Văn Tâm muốn nhìn ra gì đó từ gương mặt của mèo đen, nhưng cô nhìn đến lồi mắt ra cũng không quan sát được gì cả. Cô bất giác nhớ đến tình tiết trong một bộ phim.
Vai phụ: Lát nữa cứ nhìn ánh mắt ta mà làm việc.
Vai chính: ?
Vai phụ: Ta bảo cô cứ nhìn ánh mắt tôi làm làm việc không hiểu hả?
Vai chính: Nhưng mà, cô là người mù mà...
"Phì!" Văn Tâm nhịn không được bật cười.
"?" Cô còn cười được? Trêи trán mèo đen đánh ra một dấu chấm hỏi.
Văn Tâm vội vàng ngưng cười, ho nhẹ hai tiếng rồi ngồi nghiêm chỉnh lại: "Khụ khụ, Nhóc con à con xem nè, trong video này con đáng yêu biết bao nhiêu, dù lông có ướt sũng cũng không che lấp được sự đẹp trai của con."
Mèo đen vô cùng nghiêm túc bày tỏ cô cái người phụ nữ hư hỏng này đúng là trợn mắt nói dối mà.
Lời còn chưa dứt thì ngón tay Văn Tâm cũng lướt lên, lại mở ra một tấm ảnh mèo đen ngủ đến mức ngã chỏng vó: "Oa, tấm này càng đáng yêu hơn nè! Màu lông đen bóng đến phát sáng thế nè, rồi móng vuốt mạnh mẽ sắc bén nè, ai ui, trêи thế giới này sao lại có con mèo đáng yêu như vậy chứ?"
Mèo đen: ... Thật hả? Cái dáng vẻ ngủ như không ngủ này đáng yêu chỗ nào chứ?
Như là có thể nghe được tiếng lòng của mèo đen, Văn Tâm thề thốt son sắt giải thích: "Lời của mẹ không có chút nào giả dối hết á, không tin thì để lát nữa mẹ đăng tấm này lên Weibo thử, đảm bảo sẽ có rất nhiều người nghĩ giống mẹ đó."
Nói rồi Văn Tâm chuẩn bị tải ảnh lên điện thoại thì mèo đen lập tức có phản ứng, dùng móng vuốt đè ngăn cô lại.
"Xấu hổ hả?"
Cô mới xấu hổ á!
"Vậy sao lại không cho mẹ đăng Weibo?"
Văn Tâm cố gắng nhịn cười, tiếp tục lướt qua tấm hình tiếp theo. Thật ra cô còn tồn kho rất nhiều lịch sử đen tối của Nhóc con nữa kìa, từng tấm đều vô cùng xuất sắc. Thường ngày không có ai chia sẻ với cô, hôm nay Nhóc con lại chủ động yêu cầu xem, vừa hợp ý Văn Tâm. Nhưng không đợi Văn Tâm mở tấm thứ ba thì mèo đen đột nhiên nhảy xuống giường. Văn Tâm há hốc mồm: "Nhóc con sao con không xem nữa vậy?"
Xem cái con khỉ á! Sớm muộn thì nó cũng sẽ đốt cái camera quỷ quái này.
Mèo đen không thèm quay đầu lại. Văn Tâm dùng hết miệng lưỡi vẫn không thể giữ mèo đen lại. Vì vậy, giấc mộng trái ôm phải ấp của Văn Tâm đã không thành lại còn bị cô lập nữa. Một mình cô đơn nằm trêи giường lớn, Văn Tâm không nhịn được lăn dài nước mắt hối hận. Sao tự nhiên cô lại cho Nhóc con xem camera chứ! Cứ lén giấu thưởng thức một mình không được hả?
____________________
Phòng không gối chiếc cả một đêm, hôm sau lúc rời giường, hai mắt Văn Tâm rõ ràng hiện lên hai quầng thâm. Lý Tinh Tinh mang đồ ăn sáng đến thấy vậy cũng hoảng: "Tối qua chị Tâm Tâm đã làm gì vậy?"
Văn Tâm nhận lấy sữa đậu nành, vừa uống sữa vừa buồn ngủ ngáp một cái: "Không có gì, chỉ là hơi mất ngủ tí thôi."
Lý Tinh Tinh lo lắng nhìn cô: "Chị Tâm Tâm có chịu được không? Có cần báo giáo viên mai rồi đến không?"
Hiệu suất làm việc của Hạ Lệ quả là không thể xem thường. Chiều hôm qua Văn Tâm mới nói muốn tìm giáo viên thì hôm sau Hạ Lệ đã sắp xếp xong. Theo lời Lý Tinh Tinh thì vị giáo viên chỉ đạo võ thuật này là người học võ chân chính, từ nhỏ đã được học ở Thiếu Lâm, còn từng đoạt quán quân thi đấu võ thuật cả nước. Sau khi xuất ngũ thì anh ta bắt đầu đảm nhiệm vai trò chỉ đạo võ thuật ở các đoàn phim, rất có tiếng trong giới.
Mới đầu nghe Lý Tinh Tinh giới thiệu, Văn Tâm cho là giáo viên này hẳn phải là nhân vật đáng kính nào đó, không ngờ lúc chiều Hạ Lệ đưa giáo viên đến biệt thự, vừa đẩy cửa vào đã thấy...
Fuck! Đúng là một tiểu thịt tươi tươi non khỏe mạnh tỏa nắng mà!
Võ sư tiểu thịt tươi cao chừng mét bảy mươi lăm, không cao lắm, nhưng khí chất vô cùng gọn gàng. Vì huấn luyện nhiều năm nên màu da anh ta hơi ngả nâu, mỗi lúc cười lên sẽ lộ ra hai hàng răng trắng tinh, đường cong cơ bắp trêи người cũng vô cùng rõ ràng, cả người đều toát ra hơi thở đầy hormone giống đực mạnh mẽ.
Hạ Lệ giới thiệu: "Đây là thầy Nguyên."
Lúc này Văn Tâm mới hoàn hồn, vươn tay ra: "Xin chào xin chào, tôi là Văn Tâm."
Nguyên Dương cũng đưa tay ra chào hỏi với Văn Tâm: "Xin chào, cứ gọi tôi là Nguyên Dương cũng được, tôi đã xem chương trình cô quay lúc trước rồi, rất tuyệt."
"Cảm ơn thầy Nguyên, mau vào trong ngồi đi."
Văn Tâm dẫn hai người vào phòng khách, Lý Tinh Tinh vội vàng rót cho Lý Tinh Tinh và Nguyên Dương mỗi người một tách trà.
Hạ Lệ nói: "Chị đã nói qua tình hình của em với thầy Nguyên rồi, vừa khéo gần đây anh ấy có thời gian rảnh, nhưng kế hoạch học tập cụ thể còn phải đợi hai người thương lượng nữa."
Nguyên Dương gật đầu: "Chủ yếu phải xem mục đích của cô Văn Tâm đây là gì nữa, là muốn rèn luyện võ thuật để tập thể hình hay là muốn chuẩn bị cho công việc tiếp theo."
Văn Tâm nói: "Đương nhiên là cả hai, chỉ là mục đích chính vẫn là để chuẩn bị cho phim mới."
Nguyên Dương cười cười: "Vậy chúng ta cũng không cần nói dài dòng nữa, cứ trực tiếp bắt đầu luyện thôi."
"Được." Văn Tâm cũng đang có ý này.
Trêи tầng ba của biệt thự, căn phòng được thiết kế để tập múa và yoga, giờ vừa lúc phát huy công dụng. Trước khi bắt đầu huấn luyện, Nguyên Dương cho Văn Tâm làm một số động tác đơn giản để xem cơ sở của cô thế nào, sau đó lại căn cứ vào đó mà điều chỉnh tiến độ học tập của cô.
Đứng đối diện gương, mỗi một động tác nhỏ của Văn Tâm đều có thể nhìn thấu. Có thể thấy thời gian này cô duy trì vóc dáng rất tốt, những chỗ nên có đều có, chỗ không nên có cũng không có, gương mặt như thiên sứ và vóc dáng mê người lại có thể kết hợp hoàn mỹ trêи một người.
Năm con mèo đều chạy đến góp vui.
"Nhìn vóc dáng của Văn Tâm kìa, hâm mộ quá đi."
"Oa, ta cũng hâm mộ nữa, thường ngày rõ ràng cô ấy đâu có vận động đâu."
"Sao lại không vận động? Ngày nào cô ấy cũng ôm mi hết, không phải cũng giống với tập tạ sao?"
"... Lại thiếu đòn đúng không?"
Mèo rừng rụt cổ lại: "Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi mà."
Ragdoll căm giận trừng hắn một cái: "Không nói cũng không ai bảo anh câm đâu."
Lúc này Trà sữa cũng rề rà chạy tới, nhìn căn phòng tập nhảy to như vậy đột nhiên bộc phát kϊƈɦ thích muốn huấn luyện cùng Văn Tâm. Nhảy cùng Tâm Tâm nè, mới nghĩ thôi đã thích rồi! Nhưng khi nó nhìn thấy còn mèo chân ngắn bé xíu trong gương, cả người lập tức héo hon. Nào có thần tượng nào lại chân ngắn như vậy chứ, đừng nói nhảy, ngay cả động các cơ bản cũng không làm được...
Mèo đen cũng vừa đến. Mèo đen vẫn trưng vẻ mặt như trước, không thể nhìn ra cảm xúc gì, mãi đến khi Nguyên Dương bắt đầu sửa động tác của Văn Tâm, không chỉ hướng dẫn qua lời nói mà còn động tay động chân đích thân chỉnh.
Đôi ngươi màu vàng kim của mèo đen híp lại.
Văn Tâm bên kia không hề phát hiện, chỉ chăm chú nghe chỉ đạo của Nguyên Dương.
"Cô cũng có một chút kiến thức cơ bản, nhưng có thể thấy là không thường xuyên luyện tập nên có rất nhiều động tác không chuẩn."
Văn Tâm cảm thán giáo viên này nói đúng quá!
"Ở đây, thả lỏng chút..." Nguyên Dương vỗ vỗ bả vai căng cứng của cô: "Cô nhất định phải thả lỏng thì động tác mới tự nhiên và đẹp được."
Văn Tâm thử từ từ thả lỏng, nhưng hình như cô đã thả lỏng quá mức, thân hình trong gương cứ như bị sụp xuống, uể oải ỉu xìu. Nguyên Dương nhìn mà tức cười: "Nói cô thả lỏng chứ không phải buông thả hết lực đâu."
Văn Tâm xấu hổ gãi gãi tóc: "Ha ha, đã lâu không tập rồi."
Nguyên Dương gật đầu hiểu, cũng làm mẫu lại động tác chuẩn cho cô.
"Lúc đưa chân phải nhanh gọn, không được dây dưa, cuối cùng phải làm một động tác tạm dừng thì khi lên hình mới đẹp được."
Văn Tâm vừa nhìn vừa học theo, bắt chước rập khuôn, tuy không gọn gàng linh hoạt được như Nguyên Dương nhưng cũng có thể học theo giống được bảy tám phần.
Ở động tác tạm dừng cuối cùng, Nguyên Dương hô: "Dừng!"
Văn Tâm khựng người, không dám động đậy tí nào. Nguyên Dương đỡ lấy cẳng chân đang giơ trêи không của cô: "Đừng nhúc nhích, kiên trì một chút, tôi điều chỉnh tư thế cho cô."
"Được." Văn Tâm cắn răng, cố nén cảm giác muốn thả chân xuống.
"Cao hơn nữa, đúng là chỗ này, cô phải nhớ kỹ cảm giác này." Nguyên Dương giúp cô nâng chân lên một chút nữa, ổn định vào giây rồi vỗ vỗ bả vai cô: "Hạ bả vai xuống, nhưng cũng đừng đột ngột hạ xuống như vừa rồi mà cứ từ từ."
Văn Tâm cảm nhận được cơ thể đang phát lực, theo lời nhắc nhở của Nguyên Dương từ từ điều chỉnh tư thế...
Toàn bộ cảnh tượng này đập hết vào mắt đám mèo.
Một lúc lâu sau, mèo rừng mở miệng nói: "Sao đột nhiên ta lại thấy thầy giáo này hơi đẹp trai chứ nhỉ."
Ragdoll đồng ý gật gật đầu: "Tui cũng cảm thấy vậy đấy."
Hai mắt bé Trà sữa cũng lấp lánh: "Oa, nhìn mà tui cũng muốn tập theo luôn, quả nhiên võ thuật mới là vận động mang khí chất nam nhân nhất mà!"
Mèo đen: "..." Đẹp hả? Sao nó không cảm thấy thế chút nào vậy?
Mèo rừng cười hái tiếng xấu xa: "Nhóc đen, sao anh không nói gì vậy? Có phải nhìn thấy thầy giáo này thân mật với Tâm Tâm như vậy nên ghen tị không?"
Mèo Ragdoll phản bác: "Anh nói bậy nói bạ gì đó."
Mèo đen khẽ hừ một tiếng, đang muốn ra vẻ khinh thường rằng mèo đen nó không thể nào ghen được, cả đời này cũng khong ghen, nếu có ghen thì sẽ không mang họ Kỳ nữa! Nhưng, giây tiếp theo, sau khi hai người Văn Tâm và Nguyên Dương hoàn thành động tác đầu tiên, Văn Tâm thuận tay đưa cho Nguyên Dương một cái khăn lông...
"Thầy Nguyên vất vả rồi, lau mồ hôi đi."
Nguyên Dương nhận khăn lông, nở nụ cười tươi ấm áp như được đắm mình trong gió xuân, ánh mắt nhìn Văn Tâm càng dịu dàng hơn, giọng điệu chỉ dạy cũng nhẹ nhàng ân cần hơn nhiều.
Mèo đen trầm mặc.
____________________
Còn chưa đến tối, chỉ mới qua trưa thì Hạ Lệ đã nhận được một cuộc điện thoại đến từ tổng công ty. Nội dung cuộc gọi đó là thế này:
"Tổng công ty đã tìm được giáo viên chỉ đạo võ thuật tốt hơn cho Văn Tâm, thầy giáo hiện tại không hợp lắm."
Hạ Lệ hơi giật mình: "Trong ngành này còn có ai tốt hơn Nguyên Dương nữa sao?"
Đầu bên kia điện thoại ngập ngừng: "Cô đừng hỏi gì cả, cứ làm theo là được."
Hạ Lệ ôm một bụng đầy nghi hoặc. Mãi đến ngày hôm sau khi giáo viên mới được trợ lý Tổng giám đốc Đường Duệ đích thân dẫn đến văn phòng của Hạ Lệ. Quả như lời trong điện thoại, lí lịch còn tốt hơn cả Nguyên Dương, từng là huấn luyện viên đột Karate quốc gia, không chỉ vậy, vị giáo viên này còn từng chỉ đạo võ thuật cho các bộ phim Hollywood.
Mà quan trọng nhất, giáo viên mới là nữ.
Nghĩ đến những lời đồn mấy ngày nay của Tổng giám đốc Kỳ và Văn Tâm, Hạ Lệ đột nhiên hiểu ra.