Hoắc Quân Tiêu lập tức hiểu rõ ý của cậu, rồi sau đó hắn nhìn sâu vào thân cây tà mộc to lớn trước mặt rồi khẽ lắc đầu: "Không xương, không thịt, không thể thu liệm."
Trong bao nhiêu viễn cảnh gặp lại mà Lâm Kiệt từng tưởng tượng, chưa bao giờ nghĩ có tình huống như thế này, thậm chí ngay cả tình huống tồi tệ nhất cũng không đến mức này—không xương, không thịt... Cậu thậm chí không thể giúp chị gái thu liệm thi thể.
Thật ra, ngay khi thấy khuôn mặt tỷ tỷ hiện ra trên tà mộc, cậu đã nên nghĩ đến lời mà Hoắc Quân Tiêu vừa nói. Dù gì thì chỉ riêng những nhánh cây của tà mộc này đã có thể hút sạch sinh khí chỉ trong nháy mắt, không để lại dù chỉ là một cái vỏ trống, những khuôn mặt người này ở trên thân cây, làm sao có thể còn thi hài gì để thu về?
"Vậy những thứ này..." Mạnh Tích, người thân thiết nhất với Lâm Kiệt trong Hằng Thiên Môn, nhìn cậu với ánh mắt không đành lòng, nhưng vào lúc này, bất kỳ lời an ủi nào cũng đều trở nên nhạt nhẽo và vô nghĩa, vì không ai có thể thực sự hiểu được nỗi đau này. Hắn chỉ biết quay sang thấp giọng hỏi Dư Hiền: "Không xương, không thịt... những khuôn mặt trên thân cây này là gì?"
"Hồn phách," Dư Hiền đáp: "Tất cả đều là những hồn phách bị tà mộc hút lấy, trở thành kẻ cung phụng nuôi dưỡng cho nó, hồn phách hóa thành những khuôn mặt người mọc ra trên thân cây."
Nghe đến đây, Lâm Kiệt bất giác run lên, mắt đỏ ngầu, gắt hao cắn chặt răng, sau một hồi nén lại cảm giác nghẹn ngào, giọng khàn khàn hỏi Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền: "Nghĩa là những hồn phách này bị giam giữ trong tà mộc, không thể đầu thai chuyển thế? Liệu ta có thể—" Liệu ta có thể mang tỷ tỷ về?
Lời chưa kịp thốt ra đã nghẹn ngào không thành tiếng.
Thực ra không cần cậu phải nói, Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền cũng sẽ không thể nào ngồi yên nhìn tà mộc vô duyên vô cớ gây nghiệt, giam giữ linh hồn vô tội như vậy.
Hoắc Quân Tiêu cau mày nhìn toàn bộ tà mộc, sau đó vươn tay vỗ vai Lâm Kiệt, nói: "Lùi lại." Nói xong, hắn và Dư Hiền cùng tiến lên một bước.
Lâm Kiệt vừa thấy hai người họ chuẩn bị hành động thì hiểu ngay rằng họ có lẽ sẽ tiêu diệt hoàn toàn cây tà mộc này, giải phóng các hồn phách bị giam giữ bên trong, vì vậy cậu quay lại nhìn khuôn mặt tỷ tỷ một lúc lâu, rồi mới lùi ra xa hơn một chút, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi thân cây dù chỉ một ít.
Dư Hiền vẫy vẫy tay ra hiệu cho các đệ tử khác: "Những hồn phách bị giam giữ bên trong.... có lẽ đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, một khi được thả ra, có khả năng oán khí lên tận trời, thậm chí còn hung ác hơn cả tà mộc, các người lùi lại, miễn cho bị ngngộ thương."
Nghe xong, đám đệ tử vẫn luôn giữ im lặng nãy giờ bắt đầu lùi lại, Mạnh Tích cũng kéo Lâm Kiệt lui ra xa, lo sợ cậu trong lòng luẩn quẩn, sẽ mất bình tĩnh mà trực tiếp lao vào.
Hoắc Quân Tiêu cúi xuống nhìn Bạch Kha trong lòng ngực, y vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, gương mặt nhợt nhạt đến mức gần như không còn chút máu, đôi môi xám xịt, trông như thể sức sống đã cạn kiệt, mồ hôi trên trán cứ không ngừng tuôn ra, phủ kín một lớp mỏng trên trán và làm ướt những sợi tóc mai bên thái dương.
Hoắc Quân Tiêu càng ôm chặt Bạch Kha hơn, đồng thời tay không ngừng truyền linh khí cuồn cuộn vào cơ thể y để giúp y trụ vững trong ảo cảnh. Tay kia của hắn nắm chặt thanh kiếm, trong khi Dư Hiền đã bắt đầu dựng trận pháp, Hoắc Quân Tiêu cũng nhanh chóng vẽ phù chú trong không trung.
Mũi kiếm rơi vào khoảng không, nhưng lại vang lên âm thanh vang dội như tiếng binh khí va chạm, phát ra những phù văn phức tạp, những phù chú ấy phức tạp đến mức các đệ tử đứng xem bên cạnh đều hoa mắt chóng mặt, đừng nói là vẽ phù, họ thậm chí còn không kịp nhìn rõ từng nét vẽ.
Dư Hiền tiếp tục thao tác trên không, nước chảy mây trôi điều khiển kiếm khí bay theo các hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, Đông Nam, Tây Nam, Đông Bắc và Tây Bắc, tám đạo quang sáng chói lòa như bị buộc chặt cây thiên trụy ngàn cân từ trên cao rơi xuống, nặng nề ghim vào mặt đất quanh tà mộc, bao vây nó chặt chẽ.
Khi tám đạo sáng rơi xuống đất, kim quang nhanh chóng lưu chuyển giữa các điểm, kết thành một pháp trận khổng lồ, các đường nét đan xen, kết nối với nhau như một chiếc lưới nhện khổng lồ bao quanh lấy tà mộc.
Ngay khi pháp trận hoàn thành, Hoắc Quân Tiêu cũng vừa vẽ xong nét cuối cùng của phù chú trên không, khi nét vẽ cuối cùng hoàn tất, bút lạc phù thành, một vết nứt dài như một con mắt hẹp hờ đột ngột xuất hiện trong hư không.
Cái "mắt" đó, theo kim quang của pháp trận Dư Hiền càng lúc càng mạnh, cũng càng mở rộng ra, cho đến khi hóa thành một cái động lớn.
Cái động đó nối đến đâu thì đám đệ tử không biết, nhưng từ góc nhìn của họ, có thể mơ hồ thấy ánh lửa màu cam đỏ lập lòe bên trong, nhưng từ bên trong cơn gió lạnh thấu xương từ động thoát ra lại khiến họ rùng mình. Từ xa, họ cũng có thể nghe được những tiếng khóc gào thét xen lẫn với tiếng nước chảy róc rách như ẩn như hiện, hệt như âm thanh từ cõi U Minh hoàng tuyền.
Dư Hiền hoàn thành pháp trận, rồi nhanh chóng lắc mình di chuyển đến bên cạnh nó, rồi giơ tay làm thế nắm lại, lập tức vô số đường chỉ vàng trong pháp trận siết chặt lấy tà mộc. Ánh sáng vàng bùng lên chói lòa, khiến mọi người gần như không thể mở mắt, càng không thể nhìn rõ những gì đang diễn ra bên trong.
Ngay khi ánh sáng vàng bùng phát, bầu trời đang nửa sáng bỗng nhiên biến sắc u ám, mây đen ùn ùn kéo đến, bao phủ cả khu rừng trong bóng tối dày đặc. Tia chớp màu tím từ xa dần dần tiến lại gần, một đạo rồi một đạo liên tiếp đánh xuống, phát ra những tiếng nổ đinh tai nhức óc, khiến ai nấy đều kinh hồn táng đảm, thậm chí mặt đất cũng rung chuyển chấn động theo.
Đám đệ tử chưa từng chứng kiến cảnh tượng này đều sợ hãi đến mức phát ngốc người, hận không thể ôm chặt lấy nhau, lo lắng tia sét kia có thể đánh xuống trên người của chính mình bất cứ lúc nào.
Nếu như trước đây chỉ có cành nhánh tà mộc cử động, thì bây giờ toàn bộ gốc rễ của nó đều đang rung chuyển.
Trong ánh sáng vàng, một đám mây đen đặc cuồn cuộn nổi lên, giãy giụa để thoát ra ngoài, chỉ trong khoảnh khắc, nó đã làm đứt hàng chục sợi chỉ vàng.
Mây đen càng mạnh, tiếng sấm chớp càng vang dội, tia chớp càng liên tiếp đánh xuống, một đường tụ lại, cuối cùng là trực tiếp tập trung bổ thẳng vào pháp trận Dư Hiền thiết lập.
Trong lúc gió cuốn bụi mù mịt, tiếng nổ vang dội kinh động linh hồn bọn đệ tử, họ liên tục lùi lại càng xa hơn.
Dư Hiền không ngừng vẽ thêm phù chú lên pháp trận. Những phù văn giống như mạng lưới khổng lồ lần lượt bao phủ tà mộc.
Mây đen càng lúc càng giãy giụa càng dữ dội kịch liệt, đến mức phát cuồng, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại được những phù văn kim sắc không ngừng rơi xuống của Dư Hiền, bị trói buộc chặt chẽ, sau đó càng lúc càng siết chặt.
Thấy thời cơ đã đến, Dư Hiền nhanh chóng vẽ thêm một đạo pháp trận mới, từ trên cao rơi xuống, tròng lên phía trên pháp trận nguyên bản, trong nháy mắt hai pháp trận chồng lên nhau, một đoàn khí sương đen cực lớn như bị bạo khí cầu, toàn bộ nổ tung. Tức khắc, vô số hắc ảnh u ám từ giữa vụt ra, giống như viên đạn bắn ra bốn phía, bởi vì số lượng quá nhiều, cái bóng đuôi gần như bị sương đen bao phủ trong khoảng khắc đó.
Có mấy đạo hắc ảnh nhanh chóng len lỏi bay vào trong rừng rậm, nơi chúng đi qua cây cối đều mục nát, ngay lập tức khô héo rũ xuống, cuối cùng biến thành những cành cây mục nát. Một số thậm chí còn vooju vã chạy đến bên cạnh đám đệ tử.
Một vài đệ tử nhỏ vì hoảng loạn mà quên tránh né, suýt nữa đã bị quét trúng, may mắn thay, Lâm Kiệt với đôi mắt đỏ hoe luôn chăm chú nhìn chằm chằm vào đám hắc khí kia, đã nhanh tay dán lên một đạo bùa, kịp thời chặn lại bóng đen kia. Dù vậy, lực đạo của cậu so với Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền vẫn còn có chút yếu ớt.
Nhưng chỉ một chút phản kháng ấy thôi, nhưng đã cứu được một mạng người.
Tuy nhiên, Lâm Kiệt lại chẳng biểu lộ cảm xúc gì, không kinh ngạc cũng không vui mừng, đôi mắt đỏ ngầu vô cảm lướt nhìn quanh đám bóng đen, bởi vì, vào khoảnh khắc chống đỡ vừa rồi, cậu mơ hồ thấy trong đám hắc khí đó có một khuôn mặt người, chính là loại gương mặt mọc trên thân cây tà ác đó.
Cậu đang chờ tỷ tỷ mình, dù biết tỷ tỷ đã biến thành một bóng đen đầy oán khí không còn chút ý thức nào, cậu vẫn muốn được gặp nàng thêm lần nữa.
Những bóng đen tản ra khắp nơi, tốc độ quá nhanh, nhanh đến nỗi nhiều người không kịp phản ứng, thế nhưng, Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền lại không gặp nhiều khó khăn khi đối phó. Chỉ thấy họ lắc mình một cái giống như sao băng, một người hướng nam, một người hướng bắc, trong chớp mắt đã lượn quanh rừng rậm một vòng, thu thập hết đám bóng đen trốn vào rừng, rồi sau đó, không chút do dự, họ ném tất cả vào khe nứt không gian mà Hoắc Quân Tiêu vừa mở, như ném xuống dòng sông hoàng tuyền đang trợn mắt.
Mà bên trong pháp trận, bóng đen vẫn không ngừng lao ra. Mỗi đợt tấn công đều bị Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền ném vào khe nứt lần lượt.
Những đệ tử nhỏ lúc đầu luống cuống tay chân, sau khi thấy Lâm Kiệt phản kháng thành công một lần, cũng dần bắt được nhịp điệu, cuối cùng đã có chút dáng dấp của một tu sĩ, bắt đầu giúp Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền ngăn chặn đám bóng đen.
Mắt số lượng bóng đen càng lúc càng ít đi, đôi mắt đỏ hoe của Lâm Kiệt càng lúc càng đỏ thêm, rốt cuộc đúng vào khoảnh khắc nước mắt rơi xuống làm mờ đi tầm nhìn, cậu lỡ tay để một bóng đen trốn thoát, lao thẳng về phía cậu.
Tốc độ nhanh đến nỗi những người khác không kịp giúp đỡ chắn một chút, dù Mạnh Tích đã phản ứng nhanh nhất, nhưng kiếm của hắn chỉ vừa kịp chạm vào đuôi bóng đen.
Lâm Kiệt theo phản xạ nhắm chặt mắt lại, lòng tràn ngập tuyệt vọng, tâm như tro tàn, trong đầu hiện lên khuôn mặt không chút sinh khí của tỷ tỷ.
Tuy nhiên, cơn gió mang theo âm khí lạnh lẽo ấy cuối cùng không lao thẳng vào người cậu, không ăn mòn cậu thành một đống xương trắng, nó đột ngột dừng lại ngay trước mặt cậu.
Lâm Kiệt khẽ động mí mắt, chậm rãi mở mắt ra. Trước mặt cậu là một bóng đen mờ ảo đang run rẩy, như muốn tiến lên nhưng lại bị một lực nào đó kéo giữ lại.
Dưới lớp hắc khí, lờ mờ hiện lên một khuôn mặt người, nhưng không thể nhìn rõ các đường nét.
Khoảnh khắc ấy, Lâm Kiệt bỗng nghĩ ra điều gì đó, cơ thể cứng đờ, sau đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mơ hồ kia. Do dự một lát, cậu khẽ há mồm có chút chần chờ gọi: "Tỷ... tỷ?"
Khi tiếng gọi ấy vang lên, bóng sương đen lập tức ngừng vùng vẫy, đứng yên tại chỗ, thấp hơn Lâm Kiệt nửa cái đầu.
Nước mắt trong đôi mắt đỏ hoe của Lâm Kiệt bất ngờ lăn xuống thành từng giọt lớn, cậu cố gắng nỗ lực mở to hai mắt ra, rồi trong làn nước mắt, cậu nở một nụ cười nhạt với bóng đen: "Đệ đã tìm tỷ suốt mười năm rồi, tỷ trốn kỹ quá, làm đệ tốn bao công sức, tìm đến nỗi đệ cũng đã trưởng thành... Thế mà tỷ vẫn nhận ra đệ được..."