo, vẫn đắm chìm trong hồi ức gặp gỡ lúc sáng: "Anh ấy nói chưa có bạn gái, tao vừa với tra trêи mạng rồi, đúng là không có tin đồn yêu đương gì cả, mày nói xem, không phải là anh ấy vẫn còn đó chứ?"
"..." Tai tui ô uế rồi, không muốn nghe nữa.
"Thật muốn có cơ hội thử xem." Vẻ mặt Nguyễn Thu mê ly ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, biểu cảm ái muội hoàn toàn khác khi ghi hình, nếu vẻ mặt này bị chụp lại thì không chừng ngay cả đám fans hơi tàn cuối cùng của cô ta cũng biến sạch. Nhưng nơi này là biệt thự được phong tỏa chặt chẽ, cameras cũng đóng hết nên không ai có thể nhìn thấy được.
Cô ta dung tung bản thân ảo tưởng một lát, chốc sau đã có điện thoại gọi đến, người gọi đúng là Kỳ Thiên. Kỳ Thiên henj cô ta ra ngoài gặp mặt, đưa thuốc độc cho cô ta, đây cũng là lí do vì sao cô tai ăn diện lỗng lẫy vậy giờ này. Vì trong phòng ngoại trừ Nguyễn Thu không còn kẻ nào khác, dù là trợ lý của cô ta nên khi cô ta nói chuyện điện thoại không kiêng dè tí nào.
"Giờ biệt thự đóng cửa rồi, nhưng tôi đã nói trước với đại diễn rồi, ông ấy đã cho tôi một chìa dự phòng."
"Quan hệ gì với đạo diễn hả? Anh ghen sao?"
"Haha, anh đùa rồi, tôi có gì để chột dạ chứ, dù sao chúng ta cũng chia tay rồi, huống chi tôi với đạo diễn vô cùng trong sạch, ông ta chỉ là tình nhân của người đại diện của tôi mà thôi."
Đằng sau còn một đoạn ve vãn yêu đương nhăng nhít rất dài, mèo chân ngắn cũng không muốn nghe. Nhưng nó cũng đã nhạy bén thu thập được một vài thông tin. Hóa ra trong chương trình này có người của Nguyễn Thu, khó trách cô ta có thể tham gia chương trình này, hơn nữa khi làm nhiệm vụ còn rất thong dong nữa. Nhưng những điều đó không quan trọng mấy, còn chưa đến tin mấu chốt. Nó tiếp tục nghe lén.
"Yên tâm, tôi sẽ chú ý, tôi đã hỏi đạo diễn rồi, chỗ đó không có cameras."
"Nhưng tôi hơi nghi ngờ hàng của anh, có thật có không màu không mùi, vô hại với con người không? Tôi chỉ sợ không cẩn thận một chút hại chết bản thận luôn."
"Được rồi, tôi tạm thời tin tưởng anh lần này, anh gửi một nửa tiền trước cho tôi đi, nếu mèo đen không chết thì tôi trả lại cho anh, nếu mèo đen chết thì anh phải lập tức thanh toán nửa còn lại cho tôi."
Nguyễn Thu hoàn toàn không biết, tất cả lời nói của cô ta đều bị ghi âm lại. Ngắt điện thoại xong, cô ta cầm túi xách lên vui vẻ đi hẹn hò. Mà cô ta vừa ra khỏi phòng, sau lưng mèo chân ngắn đã lén lút lẻn ra ngoài.
Khi bé chân ngắn đến mật báo, Văn Tâm đang chuẩn bị tắm cho đám mèo. Bé mèo quýt là mèo hoang, không có mèo mẹ ɭϊếʍ lông nên trêи người không được sạch sẽ lắm, nhưng Văn Tâm ngại nó còn quá nhỏ nên vẫn không dám tắm cho nó. Đến giờ, bé mèo quýt đã có thể tự do hành động, hơn nữa dưới sự chăm sóc của Văn Tâm, nó còn lớn thành một quả cầu lông tròn vo. Hôm nay bé mèo quýt còn chủ động giục Văn Tâm, muốn đi tắm.
Văn Tâm vốn định mở nước đầy bồn, làm một buổi tắm rửa triệt để cho đám mèo luôn. Nhưng cô vừa mới thử độ ấm nước xong thì bé chân ngắn đã lộc cộc vào phòng Văn Tâm. Văn Tâm cũng rất bất ngờ, nhưng mấy con mèo khác trong nhà vừa thấy chân ngắn đến thì đã sôi nổi vây quanh nó rồi. Đám mèo ghé sát vào nhau kêu meo meo, như đang bàn bạc chuyện gì đó thần bí lắm, Văn Tâm hoàn toàn không thể xen vào, chỉ có thể đứng ngoài trông mong nhìn.
Nhìn mãi, bỗng nhiên trong lòng cô thoáng phiền muộn. Đám nhóc lớn cả rồi, có tâm sự riêng hết rồi, còn gạt mẹ bàn riêng... Từ từ, không phải rồi cả đám cũng sẽ học như Cậu ba, làm như không quen biết cô chứ? Nếu thật thì cô sẽ khóc cho mà xem!
Người mẹ luôn được chúng mèo tranh đoạt như Văn Tâm, lần đầu tiên cảm nhận được tư vị bị bỏ rơi. Tuy sau khi đám mèo họp xong vẫn ngoan ngoãn đi tắm, cũng để chô chải lông, buổi tối vẫn ngủ cùng cô, nhưng Văn Tâm cứ cảm thấy mất mát trong lòng.
Mãi đến ngày hôm sau, trêи mạng bắt đầu lan truyền một file âm thành. Nghe nói là có hacker xâm nhập máy tính tổ chương trình, lấy được một đoạn file ghi âm, hình như là chiêu bài đặc sắc mà tổ hậu kỳ giữ lại sau cùng. Fans và người xem hứng thú nghe thử, quả nhiên là đặc sắc thật! Vì file âm thanh đó được thu lại bởi con chịp trêи người bé chân ngắn mà.
Béchân ngắn cứ như là máy ghi âm di động vậy, ghi hết lại từng chi tiết lời nóinhỏ của từng người trong chương trình, có những đoạn khiến người nghe ấm lòng,cũng có những đoạn rất buồn cười. Tất cả khán giả đều nhất trí đây quả làchương trình có tâm nhất năm rồi. Sau đó, đột nhiên bọn họ phát hiện, có một đoạnkhông đúng lắm.