• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Biện pháp gì?" Mọi người đều mang vẻ mặt tò mò nhìn hắn.

Hoắc Quân Tiêu nói: "Một vật có linh lực gấp đôi, thậm chí mạnh hơn cả Thất Tinh Đan khi kết đan... Vật như vậy, Hằng Thiên Môn có."

"Vật gì?" Mọi người nhất thời có chút bối rối, "Hằng Thiên Môn?"

Vừa nghe Hoắc Quân Tiêu nói vậy, Dư Hiền liền kịp phản ứng lại: "Ai u, đúng rồi! Sao ta không nghĩ ra nhỉ! Vật đó không chỉ có linh lực gấp đôi đâu, nó đã hút khô bao nhiêu đại năng tu sĩ rồi, chất đống lên chắc cao thành một ngọn núi nhỏ."

Lâm Kiệt giật mình một cái, chỉ tay về phía khu rừng trúc hướng đi dẫn đến Hằng Thiên Môn, run run nói: "Đ-đừng nói là các ngài đang nhắc đến cái "Băng Phách" kinh khủng ở Tam Thanh Trì đấy chứ?!"

Dư Hiền vỗ vỗ tay trong không trung như vỗ đầu cậu, vẻ mặt đầy từ ái: "Trẻ nhỏ dễ dạy.."

Lâm Kiệt: "..." Không phải các ngài điên rồi thì chính là ta điên rồi, còn xuất hiện cả ảo giác nữa.

"Mượn tà vật đó cũng không phải là không thể, nhưng phải hành sự hết sức cẩn thận, bằng không..." Dư Hiền xoay người ngồi lên lưng Đậu Phộng, suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Lúc Thất Tinh Đan kết đan, một người bảo vệ và hướng dẫn tên cứng đầu đó là không thể thiếu được, ngoài ra còn cần một người canh chừng đứng bên ngoài nhìn, để tránh vào thời khắc mấu chốt lại có người bên Hằng Thiên Môn phá rối bên Tam Thanh Trì dẫn đến hỏng việc.."

"Canh chừng thì không cần đâu, vì không lâu nữa sẽ có một thời cơ tuyệt hảo khiến Hằng Thiên Môn không rảnh mà lo đến Tam Thanh Trì bên này." Hoắc Quân Tiêu trầm giọng nói.

Dư Hiền: "Ồ?"

Quân Tiêu: "Cá mặn sư tổ quên mất Hằng Thiên Môn đang chuẩn bị việc gì rồi sao?"

Dư Hiền nhíu mày: "Việc gì?"

Quân Tiêu: "Đại hội thí luyện."

Lâm Kiệt: "..." Đậu má, các ngài nghiêm túc thật sao?!!!

"Băng Phách" trong Tam Thanh Trì này đối với Hằng Thiên Môn có thể nói là vừa là phúc vừa là họa.

Phúc là vì "Băng Phách" này khi hoành hành cách đây một nghìn năm trước đã bị các đại năng dùng linh thể, cốt nhục để trấn áp, không còn như xưa nữa. Trong nghìn năm qua, Hằng Thiên Môn đã nhặt được nó, lợi dụng biến thành Tam Thanh Thánh Trì trong môn. Họa là vì Tam Thanh Thánh Trì này vẫn còn rục rịch, cứ vài chục năm lại rục rịch một lần, nếu không tìm thứ gì cho nó đỡ đói, toàn bộ Hằng Thiên Môn sẽ là người đón xui xẻo. Vì vậy, chưởng môn Hằng Thiên ra lệnh nuôi dưỡng cấm vật trong mật cốc, mỗi khi Tam Thanh Trì bất ổn thì ném vào, đổi lấy vài chục năm kê cao gối mà ngủ..

Nhưng lần này, sự hỗn loạn của Tam Thanh Trì đến quá đột ngột, đến nỗi cấm vật trong mật cốc còn chưa nuôi dưỡng đủ, tạm thời lại không tìm được vật thay thế nào có thể bắt được một cách kín đáo để trấn áp, vì vậy, Hằng Thiên Môn buộc phải tổ chức đại hội thí luyện sớm hơn dự kiến, có lẽ họ muốn động chút chân tay trong quá trình thí luyện. Đây có lẽ là hạ sách bất đắc dĩ của bọn họ.

Ban đầu, họ còn có khả năng cố gắng chuẩn bị kỹ lưỡng chu toàn hơn trong thời gian ít ỏi này, nhưng hai ngày trước, linh thể thoát ra từ "Băng Phách" lại làm đảo lộn tiết tấu của họ, khiến người của Hằng Thiên Môn chút luống cuống.

Vì vậy, đại hội thí luyện có thể sẽ trở thành thời kỳ dễ hỗn loạn nhất của Hằng Thiên Môn.

Mọi người trong bí cảnh thương lượng một phen, rồi ai nấy bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho đại hội thí luyện này.

Một mặt, Hoắc Quân Tiêu điều tức bản thân, rốt cuộc tổn hại bốn thành tu vi, ảnh hưởng không thể nói là không lớn; mặt khác, hắn đốc thúc và rèn luyện Lâm Kiệt gắt gao hơn, để tránh cậu gặp nguy hiểm trong đại hội thí luyện.

Có đôi khi, dì mập, bánh chưng, quạt sắt cũng đến giúp một tay.

Vì vậy, Lâm Kiệt trở thành người thảm nhất không ai sánh bằng. Thường xuyên thấy cậu vừa bị Đậu Phộng đuổi bay khắp bí cảnh, vừa phải cảnh giác để đỡ đòn từ những phù chú và pháp trận của Hoắc Quân Tiêu thỉnh thoảng ném tới, đồng thời còn phải thoát khỏi sự quấy rầy của dì mập và những người khác.

Thói quen hàng ngày của Bạch Tử Húc là ngồi bên bàn đá trước căn nhà nhỏ, tay cầm một tách trà trà xanh, lật vài trang sách, kèm theo tiếng gào thét không ngừng của Lâm Kiệt - "Cứu mạng, Đậu Phộng, mày có tự giác là mình béo không, chạy chậm một chút đi có phải sư phụ sẽ không cho mày ăn thịt đâu!!!" "Đệt, sư phụ, ngài nghiêm túc thật à, một lá bùa mà đánh thủng một hố to thế, cỏ cây đều chết hết, may mà thân thủ ta nhanh nhẹn ý nghĩ linh hoạt bằng không thì chết mất rồi, thù hận gì mà lớn vậy!!!" "Bánh chưng thúc, đừng đùa nữa! Ôi mẹ ơi— Không không không, dì mập, ta là người chứ không phải yêu quái, cũng không phải thiên phú dị bẩm, mấy cái xúc tu biến thái đó ta không biến được đâu! Hoa cũng không được, ta là nam nhân, biến thành hoa thì con mẹ nó!! Á——"

Sau đó, mười lần thì chín lần có thể thấy Lâm Kiệt ngã sấp mặt xuống đất trước mặt với tư thế "hôn đất mẹ", rồi lại bị quạt sắt thuần thục lôi vào nhà dán hai miếng cao đặc chế, cho uống vài viên đan, rồi lại nhanh chóng ném ra ngoài cửa để bắt đầu vòng đơn phương ẩu đả mới.

Thảm kịch giữa nhân gian này giằng co suốt ba ngày, đến ngày thứ tư mới tạm kết thúc với lý do "Bạch Kha thuận lợi tỉnh lại".

Vì vậy, khi tầm nhìn của Bạch Kha dần rõ ràng, điều y thấy là một người có hình dáng giống đầu heo, toàn thân tỏa mùi cao dán "ư ư ư" nhào đầu về phía trước, ôm lấy y khóc đến ruột gan đứt từng khúc

Bạch Kha: "..." Sao ngủ một giấc dậy mà thế giới không đúng lắm?!

"Tôi còn chưa chết đâu, không cần khóc sớm thế chứ..." Bạch Kha thấy người này khóc quá đỗi thương tâm, không nhịn được vỗ vai cậu một câu, giật giật khóe miệng nặn ra một câu.

Lâm Kiệt buông tay lùi lại, định than thở về cuộc sống phi nhân tính gần đây của mình, nhưng nghẹn nửa ngày, lại kẹt ở cách xưng hô.

Trước đây cậu vẫn gọi Bạch Kha là "Tiểu Bạch", cũng chẳng thấy có gì không thích hợp. Nhưng bây giờ cậu biết đời trước Bạch Kha chính là chưởng môn Ngọc Sinh Môn Bạch Linh Trần, đột nhiên hai chữ "Tiểu Bạch" dù có đánh chết cũng không hô ra được nữa. Nhưng cậu lại quen thân với Bạch Kha, gọi khác đi lại càng thấy gượng gạo.

Vì vậy, Lâm Kiệt nhìn Bạch Kha chằm chằm nửa ngày, rồi lại òa khóc.

Bạch Kha: "..."

"Không phải, ai đến giải thích được không?" Bạch Kha quay đầu, vẻ mặt mờ mịt.

Chỉ thấy Hoắc Quân Tiêu đang tựa cửa vươn hai ngón tay, xách cổ áo Lâm Kiệt đem con hàng này ném sang một bên, rồi vỗ vỗ tay như phủi bụi không tồn tại và nói: "Chỉ là tu luyện hơi cực khổ thôi."

Bạch Kha liếc y: "Hơi cực khổ?" Sưng vù như đầu heo, đầy thương tích thế này mà chỉ là hơi cực khổ?

Hoắc Quân Tiêu thản nhiên nói: "So với ta lúc thiếu niên còn nhẹ nhàng hơn rất nhiều."

Bạch Kha: "..." Có cảm giác như đang ám chỉ sư phụ hắn là một tên khốn nạn.

"Chúng ta đổi chủ đề đi." Bạch Kha như đinh đóng cột nói, "Chúng ta nói về chuyện chiều hôm đó đi, tôi nhớ mình đang trình bày lý do không đồng ý, xin hỏi tại sao bây giờ tôi lại nằm ở đây, và có vẻ bộ dáng như đã ngủ không chỉ một ngày?"

Hoắc Quân Tiêu không chút do dự bán đứng đồng đội: "Cá mặn sư tổ thấy người quá cố chấp, không thể thương lượng, nên đành ném một lá bùa khiến người hôn mê,, ta chưa kịp ngăn cản."

Bạch Kha khẽ nhíu mày: "... Anh nói xấu ông ấy như vậy có ổn không?"

Quân Tiêu: "Tổ huấn sư môn."

Bạch Kha hiếu kỳ: "Cái gì?"

Hoắc Quân Tiêu: "Đạo hữu chết nhưng bần đạo không chết*".

*Raw: 死道友不死贫道.: giải nghĩa dễ hiểu là bạn tao chết nhưng tao không chết.

Bạch Kha: "..."

Nhân lúc thời gian Bạch Kha đang ngẩn người, Hoắc Quân Tiêu vỗ vỗ đầu Lâm Kiệt, bảo cậu nhanh chóng cút đi tiếp tục tu luyện, sau đó hắn bước vào phòng, cúi người một tay vòng qua gáy Bạch Kha, ôm lấy vai bả vai thon gầy của y, tay kia luồn qua đầu gối cong, gần như không tốn sức đã bế được cả người Bạch Kha lên.

"Khoan đã—" Bạch Kha sợ ngây người, "Anh làm gì vậy?!"

Hoắc Quân Tiêu cúi đầu nói với y trong tư thế ôm ngang: "Thứ nhất, từ ngày người thiếp đi đến nay đã qua tám ngày, trong tám ngày này người chưa từng tắm rửa."

Mặt Bạch Kha lập tức tái xanh.

"Thứ hai, một lượng lớn linh lực nhập thể sẽ khiến kinh mạch toàn thân sôi sục, gánh nặng quá lớn. Nếu không dùng linh tuyền thủy để điều hòa, sẽ dẫn đến kinh mạch bạo liệt, huyết tương vọt ra mà chết."

Mặt Bạch Kha càng xanh hơn.

"Thứ ba-"

"Dừng! Được rồi đừng liệt kê nữa, đi đâu ngâm linh tuyền gì đó, mau đưa tôi đến đó đi." Bạch Kha cảm thấy nếu nghe y nói tiếp, có khi ngay cả toàn thây cũng chẳng còn.

Quân Tiêu nhếch môi cười, khẽ nói: "Tốt, bám chặt."

Nói xong, thân hình loé lên, Bạch Kha cảm thấy cảnh vật xung quanh không ngừng thay đổi, xanh trắng xanh dương nâu đỏ hoà thành một mảng, bên tai tiếng gió rít không ngừng, hắc bào của Hoắc Quân Tiêu tung bay, vỗ phần phật. Nhưng vì được Quân Tiêu che chắn kỹ nên không có gió nào quét qua mặt Bạch Kha.

Thực ra bị Hoắc Quân Tiêu ôm như vậy, Bạch Kha cảm thấy hơi xấu hổ. Nhưng những chuyện phát sinh thời gian qua khiến y nảy sinh một sự phụ thuộc tiềm thức vào Quân Tiêu, sự phụ thuộc này rất phức tạp -

Một mặt, khi gặp chuyện y bất lực, y sẽ vô thức nghĩ đến Hoắc Quân Tiêu, và Hoắc Quân Tiêu cũng không để y thất vọng, nhiều lần cứu y thoát khỏi bờ vực sinh tử. Mặt khác, sự phụ thuộc này không khiến y có cảm giác tôn sùng kính trọng với Hoắc Quân Tiêu như Lâm Kiệt, ngược lại y có thể đùa cợt mà không hề áp lực chút nào. Hơn nữa, mỗi khi nghĩ đến việc Hoắc Quân Tiêu vì tìm y mà đi đi lại lại trong thế gian này cả nghìn năm, phàm là bất cứ chuyện gì liên quan đến an nguy của y, một người mạnh mẽ đáng lẽ không cần để tâm như vậy lại trở nên hết sức cẩn trọng, Bạch Kha trong thâm tâm sẽ nảy sinh một nỗi khổ sở khó tả.

Y cảm thấy ý thức của mình bị chia làm hai.

Một nửa là với tư cách đương sự trong cuộc vướng vào những chuyện này, cảm thấy áy náy với những gì Hoắc Quân Tiêu và những người khác đã làm. Có lẽ đây là ý thức còn sót lại từ đời trước trong linh hồn y đang tác quái. Khi thấy đồ đệ và sư phụ của mình những năm qua chẳng ai sống vui vẻ, lòng vòng cả nghìn năm vẫn không thoát khỏi cái hố này, trong thâm tâm y âm thầm nảy sinh cảm giác tự trách.

Nửa còn lại là với tư cách người đứng xem ngoài cuộc, nhìn Hoắc Quân Tiêu và những người khác làm đến mức này vì một người, mà sinh ra cảm giác xót xa đau lòng.

Thực ra Bạch Kha không ngốc cũng không chậm hiểu, khuyết điểm bẩm sinh khiến y rất nhạy cảm với cảm xúc ẩn chứa trong lời nói của người khác. Y ít nhiều có thể nhận ra tình cảm của Hoắc Quân Tiêu dành cho y, hay nói đúng hơn là dành cho sư phụ y, có chút khác thường. Bạch Kha không biết kiếp trước họ ở chung với nhau như thế nào, nhưng chắc chắn Hoắc Quân Tiêu phải nghiêm chỉnh kính cẩn hơn bây giờ nhiều, còn về việc tại sao bây giờ có vẻ không quá kiêng dè, có lẽ là vì sư phụ hắn đã đổi một lớp vỏ mới.

Bạch Kha thuộc típ người có tư tưởng hiện đại điển hình, cũng không phải người cổ hủ, y chưa bao giờ cảm thấy việc sư đồ nảy sinh tình cảm khác là điều đại nghịch bất đạo. Và nửa cảm giác tự trách, nửa xót xa trong lòng y, cùng với một số cảm xúc khác khó nói rõ, khiến y trở nên không muốn nhìn thấy Hoắc Quân Tiêu thất vọng.

Bạch Kha vốn luôn mang vẻ "làm màu" lại có chút bị động, trong lòng nghĩ: Vậy thì cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên vậy.

Nên ngay sau đó, y cảm thấy cả người chìm xuống, tiếp theo là tiếng "ùm" nước bắn tung tóe...

Y đã bị Quân Tiêu thả xuống một hồ suối nước nóng một cách rất tự nhiên.

Bạch Kha: "..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK