Hôm nay là ngày quay thứ năm của chương trình "Một ngày của minh tinh". Có người xem thống kê, trong vòng năm ngày ngắn ngủi này số lần chương trình lên Hotsearch là hơn hai mươi lần, nghiễm nhiên trở thành một chương trình có rating hàng đầu gần đây. Khán giả đều sôi nổi bàn luận, chỉ cần tiếp tục quay mấy bé đáng yêu này, dù ngày nào cũng xem bọn chúng ăn ngủ cũng được.
Nhưng dù người xem nghĩ vậy thì tổ chương trình cũng phải đưa ra ý tưởng mới. Nhưng ngày trước thì mỗi ngày tổ chương trình đều sẽ đưa ra nhiệm vụ để nhóm thú cưng và chủ nhân cùng nhau hoàn thành, hiệu quả cũng không tệ. Nhưng đã đến ngày thứ năm, các trò chơi cũng đã khai thác gần hết, khán giả cũng đã hiểu hơn về tính cách của nhóm thú cưng rồi, chương trình vừa lúc tiến vào thời kỳ bão hòa. Vì thế, chương trình hôm nay đã nghênh đón một vị khách mời.
Trong chương trình thực tế thì khách mời rất thường gặp. Họ sẽ không tham gia trọn chương trình mà là đến phần sau mới bắt đầu tham gia để đổi mới cho người xem. Cũng có không ít khách mời đến tham gia chương trình thực tế vì để tuyên truyền cho tác phẩm sắp ra mắt. Chỉ là, khách mời của "Một ngày của minh tinh" lại khác hẳn những khách mời của chương trình khác...
Sau bữa sáng, đạo diễn mang một cái hộp vào phòng khách, hơn nữa còn thần thần bí bí không chịu nói ra bên trong là gì.
"Đây là gì?" Cung Hàm Dịch nhìn hộp hàng chuyển phát nhanh trước mặt, không dám đến gần.
"Theo lời đạo diễn thì là nhiệm vụ mới." Tả Tuyết Phong nói.
"Nhiệm vụ mới, sao lại động đậy..." Cung Hàm Dịch đến gần hộp hàng chuyển phát nhanh, tò mò chọc chọc cái hộp, trong hộp truyền ra tiếng phịch.
"Thứ gì vậy?!" Kỳ Anh Anh hoảng sợ, vội vàng trốn sau lưng Văn Tâm.
"Tôi đột nhiên có dự cảm bất thường."
Tả Tuyết Phong nhíu mày, theo bản năng muốn mời rùa thần nhà mình trong bể kính ra bói toán. Nhưng anh ta còn chưa kịp nhích người thì "đồ vật" trong hộp chuyển phát kia đã phá tan cái hộp ra, vươn móng vuốt sắc bén hùng hổ xông về phía mọi người...
"A!"
"A?"
Mọi người trợn tròn mắt.
"... Meo..." Liên Văn Bách buồn bực kêu một tiếng. Tuy thật không muốn thừa nhận, nhưng con mèo này hình như là thân phận mới của cậu. Khó trách cậu ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng đã lên máy bay ra khỏi biệt thự, kết quả vừa mở mắt đã phát hiện mình còn ở nơi này. Vầy cũng thôi đi, cậu ta thân cao mét tám vậy mà đứng dậy còn không cao bằng một con mèo nữa. Căn bản không khoa học!
Được rồi, biến thành mèo nên tất cả đều đã có lời giải thích. Tuy vẫn không khoa học như cũ. Nhưng ai có thể nói cho cậu ta biết không, một thanh niên bình thường đang êm đẹp sao lại đột nhiên biến thành mèo chớ? Có phải con mèo đen kia nguyền rủa cậu ta không? Nghĩ mãi cũng không ra, chuyện cậu ta và Văn Tâm yêu nhau sao lại làm mèo đen nổi giận đến thế chứ? Nếu đổi lại là Ha Ha thì nhất định sẽ vỗ chân nhiệt liệt chúc mừng luôn!
Chỉ là giờ không phải lúc nghĩ đến những chuyện này, hiện tại Liên Văn Bách chỉ muốn biết, cậu ta biến thành mèo rồi thì hình người của cậu ta làm sao đây? Còn nữa, rốt cuộc sau này cậu ta còn có thể biến lại không? Nhưng dù Liên Văn Bách có bức thiết muốn làm rõ thì tình trạng hiện tại không cho phép cậu ta điều tra ra chân tướng. Vì giờ cậu ta đang là một con mèo, mèo không biết nói tiếng người, dù có nói được tiếng người thì cũng chẳng ai dám tin.
Tin tốt duy nhất là, Thượng đế không ném bé mèo con đáng thương như cậu đến một nơi xa lạ. Những người trước mặt đều rất quen thuộc với cậu, đều là đồng nghiệp cùng tham gia chương trình thực tế với cậu. Có đàn em cùng công ty, có tiền bối Ảnh đế Tả tốt bụng, em gái Kỳ Anh Anh xinh đẹp hiểu chuyện, đương nhiên, còn có Tâm Tâm dịu dàng mà cậu thích nhất. Thậm chí, những thú cưng trước mặt cũng rất quen thuộc, còn có một con là do tự tay mình nuôi từ nhỏ đến lớn nữa kìa! Nghĩ đến đây, Liên Văn Bách đi về phía trước vài bước, không hề xa lạ trước hoàn cảnh mới mà ngược lại còn chủ động chào hỏi với mọi người.
Khung bình luận điên cuồng.
"Tui chết mất, cái nhóc đáng yêu vô địch vũ trụ này là gì đây?"
"Aaa! Thêm một cái đùi gà cho tổ chương trình! Làm tuyệt lắm, đây là khách mời tui thích nhất trong tất cả gameshow đó!"
"Thiệt muốn bế nó lên thơm thơm, hôn đến mức cả miệng đầy lông mới thôi! Oa, sao tui thấy tui biến thái thế này!"
"Tui thấy tui còn biến thái hơn cô nhiều đó, tui muốn trộm nó đi luôn cơ, sau đó làm mấy chuyện không thể miêu tả được..."
"Hỏi cái này, trộm mèo phán mấy năm?"
Khó trách khung bình luận điên cuồng như thế, đúng là tổ chương trình làm tuyệt lắm, cũng không biết nhân viên tìm đâu ra một bé đáng yêu trời sinh như vậy nữa. Thực tế, nếu bỏ qua một số điểm thì mèo con trước mắt tuy cũng đáng yêu đó, nhưng vẫn chưa xinh đẹp đến mức khiến mọi người cuồng đến mức thét lên. Bé mèo thoạt nhìn chỉ bốn, năm tháng, có bộ lông với màu trà sữa xinh đẹp. Đôi mắt màu hổ phách thì không cần phải nói thêm nữa, đuôi xõa tung đáng yêu vô cùng, nhưng đứng trong một đám lông xù thì lại có vẻ bình đạm hơn nhiều. Nhưng khi tầm mắt mọi người dời xuống đến chân nó thì... Mọi người không phúc hậu bật cười to.
"Hahaha, chân nó ngắn ghê!" Cung Hàm Dịch bị chọc cười, cười to đến mức đau cả bụng: "Sao cứ có cảm giác chân nó còn ngắn hơn Tiểu Bát nữa, vậy mà tôi còn cho rằng chân Tiểu Bát là ngắn nhất chớ!"
"Kréc kréc!!!" Chân tui mới không ngắn đâu, do mấy người không nhìn thấy thôi! Tiểu Bát phẫn nộ kháng nghị.
Ảnh đế Tả Tuyết Phong đứng cạnh cũng hơi buồn cười, muốn cười nhưng lại nghĩ đến giữ hình tượng, không tiện cười ra tiếng: "Cũng dài hơn Tiểu Bát một chút mà, nhưng tôi cũng thật thắc mắc đó, néu so với Quy Quy thì sao nhỉ?"
"Nếu không chúng ta thử xem?" Cung Hàm Dịch hứng thú bừng bừng đề nghị.
"Được đó, tôi thấy được đấy, đạo diễn, có thước đo không?" Tả Tuyết Phong không ngại lớn chuyện bồi thêm.
"Em có em có, để em đi lấy." Kỳ Anh Anh giơ tay lên, ý đề nghị mình có thể cung cấp thước.
"Aida, như vầy có thể không hay lắm đâu, lỡ như xúc phạm đến lòng tự trọng của nó thì sao giờ?"
Ngoài mặt thì có vẻ như Văn Tâm đang đồng tình, kỳ thật trong mắt đã sáng bừng, cô cũng muốn biết rốt cuộc là chân ai ngắn hơn. Đương nhiên, khi con mèo này vừa xuất hiện thì cô cũng đã nhận ra, nó chính là con mèo thứ năm của nguyên chủ. Cũng chính là đương kim thần tượng đỉnh lưu Liên Văn Bách hôm trước còn quay chương trình cùng cô. Hình thể, vẻ ngoài, chủng loại, tất cả đều tương đồng với Đại lão năm, hơn nữa vừa khéo lại xuất hiện vào thời gian Liên Văn Bách biến mất. Văn Tâm có thể xác định một trăm phần trăm, nó chính là Đại lão năm. Hiển nhiên, vì hiệu ứng bươm bướm khi cô xuyên vào quyển sách này, phương thức xuất hiện của các Đại lão đều thay đổi. Đại lão bốn vốn phải do Lý Tinh Tinh nhặt được, kết quả lại biến thành do Cậu ba nhặt được. Đại lão năm vốn là do nguyên chủ tốn một số tiền lớn mua về, cuối cùng lại thành khách mời của tổ chương trình. Nhưng theo quy luật của cốt truyện thì cuối cùng năm con mèo này đều cũng sẽ đến cạnh Văn Tâm thôi. Vậy nên, bé chân ngắn à, tạm thời nhịn một chút nhé~
Không ai phát hiện, khách mời hôm nay đã hoàn toàn cứng mình tại chỗ.
Bọn họ đang nói gì vậy? Chân cậu ngắn á? Giỡn hả, cậu chính là thần tượng được công nhận là trong top cao đó, hơn nữa chân còn vừa thẳng vừa dài, thường xuyên được fans gọi là phái toàn chân đó. Từ từ, giờ cậu biến thành mèo rồi, chân mèo hình như sẽ ngắn hơn nhiều. Cũng không đúng, dù có ngắn thế nào thì sẽ sẽ không đến mức ngắn so với rùa chớ? Chân của Quy Quy cậu đã thấy rồi, vừa thô vừa ngắn, hệt như tảng đá vậy, không phải...
Liên Văn Bách không dám tin cúi đầu nhìn lại mình. Hửm, cũng bình thường mà? Móng vuốt nhỏ lông xù, còn có đệm thịt hồng nhạt đáng yêu, chân ngắn chỗ nào chớ? Lập tức Liên Văn lấy lại tự tin.
Mấy người cứ đo đi! Cho mấy người đo, rồi tui sẽ đợi mấy người bị vả mặt. Đến lúc đó từng người mấy người phải xin lỗi tui, sau đó mỗi người đền bù một con cá khô, Văn Tâm thì không cần, thơm thơm một cái là được rồi.
Liên Văn Bách nghĩ vậy, Kỳ Anh Anh đã lấy thước ra. Đầu tiên là do Ảnh đế Tả Tuyết Phong xung phong trước, do cho rùa thần nhà anh ta. Mọi người đều biết, Quy Quy là một con rùa già đã sống hơn trăm tuổi, ngày thường nhìn bình thường đó nhưng thực tế vô cùng thông minh. Tả Tuyết Phong vừa lấy thước tới thì Quy Quy vốn đang nằm im như lão tăng nhập định đã duỗi đầu và bốn chân mình trong mai ra. Duỗi rồi duỗi rôi duỗi~ Woa! Không ngờ luôn, thoạt nhìn Quy Quy cứ như hàng đồng thau lại là vương giả thứ thiệt. Chân nó không ngờ lại có thể vươn dài đến vậy, chừng hơn mười centimet.
Tả Tuyết Phong cũng sợ đến ngây người: "Quy Quy à kỳ thật mi chính là siêu mẫu giới rùa đúng không?"
Quy Quy dùng đôi mắt như hạt đậu xanh của mình khinh thường liếc Tả Tuyết Phong một cái, hình như muốn nói, siêu mẫu thì có là gì, anh đang coi khinh ông rùa đây hả.
Tất cả mọi người trong khung bình luận đều chờ xem kết quả đo lường của bé chân ngắn.
"Nào nào nào cược đi, tui đoán chân của mèo con ngắn hơn đó, cược năm bao cá khô."
"Đám ma quỷ mê cờ bạc mấy người, tui cũng cược hai bao!"
"Từ từ... Mấy người quá coi thường chân ngắn rồi, tuy rằng nó không thể so được với tuyển thủ ưu tú như Nhóc con và Cậu ba, nhưng ít nhất so với Quy Quy và Tiểu Bát sẽ không thua đâu."
"Không, lầu trêи nè, cô phải biết là trước khi đo thì cô thiệt sự không thể tin được chân nó ngắn đến mức nào đâu."
Toàn dân đang chờ mong, rốt cuộc Tả Tuyết Phong cũng cầm thước đi về hướng bé chân ngắn. Nào ngờ bé chân ngắn lại đột nhiên náo loạn, vặn qua vặn lại trêи bàn, kêu meo meo không ngừng: Tui không cần anh, tui muốn Tâm Tâm!
Tả Tuyết Phong nghe không hiểu tiếng mèo, tự nhiên không thể thỏa mãn yêu cầu của nó, đành phải dùng chiêu khích tướng: "Có phải mi sợ thua mất mặt nên mới không chịu đối mặt với hiện thực không?"
Chân ngắn lập tức phát tính tình, giơ móng.
"Meo!" Ai sợ!
Tả Tuyết Phong cười tiến lên nhờ Văn Tâm cố định cơ thể mèo con, nhắm thẳng thước vào móng vuốt bé mèo chân ngắn, sau đó, bào ra con số chính xác: "Bảy phẩy chín centimet."
"Meomeo meo..." Liên Văn Bách ngu tại chỗ.