Trong tổng bộ Kỳ thị, trước văn phòng Tổng giám đốc trên tầng cao nhất có hai vị Giám đốc trung niên bưng từng chồng văn kiện thật dày trong tay, đứng trước của nhìn nhau, muốn gõ cửa nhưng lại không dám. Đường Duệ vừa xong công việc quay về, thấy cảnh tượng này thì nhíu mày: "Giám đốc Chu, Giám đốc Vương, hai ông đứng ở đây làm gì?"
Hai người kia nghe thấy giọng Đường Duệ, vội vàng chạy tới như tìm được vị cứu tinh: "Trợ lý Đường trợ lý Đường, lần này cậu phải giúp chúng tôi."
"Sao vậy?" Đột nhiên Đường Duệ có dự cảm không tốt lắm.
Giám đốc Chu lau mồ hôi trên trán: "Chẳng phải là vì Tổng giám đốc Kỳ mới trở về, yêu cầu bọn tôi báo cáo tổng kết công việc gần đây sao."
Đường Duệ thở hắt ra: "Chỉ vậy?"
"Nếu là tổng kết công việc bình thường thì đâu có gì khó." Nói rồi trên mặt hai người lại lộ vẻ mặt khó xử, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng ứa ra từng giọt.
Hóa ra, Giám đốc các bộ phận đã ngầm bàn bạc với nhau nội dung và trình tự báo cáo công việc lần này. Trong suy nghĩ bọn họ, cứ báo cáo thành tích tốt trước để tâm trạng Tổng giám đốc khá hơn, sau đó mới báo cáo lại những mặt không hoàn thành, vậy thì Tổng giám đốc cũng không đến mức nổi trận lôi đinh.
Ai mà ngờ, Giám đốc nhân sự tự tin nhất lên báo cáo đầu tiên lại bị cơn giận đè xuống. Kế đến là Giám đốc hậu cần nơm nớp lo sợ lên đài đến giờ vẫn chưa ra, nhưng cô thư ký pha cà phê vào nghe ngóng tin tức lại tặng cho bọn họ bốn chữ: Tự cầu phúc đi.
Giám đốc Chu và Giám đốc Vương chẳng tự tin gì mấy, vốn còn muốn nương nhờ gió Đông của hai người trước, ai ngờ hướng gió lại thay đổi thất thường, gió Đông biến thành gió Tây Bắc, vừa rét vừa lạnh. Bấy giờ bọn họ mới tìm đến Đường Duệ, nhờ anh ta chỉ đường. Đường Duệ là trợ lý đặc biệt mà Kỳ Trưng tín nhiệm nhất, trong công ty này chỉ có một mình Đường Duệ có thể sờ được lòng Tổng giám đốc Kỳ.
"Trợ lý Đường, trên tôi có già dưới có trẻ, không thể thất nghiệp đâu."
"Để tôi vào xem trước đã." Đường Duệ im lặng một lát rồi nhìn hai người nơm nớp lo sợ trước mặt, lại nhìn cửa lớn văn phòng đóng chặt, bất đắc dĩ đồng ý.
Hai người lập tức cảm ơn không dứt.
Đường Duệ gõ cửa vào. Giám đốc Lý của bộ phận hậu cần đã bị trút giận xong rồi, đang tái mặt thu dọn đồ đạc của mình. Đường Duệ đi vào ông ta cũng không thấy, cũng chẳng chào hỏi, thất hồn lạc phách ra ngoài.
Đường Duệ vừa thấy cảnh tượng này đã thầm nghĩ có gì đó không ổn rồi. Tuy thường ngày lúc nào Kỳ Trưng cũng trưng vẻ mặt hầm hàm, nhưng trước giờ đều co giãn vừa phải, thưởng phạt rõ ràng, cảnh tượng khiến người ta bất an như vậy... không thường thấy bao giờ. Anh ta nhẹ giọng hỏi thử: "Sao vậy, sao lại đột nhiên nổi giận như vậy?"
Kỳ Trưng không nhìn anh ta, chỉ hỏi: "Hai người kia đâu?"
"Không dám vào, nhờ tôi vào thăm dò thử." Đường Duệ bất đắc dĩ lắc đầu.
"Xem ra bọn họ cũng tự hiểu." Sắc mặt Kỳ Trưng không tốt lắm.
Kỳ Trưng không ở công ty bốn tháng, tuy trên danh nghĩa anh vẫn khống chế vận hành công ty qua tay Đường Duệ, nhưng không thể tránh được ở chỗ nào đó có người tránh được mắt anh. Đặc biệt là trong nội bộ Kỳ thị, khi những lời đồn về việc Kỳ Trưng thất thế dấy lên, mấy vị Giám đốc cũng bị người ta lôi kéo ít nhiều.
Đường Duệ rũ mắt: "Quét sạch là chuyện tốt, nhưng Tổng giám đốc Kỳ à, nước quá trong ắt không có cá."
Kỳ Trưng liếc anh ta: "Cậu rảnh lắm à?" Ý là đuổi.
Cuối cùng Đường Duệ cũng nhận ra có gì đó không đúng. Bình thường dù Kỳ Trưng có nổi giận cũng giữ được lý trí, nhưng sao hôm nay cứ có cảm giác hình như Kỳ Trưng đang... giận cá chém thớt vậy?
Đường Duệ giật mình ngây người, sau đó mới nhận ra tài liệu trước mặt Kỳ Trưng vẫn còn ở trang khi anh ta đi mấy tiếng trước, cũng có nghĩa là trong thời gian này anh chưa xem được một trang nào cả. Đường Duệ hỏi thử: "Tổng giám đốc Kỳ, ngài gặp chuyện gì phiền não sao?"
Gương mặt lạnh tanh của Kỳ Trưng nhất thời căng lên.
Đường Duệ càng chắc chắn suy đoán của mình, sau đó nói: "Có phải gặp vấn đề gì về chuyện tình cảm không? Không thì ngài nói cho tôi, tôi nghĩ kế cho ngài."
Ban đầu, Kỳ Trưng mím môi, xấu hổ không dám mở miệng. Trước giờ anh luôn cao ngạo, trong lòng người ngoài luôn giữ hình tượng không gì không làm được. Nếu để Đường Duệ biết hóa ra ngay cả một lý do để ôm người ta anh cũng không nghĩ ra thì chẳng phải rất mất mặt sao? Nhưng nếu không hỏi...
Mười phút sau, Kỳ Trưng cân nhắc hai bên lợi hại, cuối cùng quyết định, mặt mũi của mình vẫn không quan trọng bằng sự khôi phục thân thể hoàn toàn. Anh lựa lời rồi nói: "Trước hết, cậu đừng quá kinh ngạc, tôi chỉ vì muốn khôi phục thân thể mà thôi."
"Ngài nói đi."
Nói rồi Đường Duệ lập tức ngồi thẳng lưng, nghiêm túc lắng nghe. Anh ta còn tưởng là Tổng giám đốc Kỳ và Văn Tâm cãi nhau, không ngờ lại là chuyện chính sự. Xem ra quả nhiên vẫn là mình quá thiển cận, dùng ánh mắt nông cạn phỏng đoán Tổng giám đốc Kỳ, ngài ấy là một người anh minh như vậy, sao có thể...
"Tôi muốn ôm Văn Tâm."
Đường Duệ: "..."
Kỳ Trưng lại chẳng thấy có gì lạ, vẫn tiếp tục nói: "Tôi đã nghĩ rất nhiều cách rồi, nhưng cách nào cũng thấy không thích hợp, tôi muốn ôm cô ấy nhưng lại không muốn cô ấy hiểu lầm tôi có ý gì khác với cô ấy."
Đường Duệ ngắt lời anh, không thể tin vào tai mình: "Tổng giám đốc Kỳ, ngài đừng nói là hai người đã có con rồi mà vẫn còn chưa ôm nhau chứ?" Thế chẳng nhẽ là... theo bản năng hả?
"..."
Gương mặt bình tĩnh mà Kỳ Trưng cô giữ nãy giờ rốt cuộc cũng nứt ra một khe hở.
Trải qua một màn giải thích chẳng vui vẻ tí nào, rốt cuộc Đường Duệ cũng hiểu rõ ràng, hóa ra những gì mình nghĩ trước giờ đều là sai lầm.
Văn Tâm không mang thai!
Văn Tâm cũng không có quan hệ nam nữ với Tổng giám đốc Kỳ!
Tổng giám đốc Kỳ cũng không thích Văn Tâm! (Đây là do Tổng giám đốc Kỳ đích thân nói, dù Đường Duệ rất nghi ngờ độ chân thật của câu này.)
Sau khi giải thích rõ ràng, vấn đề cũng đơn giản hơn nhiều. Đại khái là bây giờ Kỳ Trưng muốn tiếp cận con gái nhà người ta nhưng lại xấu hổ, da mặt không đủ dày, hơn nữa anh còn nói làm vậy để khôi phục thân thể hoàn toàn.
Đường Duệ có nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ thông nổi, sao ôm Văn Tâm lại có thể khôi phục hoàn toàn chứ? Nhưng nếu Tổng giám đốc Kỳ đã nói vậy thì thân là một trợ lý xuất sắc chuyên bày mưu giải nạn cho ông chủ, anh ta phải nghĩ ra cách tốt nhất. Không thể không nói, mấy chuyện này đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường mà. Là người ngoài cuộc, Đường Duệ chỉ cần năm giây đã nghĩ ra một cách tuyệt hảo cho Kỳ Trưng.
"Nếu muốn ôm hợp tình hợp lý thì nhất định phải tạo ra hoàn cảnh mà khi đó dù có ôm nhau cũng không xấu hổ." Đường Duệ ngồi trên ghế sô pha tròn văn phòng, ngón trỏ gõ nhẹ trên mặt bàn, hai mắt sáng ngời: "Tôi biết rồi, trong lễ trao giải là thích hợp nhất."
"Đúng vậy nhỉ..." Kỳ Trưng sững sờ một hồi lâu. Nhưng hình như có gì đó khang khác với tưởng tượng của anh thì phải?
Đường Duệ không nhận ra tâm tư nhỏ của Kỳ Trưng, nói tiếp: "Ngài làm người trao giải, cô Văn lên nhận giải, sau khi trao cúp xong thì ngài có thể quang minh chính đại ôm cô ấy rồi."
Kỳ Trưng lập tức gật đầu: "Cứ làm như vậy đi, phải nhanh lên."
Đường Duệ lập tức sắp xếp mọi việc. Gia nghiệp tập đoàn Kỳ thị lớn, dưới trướng có nhiều công ty con liên kết với nhau, giải trí Kỳ thị còn là công ty đầu đàn trong giới, có liên hệ chặt chẽ với rất nhiều doanh nghiệp. Thật trùng hợp, Đường Duệ biết tin gần đây có một lễ trao giải thời trang sắp cử hành. Mấy hoạt động thời trang này phần lớn đều là chia giải, chẳng có mấy giá trị, đa số các ngôi sao tham gia lễ để được đi thảm đỏ thu hút sự chú ý thôi.
Đường Duệ liên hệ với ban tổ chức, bọn họ vừa nghe vậy đã ngỏ ý có thể sắp xếp cho Văn Tâm một giải. Còn hạng mục gì thì vì Văn Tâm còn chưa có thành tựu gì lớn trong lĩnh vực thời trang nên chỉ có thể trao cho cô giải phong cách mới cho có lệ thôi.
"Giải gì cũng được, quan trọng là chúng tôi muốn chọn người trao giải."
Ban tổ chức: "?" Còn có loại yêu cầu như vậy nữa hả?
Đường Duệ lại hỏi: "Có thể sắp xếp không?"
Phía ban tổ chức hơi do dự: "Người trao giải này... chúng tôi đều mời những người có tên tuổi trong giới hoặc là những người có độ nổi tiếng nhất định trong một số lĩnh xực khác, nếu cô Văn Tâm muốn trao giải thì..." Ý của ban tổ chức rất rõ ràng, tuy giờ Văn Tâm đang rất nổi, nhưng địa vị vẫn chưa thể trao giải cho nghệ sĩ khác được.
Ai ngờ, Đường Duệ lại nói tiếp: "Không, người trao giải không phải là Văn Tâm mà là Tổng giám đốc Kỳ của chúng tôi."
Ban tổ chức: "..."
Tổng giám đốc Kỳ? Là Tổng giám đốc Kỳ mà ông ta biết hả?
Úi đệt! Văn Tâm và Kỳ Trưng đúng là một đôi thật rồi!
Hôm sau, Văn Tâm nhận được thông báo từ Hạ Lệ lời mời đi thảm đỏ. Sau khi biết tin này, Văn Tâm hơi ngạc nhiên: "Gần đây có buổi lễ nào phải đi thảm đỏ sao? Không phải "Khí phi" vẫn còn chưa chiếu à?"
"Không phải cái này, là về lĩnh vực thời trang."
Văn Tâm bừng tỉnh đại ngộ: "À, ra vậy."
Kỳ thật cũng có thể hiểu được, gần đây cô rất hot, giới thời trang sẽ bắt đầu đưa ra lời mời cho cô, đó chỉ là chuyện sớm muốn thôi. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Văn Tâm đi thảm đỏ sau khi đến thế giới này nên ít nhiều cô vẫn hơi lo lắng thấp thỏm. Cô hỏi Hạ Lệ: "Chị Lệ, chị nói xem em nên mặc gì đi thảm đỏ đây?"
Hạ Lệ nhìn cô từ đầu đến chân một lượt, lộ ra ánh mắt khen ngợi: "Em vừa xinh dáng người lại chuẩn, mặc bao tải cũng đẹp."
"Đừng đừng mà, em ngại lắm!" Văn Tâm được khen đến mặt đỏ bừng.
Mấy con mèo cũng kéo lại kêu meo meo không ngừng, dường như muốn nói: Hạ Lệ nói rất đúng!
Khen xong, Hạ Lệ lại đứng đắn bảo: "Chị tiếp xúc với rất nhiều nhãn hiệu, bọn họ sẽ đưa quần áo đến cho em xem, em thích phong cách của ai thì chúng ta sẽ mặc của hiệu đó."
Văn Tâm gật đầu: "Vâng, nhất định em sẽ chọn một bộ kinh diễm nhất!"
Ragdoll suýt chút nữa đã hét ầm lên: "Aaa Tâm Tâm sắp đi thảm đỏ rồi, cô ấy mặc lễ phục nhất định rất đẹp cho xem, siêu siêu chờ mong luôn!!!"
Mèo rừng cũng nói: "Không thì mi cũng đi theo đi, đi chung với Tâm Tâm luôn?"
"Tui mới không đi đâu, tui chỉ đến liên hoan phim thôi." Ragdoll kiêu ngạo quét đuôi, sau đó tận tình giải thích: "Hơn nữa nếu tui đi thì nhất định sẽ phân tán sự chú ý của mọi người với Tâm Tâm." Giờ nó đang là fans số một của Tâm Tâm, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ.
Mèo rừng vô cùng tiếc nuối, nhưng tưởng tượng đến chuyện Tâm Tâm đi thảm đỏ, hắn cũng vực dậy tinh thần: "Không thì để ta gọi đội thiết kế nhà ta tới thiết kế riêng cho Tâm Tâm một bộ, đảm bảo có một không hai trên đời."
Ragdoll và bé Trà sữa đồng loạt ngẩng đầu nhìn hắn: "Quả nhiên là đại gia!"
Mèo rừng nói là làm, định sẽ lập tức liên hệ nhà thiết kế ngay, nhưng mèo đen lại cản hắn lại: "Quá chậm, không kịp thời gian."
"Hả?"
"Tối mai phải đi thảm đỏ rồi."
Mèo rừng hỏi: "Sao mi biết?"
Mèo đen không trả lời hắn, nhảy lên đến gần Văn Tâm, nhìn cô hứng thú lật xem thử ảnh chụp váy áo mà các nhãn hiệu gửi đến, thỉnh thoảng lại sáng mắt lên. Mèo đen đột nhiên cảm thấy hình như mình đã làm một chuyện vô cùng chính xác rồi. Nó thò lại gần, dúi đầu cọ cọ tay Văn Tâm. Nếu thích thì sau này sẽ sắp xếp nhiều hơn cho~
Văn Tâm không biết ý nghĩ của mèo đen, cho rằng nó đang làm nũng muốn ôm nên bế nó lên ôm vào lòng, chỉ chỉ mấy cái váy: "Nhóc con, con thấy cái nào đẹp?"
Mèo đen nhìn thật kỹ, dùng móng vuốt biểu đạt ý kiến của mình.
Cái này quá mỏng, không được.
Cái này lộ lưng, sẽ bị lạnh, vẫn không được.
Cái này còn xẻ ngực, xẻ lưng, hở chân...
Đúng là buồn cười, nhãn hiệu nào đây, sau này không mua nữa!
Cuối cùng mèo đen mới miễn cưỡng ghê gớm lắm đặt móng vuốt trên một bức hình.
"..."
Văn Tâm nhìn nó chọn một bộ tây trang cho nam, chỉ biết câm nín.
Đến chiều, bộ phận quan hệ công chúng đã mang lễ phục đến. Mỗi nhãn hàng đều có vài bộ hợp ý Văn Tâm, không ngờ thử cũng rất mệt, cũng phải tốn cả buổi chiều. Cuối cùng dưới sự kiến nghị của Hạ Lệ và đám mèo, chọn một bộ váy dài màu tím nhạt. Da Văn Tâm vốn đã trắng, dung mạo trời sinh lại trong sáng thuần khiết, vừa ướm chiếc váy vào đã toát lên khí chất như tiên nữ hạ phàm. Nhà tạo mẫu tóc lại cuộn mái tóc dài của cô thành những lọn sóng lớn, để xõa tự nhiên trên vai. Phối hợp với bộ nữ trang kim cương phong cách cổ điển điểm xuyết, còn chưa trang điểm mà Văn Tâm lúc này đã xinh đẹp khiến người khác không thể dời mắt được.
Tối hôm sau, các fans của Văn Tâm đợi sẵn xem Livestream điên cuồng cả lên.
"Aaa! Đây là tiên nữ nào hạ phàm xuống nhân gian đây!"
"Nếu biết sớm hôm nay có thể nhìn thấy tiên nữ hạ phàm thì tôi đã tắm rửa dâng hương xong mới tới rồi!"
"Còn đu CP cái gì nữa! Mẹ nó giờ có CP ai tui cũng không đu!"
"Tui mặc kệ, tiên nữ tỷ tỷ là của tui!"
...
Ngay cả phóng viên ảnh trên thảm đỏ cũng nhịn không được chụp thêm mấy tấm, Văn Tâm đã đi xa rồi mà trên màn hình Livestream vẫn còn bóng dáng tao nhã quyến rũ của cô.
Dưới ánh mắt chăm chú của công chúng, Văn Tâm càng tự tin hơn. Cô có một bí mật nhỏ chưa từng nói với ai. Là một minh tinh, kỳ thật chuyện mà cô thích nhất không phải là đóng phim, cũng không phải là nhận lương mà là mặc những bộ lễ phục xinh đẹp bước lên thảm đỏ, hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý. Vì vậy mà cô không tiếc công sức mài giũa kỹ thuật diễn, chỉ để có thể quang minh chính đại nhận nhiều giải thưởng hơn. Đương nhiên, mọi người có thể nói lòng hư vinh của cô quá lớn, nhưng thử hỏi có cô gái nào lại có thể kháng cự được những bộ váy đẹp và trang sức lấp lánh chứ.
Nói cho cùng, Lục Thu còn muốn cảm ơn ban tổ chức buổi lễ này dã cho cô một cơ hội giải cơn nghiền, tuy đến giờ cô vẫn không biết vì sao bọn họ lại đột nhiên trao giải cho cô. Vì gần đây cô rất hot sao?
Quy mô buổi lễ lần này cũng không nhỏ, mời rất nhiều minh tinh nổi tiếng, Văn Tâm vẫn không hề lúng túng chút nào. Cô chỉ thích thú tận hưởng buổi lễ, đợi MC đọc đến tên mình rồi cười nhẹ lên sân khấu nhận giải thôi. Chỉ là, Văn Tâm không ngờ đến lúc cô vừa chuẩn bị xong một nụ cười thương mại thật hoàn hảo, mới cười được một nửa đã nghe MC nói: "Tiếp theo, xin mời CEO tập đoàn Kỳ thị lên trao giải phong cách mới."
Văn Tâm: "..."
Khung bình luận: "..."
Tổng giám đốc Kỳ thật trâu bò mà! Ngài đúng là không bỏ qua bất luận cơ hội nào xuất hiện chung khung hình với cô dâu nhỏ nhà mình cả! Chỉ là một lễ trao giải thời trang nho nhỏ thôi mà cũng đích thân ngài đến sao?
Tất nhiên, nhưng minh tinh khác nhận giải cũng bị dọa đến ngây người. Bọn họ đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ cần cười cười nói mấy câu là được, ai ngờ người trao giải lại là Kỳ Trưng.
Mẹ ơi, đây chính là daddy kim chủ đó!
Ngay lập tức, sắc mặt mọi người phấn chấn hơn nhiều, người cần chỉnh trang thì chỉnh trang người cần học thoại thì học thoại lại lần nữa. Những minh tinh lên nhận giải đều thấp thỏm đứng giữa sân khấu.
Kỳ Trưng bước lên sân khấu, vẻ mặt anh vẫn vậy, không biết đang vui hay đang giận, cứ như một cái máy trao giải không có tình cảm vậy, nhận cúp, trao cúp, ôm chúc mừng, sau đó đến người tiếp theo... Mãi đến khi, anh đến trước mặt Văn Tâm.
Văn Tâm khẽ chào anh: "Chào Tổng giám đốc Kỳ."
Kỳ Trưng nhìn Văn Tâm, sắc mặt hơi cứng ngắc: "..."
MC đưa cúp cho Kỳ Trưng, ý bảo Kỳ Trưng trao giải. Kỳ Trưng đưa cúp cho Văn Tâm theo trình tự, sau đó, khi Văn Tâm cho rằng cô cũng sẽ nhận được một cái ôm cổ vũ như những người khác thì... Kỳ Trưng đột nhiên quay người đi!
Má! Tình huống gì đây?
Chẳng lẽ do cô không mặc quần áo Nhóc con thích nên Nhóc con giận à? Không phải đâu, con mèo này đây có lòng dạ hẹp hòi như vậy.
Văn Tâm không thấy được, lúc Kỳ Trưng đưa lưng về phía cô, tuy trên mặt vẫn còn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng hai thính tai đã đỏ ửng cả lên. Văn Tâm càng không thể nghe thấy được, ngay khoảnh khắc khi người đàn ông kia đến gần cô, trái tim anh đã đập dồn dập như nổi trống.
Kỳ Trưng nghĩ, hình như anh điên mất rồi. Rõ ràng chỉ là một cái ôm không có bất luận ý nghĩa gì cả, đối với những người khác anh chẳng ngại gì, nhưng đối với Văn Tâm...
Tác giả có lời muốn nói: Nhóc con thẹn thùng ấymà~