Hoàn cảnh như vậy đặt vào ngày thường có thể sẽ có một chút tịch mịch, nhưng đặt trong tình hình trước mắt, lại là không thể tốt hơn.
Dựa theo những gì chưởng môn Hằng Thiên nói, Bạch Kha phải dùng linh đan mà hắn ta phái người đưa tới mỗi ngày, nếu không hậu quả dường như không thể tưởng tượng được—-
Nghe giọng điệu của chưởng môn kia, Bạch Kha cũng không phải là người đầu tiên bị dùng làm lò thuốc hình người, ở trước y, bọn họ hiển nhiên còn tìm được những người khác, yêu cầu hoang đường có khả năng chính là "Sinh thần bát tự năm âm ngày âm tháng âm giờ âm", chỉ là những người đó không biết vì lý do gì mà không phù hợp tiêu chuẩn, tất cả họ đều tự bạo mà chết trong vòng chưa đầy một ngày khi bắt đầu bị gieo loại dược kia.
Đây chính là kết quả khiến người ta sợ hãi.
Bạch Kha không hiểu sao nghĩ đến những cuộc tấn công khủng bố ngày thường được nghe "tự sát", trên người cột bom, sau đó tự làm chính mình tan tành kéo theo những người bị ảnh hưởng vô tội chôn cùng.
Những người đó tự sát đó xứng đáng bị nổ tung, nhưng Bạch Kha thật sự là tai bay vạ gió.
Y tự hỏi mười tám qua chuyện tốt làm được cũng không tính là nhiều, nhưng chuyện trái với lương tâm cũng tuyệt đối chưa từng làm, như thế nào không biết tại sao xui xẻo lại đến phiên y, đột nhiên như vậy, không khỏi hoang mang.
Cho dù lá gan có lớn, tâm lạnh lẽo cứng rắn đến đâu, cũng sẽ bị loại chuyện "Chết không toàn thây" dọa một hồi, huống chi Bạch Kha chỉ vừa mới thành niên.
Mặc dù trông y vẫn như cũ bộ dáng vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng có chút thấp thỏng, bởi vì y vô cùng nhớ rõ những điều mà chưởng môn Hằng Thiên cùng Hồng Hiền nói một câu: "Sống hay chết còn tùy vào vận mệnh chính mình của thiếu niên kia...."
Nói cách khác, linh đan là thứ phụ trợ đầu tiên không thể thiếu, nhưng có linh đan không có nghĩa là y an toàn, y vẫn có khả năng như cũ tùy thời điểm tự bạo chết, đây là điều mà Hằng Thiên Môn không thể kiểm soát được.
Không hiểu tại sao, Bạch Kha vốn luôn không thích dựa dẫm vào người khác, tính tình có chút cứng rắn hơi xấu tính như Bạch Kha theo bảo năng nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Quân Tiêu.
Mặc dù Bạch Kha nhắm hai mắt, nhưng Hoắc Quân Tiêu giống lần đầu tiên như cũ hiểu được ý tứ nghiêng đầu của y, lập tức dùng lòng bàn tay to lớn nắm lấy những ngón tay đang vô thức co lại thành nắm đấm của Bạch Kha, sau đó nhéo một chút, tựa hồ như không tiếng động an ủi.
Nói đến cũng kỳ quái, bị lòng bàn tay khô ráo ấm áp nhéo, Bạch Kha lại có thể thực sự bình tĩnh trở lại.
Đại khái khí độ ổn trọng, cùng thực lực mà Hoắc Quân Tiêu biểu hiện ra ngoài từ tối hôm qua cho tới hôm nay đều cảm thấy đáng tin cậy, trong lòng y nảy ra một suy nghĩ đột ngột và có chút lỗ mãng: Nếu thật sự tới thời điểm tự bạo chết, người này nhất định sẽ có biện pháp ngăn cản....
Loại tin tưởng này trên thực tế không hề có căn cứ nào, bởi vì chính bản thân Hoắc Quân Tiêu thể hiện quá nhiều như vậy, nhưng Bạch Kha mang theo loại không hề có căn cứ này chậm rãi lấy lại an tâm, một lần nữa không phục bình tĩnh. Khi đi theo Lâm Kiệt đến viện của cậu ta, y thậm chí còn có tâm tình tán thưởng cảnh sắc có chút thanh tịnh của viện này.
Hằng Thiên Môn tuyệt đối không phải cái môn phái nghèo kiết hủ lậu, mặc dù cho loại co đầu rút cổ này ở nơi xó xỉnh hẻo lánh nhìn cũng thật sự không tồi.
Trong một cái viện có ba gian phòng, Lâm Kiệt ở một gian, còn có hai gian trống không, lúc này dùng để xếp ba người cũng không thành vấn đề.
Hoắc Quân Tiêu đi theo bên cạnh Bạch Kha, nhìn một rào trúc nhỏ thấp bé bao bọc quanh mảnh sân, biểu tình chợt lóe qua một tia hoài niệm. Có điều rất nhanh, Hoắc Quân Tiêu đánh giá toàn bộ cái sân, gật gật đầu, nói: "Nơi này không tồi, thanh tịnh không người quấy rầy, thuận tiện cho chúng ta làm việc."
"Làm việc?" Bạch Kha lặp lại một lần.
Hoắc Quân Tiêu: "Vừa rồi các ngươi có nghe thời điểm hai người kia nhắc tới Thất Tinh Đan, có chú ý đến cách hắn nói không?"
Bạch Kha: "Anh có ý gì?"
"Hắn nói viên dưỡng thứ nhất luyện ra trước không đưa tới Vọng Thiên Nhai." Hoắc Quân Tiêu cau mày khi nói đến dược dưỡng, biểu tình âm trầm mang theo sự tức giận đè nén, "Ngay sau đó hắn lại nói, chờ ra hai viên dưỡng, sẽ muốn tìm người thử thuốc, cuối cùng sẽ gửi viên thứ ba cho người kia đưa đi."
Bạch Kha gật đầu: "Ừm, nhớ rõ."
"Điều đó có nghĩa là cái gọi là Thất Tinh Đan, không phải một lần là xong, mà là được hình thành từ một viên một."
"Cho nên?" Lâm Kiệt ở một bên lắng nghe có chút không nghĩ ra.
Bạch Kha đột nhiên hiểu ra lời nói của Hoắc Quân Tiêu: "Ý của anh là, chỉ khi nào một viên Thất Tinh Đan luyện ra bọn họ với thu hoạch được, sau đó mới có thể luyện viên tiếp theo?"
"Đúng là như thế." Hoắc Quân Tiêu gật đầu nói tiếp: "Nếu thật sự là như thế, thì trong mấy ngày nối tiếp giữa hai viên Thất Tinh Đan kia, đó là thời cơ để tận dụng."
Những người khác vừa nghe, đều hiểu rõ đạo lý này.
Bạch Kha thậm chí còn lớn mật suy đoán một phen: "Hai người kia đã đưa đồ vật kia cho vào tối hôm qua, Hồng Hiền trưởng lão kia đặc biệt dặn dò rằng phải qua 15 tiếng đồng hồ mới được coi là thành, điều đó có nghĩa là quá trình giữa hai viên Thất Tinh Đan là 15 tiếng đồng hồ? Thất Tinh Đan đó sẽ mất 15 giờ để hoàn toàn ổn định? Mà lúc trước sở dĩ những người đó tự bạo, là vì Thất Tinh Đan không quá ổn định?"
Lâm Kiệt nghe xong, "Bặc" búng tay một cái, căm giận nói tiếp: "Khẳng định là như vậy.... Nhưng chúng ta biết nên làm cái gì bây giờ?"
"Cố gắng tìm ra một số quy luật trong những ngày này khi Thất Tinh Đan trưởng thành. Sau đó lợi dụng cái này, ở những ngày giao chuyển, nhổ tận gốc hoàn toàn Thất Tinh Đan không ổn định bên trong cơ thể." Hoắc Quân Tiêu giải thái đại khái một chút, rốt cuộc hành động chính thức, còn phải xem tình huống thực tế sau này. "Mặc kệ nói như thế nào, cho dù nhổ tận gốc Thất Tinh Đan không ổn định cũng có nguy hiểm không nhỏ, việc cấp bách đó là khi đang chờ viên Thất Tinh Đầu đầu tiên trưởng thành trong chín chín tám mươi mốt ngày này, sẽ dạy chút nền tảng cho người, bắt đầu luyện từ căn bản."
Bạch Kha: "..." Cho nên nói cái này đúng là con đường tu đạo?
Hoắc Quân Tiêu quay đầu nhìn về phía Lâm Kiệt: "Ngươi nói ngươi muốn cứu tỷ tỷ ngươi, lấy tình trạng của ngươi hiện tại quả thực là vọng tưởng, cho nên sẽ luyện cùng nhau."
Lâm Kiệt: "..." Đậu má đây chính là cái gọi là kỳ ngộ trong tiểu thuyết sao! Tráng sĩ tôi có thể làm vai chính sao!!
—-------------------
Tiểu kịch trường lái la:
Hoắc Quân Tiêu trước khi bái nhập làm môn hạ ở Ngọc Sinh Môn, cũng là con cháu danh môn. Cha hắn là một đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy đương thời Hoắc Kiêu, lập vô số chiến công, rất được bách tính ủng hộ.
Có điều, bách tính chỉ biết Hoắc tướng quân có đứa con trai, tên là Lăng Vân, tuổi còn nhỏ đã có thể kéo được Trương Kim Giác đại cung của phụ thân hắn, có văn có võ, mơ hồ đã hiển lộ ra khí khái hổ lang, về sau nhất định có thể kế thừa đại ấn Hoắc tướng quân.
Bọn họ lại không biết trong phủ tướng quân không chỉ có một tiểu công tử là Hoắc Lăng Vân.
Hoắc Quân Tiêu là con thứ của Hoắc Kiêu. Hắn sinh ra từ nhỏ đã bị thần côn có danh vọng đương thời bấm đốt ngón tay là người có "Đại điềm gở", kiếp này những người thân cận quanh bản thân hắn đều sẽ không có kết cục tốt.
Hoắc tướng quân nghe thấy điều này, liền hạ lệnh những người biết việc này nói năng thận trọng, không được tiết lộ dù chỉ một chút.
Kể từ đó, phủ tướng quân, mặc kệ họ có biết hay không, đều coi chuyện này căn bản chưa từng xảy ra, nên cưng chiều Hoắc Quân Tiêu thế nào là cưng chiều.
Chỉ là trên đời vĩnh viễn không có bức tường nào không lọt gió, chuyện này rốt cuộc vẫn có người truyền đến tai của những người khác.
Từ đó về sau, Hoắc Kiêu liền biết con đường sau này của tiểu nhi tự sợ là không dễ đi, cho nên dứt khoát che giấu sự tồn tại của Hoắc Quân Tiêu đối với bên ngoài.
Hoắc Quân Tiêu khi 6 tuổi, có một lão đạo vân du tứ phương thoạt nhìn không giống người thường đi qua phủ tướng quân, dừng lại vài ngày, sau khi trò chuyện trắng đêm cùng Hoắc tướng quân, liền đưa Hoắc Quân Tiêu đi.
Lão đạo lúc trước này chính là người rảnh rỗi đến nỗi nhức cả trứng xuất môn tản bộ Dư Hiền. Có thể nói, Hoắc Quân Tiêu sở dĩ đến Ngọc Sinh Môn, đều là do Dư Hiền ban tặng.
Ngày đầu tiên mà Hoắc Quân Tiêu nhận thức hết trên dưới Ngọc Sinh Môn chính là vị sư tổ suốt ngày xách theo bầu rượu đi lung tung khắp nơi, vì thế tự nhiên so với người khác cũng thân cận hơn không ít.
Lần Nguyên Tiêu này, Dư Hiền lúc trước đã đánh cược với Hoắc Quân Tiêu như vậy, tự nhiên cũng sẽ không quỵt nợ.
Ông đã sớm lên kế hoạch sớm, tính toán sẽ vào buổi sáng Tết Nguyên Tiêu sẽ xách Hoắc Quân Tiêu xuống núi, rồi trực tiếp đem đến phủ tướng quân. Phủ đệ to như vậy, còn có cha có nương có ca, còn có nhiều gia phó như vậy, đủ để cái chày gỗ Hoắc Quân Tiêu dùng nửa ngày chơi. Sau đó, vào buổi tối sẽ đem cái chày gỗ này đến Hải Thị bên kia đi một vòng, như vậy có thể đuổi kịp Bạch Linh Trần trước khi về điện Vân Phù.
Kết quả người tính không bằng trời tính.
Ngay ngày Tết Nguyên Tiêu đến lại có điều không ổn —-
Khi trời tờ mờ sáng, Dư Hiền liền rơi xuống nóc nhà trên điện ba bọn đệ tử Hoắc Quân Tiêu ở, gõ ba lần lên ngói phía trên giường Hoắc Quân Tiêu. Đây là ám hiệu liên lạc mà họ đã thỏa thuận cẩn thận từ trước.
Ngày thường, Hoắc Quân Tiêu muốn thần không biết quỷ không hay mà bỏ sư đệ sư muội chuồn ra khỏi điện quả thực là điều dễ dàng, bởi vì một trong số họ có người tuân thủ thời gian nghiêm ngặt, ngủ rồi tuyệt đối không đi tiểu đêm. Một cái ăn uống như heo càng không kiêng nể gì, ngủ rồi có thể so với với heo, sấm sét đánh xuống cạnh nàng cũng sẽ không xê dịch một chút nào.
Nhưng chính vì như vậy, hai món hàng này, vào Tết Nguyên Tiêu, đặc biệt dậy sớm, lại còn vừa vặn bắt được Hoắc Quân Tiêu muốn chuồn ra ngoài.
Ổ Nam ngày thường khắc khổ ngoan ngoãn, sách không rời tay, đương nhiên không thể so ít nhiều với Hoắc Quân Tiêu. Nếu thật sự muốn ngăn cản Hoắc Quân Tiêu thì khá khó khăn.
Về phần Thẩm Hàn, nàng chính là cái gì cũng không biết, biện pháp duy nhất, chính là ôm đùi, hết lần này đến lần khác tính quấy nhiễu tuyệt đối không thấp.
Hoắc Quân Tiêu giãy giụa nửa canh giờ cũng chưa thể thoát khỏi sự quấy nhiễu của hai người liên hợp, cuối cùng không thể không thỏa hiệp giương cờ hàng, cảm thấy sâu sắc đây có lẽ là quả báo cho việc ngày thường lăn lộn với sư đệ sư muội.
Dư Hiền vốn dĩ chỉ mang một cái chuồn ra khỏi môn phái cuối cùng nhìn thấy ba cái đầu củ cải, một cái so với cái kia lại lùn hơn, từ trong phòng cái này nối tiếp cái trước lăn ra ngoài.
"Cho nên đây là tình huống như thế nào?" Dư Hiền đỡ trán.
Ổ Nam mở to đôi mắt lúng liếng, vẻ mặt vô tội nhìn ông, Thẩm Hàn trực tiếp đi tới nghiêng ngả lảo đạo chạy qua ngửa đầu ôm đùi ông đến chảy dài nước miếng.
"Cá mặn sư tổ, chấp nhận số phận đi...." Hoắc Quân Tiêu vẻ mặt đưa đám, cảm thấy chính mình bị động kinh đuổi bắt theo Dư Hiền ở đỉnh Vân Phù hơn nửa tháng quả thực là mù, còn không bằng hiệu quả của hai người giả ngu bán manh.
Cho nên từ hai người biến thành bốn người, Dư Hiền cảm thấy chính mình lại già đi vài tuổi.
Kết quả là, khi bọn họ vừa bước ra khỏi tiền điện của Vân Phù, thời điểm khi đi đến biên giới cấm chế thì lại choáng váng.
Bởi vì chưởng môn Bạch Linh Trần đang đứng đó chắp tay sau lưng, mái tóc đen vô cùng dài được vấn cao, bị gió trên đỉnh núi thổi nâng lên.
Y xoay người lại, vô biểu tình nhìn một lão oa nhi cùng ba tiểu tử, mím môi, sau đó liền chuẩn bị mở miệng.
Kết quả là, Hoắc Quân Tiêu đột nhiên chạy đến, "Ngao—" một tiếng, nhào tới đùi Bạch Linh Trần, sau đó ôm Bạch Linh Trần cao gầy học sư đệ sư muội phía trước giả ngu là bộ dạng có bộ não phát triển không bình thường, cười đến phá lệ ngu dại.
"..." Bạch Linh Trần có lẽ đời này chưa từng bị người nào nhào qua như vậy, ngay cả ngày thường Thẩm Hàn khóc có chút cẩn thận mấp máy lại đây ôm đùi hắn. Nhào đến như vậy chỉ có Hoắc Quân Tiêu to gan lớn mật trước mặt là người đầu tiên.
Thời gian lại là một chén trà, Bạch Linh Trần cau màu vẻ mặt không tình nguyện mà đứng dưới chân núi Ngọc Hư, phía sau như một nhà có một lão nhân, hai tiểu nhân, trên người còn treo mười bảy mười tám viên gan chó dài ở trang sức phần eo, cực kỳ giống chày gỗ.....