Hoắc Quân Tiêu cả người sững lại nơi đó, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó rất lâu mới mở miệng nói: "Sư phụ..." Giọng hắn khàn khàn, gần như không nghe rõ.
Linh lực nặng nề từ Băng Phách vẫn không ngừng tuôn tràn vào cơ thể hắn, Hoắc Quân Tiêu chạm vào kinh mạch của Bạch Kha, phát hiện linh lực càng lúc càng dồi dào hơn, còn trong cơ thể Bạch Kha lại có một luồng sức mạnh đang dần chuyển hóa linh lực ấy.
Đồng thời, Băng Phách cũng càng lúc càng trở nên cuồng loạn, nó giống như một chiếc quạt gió khổng lồ đã mất kiểm soát, quay càng lúc càng nhanh, linh lực đổ xuống cũng càng lúc càng dày, rất bất ổn, như thể giây tiếp theo sẽ đổ hết toàn bộ linh lực ra ngoài.
Chỉ riêng lượng linh lực từ Băng Phách thôi cũng đã như một hố sâu không đáy, nếu đột nhiên đổ hết ra ngoài, e rằng không một ai trong không gian này có thể chịu đựng nổi.
Nhưng lúc này ngoại trừ Bạch Kha, những người khác bên trong Kim Chung Tráo* giống như ăn không tiêu, đều đã không còn chịu đựng nổi lượng linh lực ngày càng nhiều này.
*Kim Chung Tráo: chuông vàng do pháp trận của Ổ Nam tạo.
Lượng linh lực tiêu hao để duy trì pháp trận mỗi lúc càng ngày càng ít, linh lực thừa ngày càng nhiều, số linh lực dư ra ngoài ngoài việc tràn vào cơ thể Bạch Kha, cũng không ngừng liên tục tuôn vào kinh mạch của những người khác.
Người đầu tiên không chịu nổi chính là nhóm đệ tử thiếu niên.
Vốn dĩ họ không giỏi trong việc đẩy dòng linh lực dày đặc trong cơ thể lưu thông, nên khi lượng linh lực tăng vọt trong kinh mạch, cả người căng bạp như sắp bị nổ tung, mấy người sắc mặt đã trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh như mưa tuôn thẳng từ trán xuống.
Chẳng bao lâu sau, nhóm đệ tử thiếu niên đã không còn gượng nổi nữa.
Ba điểm trong trận pháp vốn ổn định nhất, một điểm sụp đổ, hai điểm còn lại cũng không cách nào duy trì, huống chi dù có cố gắng tiếp tục thì Kim Chung Tráo này cũng không thể duy trì thêm được bao lâu.
Theo tốc độ tuôn trào của linh lực từ Băng Phách đổ xuống, nếu cứ gắng gượng, tất cả mọi người chỉ có kết cục là nổ tung xác mà chết.
Nhưng nếu Kim Chung Tráo không được duy trì, để nó vỡ ra thì lượng linh lực tràn đầy sẽ trực tiếp tràn vào thế gian ngoài kia, lúc đó không phải chỉ có bấy nhiêu người ở đây gặp nạn.
Ngay khi nhóm đệ tử thiếu niên chịu không nổi, đột nhiên mất hết sức lực, Hoắc Quân Tiêu lập tức vung tay, kéo mệnh hồn của mình lại, bảo vệ Bạch Kha, rồi thân hình lóe lên, đáp xuống điểm phù nơi nhóm đệ tử thiếu niên đang đứng.
Có Hoắc Quân Tiêu hỗ trợ, áp lực bên trong Kim Chung Tráo lập tức giảm bớt.
Nhưng như đã nói trước đó, dù Hoắc Quân Tiêu có đứng vững thì Kim Chung Tráo cũng chẳng thể kéo dài bao lâu nữa, rốt cuộc hắn vừa nãy đã chắn cho Bạch Kha gần trăm đạo thiên lôi, nội thương tổn hại rất nghiêm trọng.
Mắt thấy Kim Chung Tráo sắp không thể chịu đựng nổi, thân ảnh nằm trong Băng Phách bỗng nhiên đứng dậy, rồi từ từ nổi lên không trung, một thân áo bào trắng trên người lay động không ngừng dưới dòng linh lực cuồn cuộn.
Hoắc Quân Tiêu, Dư Hiền và Ổ Nam đứng vững trên ba điểm phù, gắt gao nhìn chằm chằm vào người nổi lên trong không trung, khoảng cách xa như vậy cũng không làm họ không thấy rõ khuôn mặt của người ấy—
Y một đầu tóc đen thúc tóc cao, giống hệt như hàng ngàn năm trước, ngũ quan thanh tuấn mà lại mang theo sự lạnh lẽo cách biệt ngàn dạm, như đỉnh núi Vân Phù phủ tuyết lạnh giá nhất.
Chỉ là đôi mắt y vẫn nhắm nghiền, chưa thực sự tỉnh lại.
Hoắc Quân Tiêu đã trải qua một lần chấn động, Dư Hiền và Ổ Nam đột ngột thấy Bạch Linh Trần xuất hiện trở lại trước mặt, thiếu chút nữa choáng váng.
Họ mở miệng mấy lần nhưng chẳng thể phát ra âm thanh nào.
Khi mọi người còn đang ngơ ngác, Lâm Kiệt đang gồng mình chịu đựng cơn đau dữ dội trong cơ thể, gương mặt tái nhợt đầy kinh ngạc, giơ tay chỉ về một hướng, nói: "Bọn họ ra ngoài rồi?!"
Ba người đang căng thẳng chú ý đến tình hình của Bạch Kha, chẳng kịp bận tâm đến những động tĩnh khác, giờ nghe Lâm Kiệt nói vậy mới giật mình, kéo sự chú ý trở lại, lập tức cảm nhận thấy bên ngoài Kim Chung Tráo có người đến, chính xác hơn, là ba người.
Chỉ có một người lao thẳng đến Kim Chung Tráo trong tầm mắt của họ, còn hai người khác thì theo sau, chưa tiến vào khu vực này.
Nhưng khi họ quay đầu nhìn rõ người đến gần, Dư Hiền và Hoắc Quân Tiêu lại sửng sốt.
Người ấy khi đến gần Kim Chung Tráo, luồng linh lực mạnh mẽ trên người không cách nào che giấu được, chỉ có điều hơi hỗn loạn, như thể người tới không thể kiểm soát được sức mạnh của mình.
Chỉ cần dựa vào luồng linh lực ấy, tu vi của người này không thể nói là đại năng cao thủ, nhưng ít nhất cũng có thể sánh ngang với các trưởng lão của một số môn phái.
Nhưng... người đến lại là Bạch Tử Húc.
Hắn lao về phía Kim Chung Tráo với tốc độ chưa từng có, nhanh non nửa Dư Hiền, cũng khó trách khi những người phía sau không đuổi kịp.
Nhưng hiện giờ hắn tuyệt đối không nên có mặt ở đây! Hắn đáng lẽ đang ở trong bí cảnh của Hoắc Quân Tiêu uống trà, đọc sách hay thậm chí ngủ... làm sao lại có thể xuất hiện ở đây trong tình trạng như vậy?
Trừ khi—
Bạch Linh Trần thật sự muốn tỉnh lại, và đạo mệnh hồn thuộc về Bạch Linh Trần trong cơ thể Bạch Tử Húc đã bị chấn động, cũng theo đó tỉnh lại, vì vậy kéo thẳng Bạch Tử Húc lao thẳng đến đây.
Mà bên ngoài Kim Chung Tráo, Bạch Tử Húc trông cũng có vẻ cũng thật sự hoang mang, nhất cử nhất động trong hành động của hắn mang theo ba phần mờ mịt.
Khi hắn sắp đụng vào Kim Chung Tráo, ba người đang chống đỡ tại ba điểm ký hiệu đều lảo đảo—Linh khí từ Băng Phách trào ra đã đạt đến cực hạn, sức mạnh khổng lồ gần như muốn đè nát pháp trận, ba người đứng tại điểm phù là những người đầu tiên chịu tác động.
Phù văn trên Kim Chung Tráo phát ra tiếng nổ mạnh ầm ầm, sau đó toàn bộ chuông bắt đầu xuất hiện những vết nứt rạn, dường như ngay giây tiếp theo sẽ sụp đổ.
Nhưng Băng Phách vẫn chưa dừng lại. Hiệu ứng đảo ngược của Thất Tinh Đan gần như đã phát huy đến mức cực hạn, không chỉ linh khí từ việc hấp thụ chuyển thành xả ra, mà vô số oan hồn từng bị giam giữ trong Băng Phách, cũng vì sức mạnh giam cầm đã được nới lỏng, đã lần lượt được đẩy ra.
Vô số oan hồn đột nhiên được tự do như đám mây đen nghìn nghịt từ Băng Phách bay lên, sau đó bất ngờ tản ra bốn phương, muốn thoát ly khỏi pháp trận.
Do vậy, chiếc chuông ngược vốn đã gần như sụp đổ lại bị vô số oan hồn đụng vào, lập tức không còn sức chống đỡ, trên không trung nổ tung.
Ba người tại điểm ký hiệu bị lực phản từ Kim Chung Tráo đập mạnh, gần như phải phun máu ra.
Khi dòng linh lực bị pháp trận chặn lại chuẩn bị bùng nổ như dòng thác lũ, Bạch Kha đang lơ lửng giữa không trung, đã trở lại dung mạo thật của mình - đột nhiên mở mắt, chỉ thấy y khẽ vung tay áo rộng, lập tức phong tỏa dòng linh lực đang muốn tràn ra. Sau đó, nhanh chóng kết ấn bằng tay, hàng trăm đạo kim quang nhảy ra, đan thành một võng lưới, giữ chặt những oan hồn đang bay tản xung quanh.
Chỉ có hai hồn phách lọt ra ngoài, một phóng thẳng về phía Bạch Tử Húc, một phóng về phía Hoắc Quân Tiêu đang bị thương.
Bạch Kha chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, nhưng không ngăn cản, thấy một bóng hồn trực tiếp đâm vào giữa trán của Bạch Tử Húc mà không gây ra bất kỳ tổn thương nào, ngược lại còn trực tiếp nhập thẳng vào cơ thể hắn.
Sau đó, một bóng hồn khác từ ngực của hắn chui ra, như thể bị hút bởi một lực từ tính khổng lồ, lao thẳng về phía Bạch Kha giữa không trung, rồi hòa vào ấn đường của y.
Qua một hồi qua lại như vậy, Bạch Tử Húc cuối cùng dừng lại những hành động hỗn loạn, sau khi đứng ngơ ngác tại chỗ trong chốc lát, hai mắt ông lật ngược rồi ngã xuống đất, may mắn mà dì mập và bánh chưng nhanh chóng tiếp được ông vừa vặn.
Trong khoảnh khắc ấy, linh hồn trở về đúng vị trí, tu vi của Bạch Kha lại tăng thêm một bậc.
Y giơ tay, vẽ ra bốn điểm phù văn, Hoắc Quân Tiêu, Dư Hiền và Ổ Nam nháy mắt ngay lập tức hiểu ý, mười phần ăn ý mỗi người đứng vào đúng vị trí của mình, chiếm ba điểm đông, nam, tây, còn Bạch Kha thì đáp xuống điểm bắc.
Sau đó, họ men theo bốn điểm này để vẽ ra hai trận phù, luồng linh lực đang bành trướng được dẫn vào bên trong pháp trận, bốn người hợp sức kiềm chế nó. Mặt khác, Bạch Kha nhanh chóng xé toang một khe nứt nối thẳng đến luân hồi từ trong hư không, rồi đưa những oan hồn bị võng lưới vàng giam giữ vào trong.
Khi bóng hồn cuối cùng cũng tiến vào luân hồi, Bạch Kha quét tay áo dài và khép lại vết nứt, sau đó truyền toàn bộ khí lực vào luồng linh lực còn lại.
Cả bốn người đồng thời phát lực, trời đất biến sắc, gió nổi mây cuộn, hàng loạt đạo sấm sét xé tan bầu trời, bổ thẳng xuống từng đạo một, đạo sau so với đạo trước càng lúc càng hung ác.
Băng Phách dưới chân họ, dưới áp lực khủng khiếp ngàn cân, sau khi cố gắng tồn tại hàng nghìn năm, cuối cùng cũng bắt đầu nứt vỡ từng chút một.
Những vết nứt nhanh chóng lan rộng khắp toàn bộ Băng Phách, đại lượng linh lực cũng theo đó mà phân tán ra...
Cuối cùng, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, mặt đất dưới chân cũng rung chuyển, tảng Băng Phách gây họa suốt nghìn năm cuối cùng tan thành từng mảnh, bị nghiền nát thành bột mịn, phiêu tán trong không trung, cùng với luồng linh lực tán loạn, bị bốn người áp chế xuống lòng đất.
Khi sức mạnh được nới lỏng, tất cả những người đã đối đầu với Băng Phách đều lộ rõ vẻ mệt mỏi nặng nề—
Đám đệ tử thiếu niên trong lần thí luyện đầu tiên đã gặp phải một trường hợp như vậy, sự bình tĩnh trước đó đều là giả vờ, lúc này không thể giữ được nữa, thêm vào đó, linh lực tràn vào cơ thể quá đột ngột, không ai có thể kiểm soát được, vừa thở phào một hơi thì đã ngã xuống từng người.
Ổ Nam, người đã điên suốt hàng nghìn năm, lần này tỉnh táo phần nhiều nhờ đóa hoa của dì mập, nhưng mà rốt cuộc sau nghìn năm chìm trong hỗn loạn, một lần tỉnh lại, quá nhiều sự tình tràn vào tâm trí hắn, đổi lại người khác không ai có thể chịu đựng nổi, hắn cũng kiệt sức dứt khoát ngủ thiếp đi.
Dư Hiền thì không cần phải nói, lần tán công trước chưa lâu, dù có nói đã hồi phục, nhưng vẫn để lại tổn thương sâu sắc, giờ lại gắng sức từ đầu đến cuối, chưa được nghỉ ngơi phút nào, cuối cùng cũng vất vả giải quyết được nỗi lo lớm trong lòng, ông cũng không khách khí mà buông tay mặc kệ, quay về dưỡng thương.
Còn về Hoắc Quân Tiêu và Bạch Kha, một người đã truyền một phần linh lực cho Bạch Kha từ trước, vốn không ở trạng thái đỉnh cao, lại bị trọng thương nhiều lần, thêm vào đó, hồn phách trở về cơ thể còn lẫn nhiều tà khí từ Băng Phách, việc tiêu hóa và dung hòa cần nhiều thời gian. Người còn lại, cơ thể đầy ắp linh lực từ Băng Phách, tà khí càng nặng, cùng với ký ức mất đi hàng nghìn năm dồn về trong đầu, vừa gây tổn hại cả thân thể lẫn tinh thần, cũng giống như Hoắc Quân Tiêu cần dung hòa hồn phách trở về, vì vậy hai người cũng lập tức trực tiếp hôn mê.
Trên chiến trường tàn cục ngổn ngang hỗn độn ấy, chỉ còn lại dì mập và bánh chưng đứng giữa một đám người, kẻ chết, kẻ bị thương, kẻ đang mê man, tạo nên một cảm giác "cô độc giữa thế gian."
Bánh chưng khóe miệng giật giật nhìn quanh, rồi quay sang nhìn về phía dì mập: "Chuyện này... thu dọn thế nào đây?!"
Dì mập bất đắc dĩ nhìn quanh một vòng, nói: "Dọn thôi, còn có thể thu dọn như thế nào."