Trong khi đó, ánh sáng loang lổ trong rừng rậm bỗng nhiên bị một mảnh sương mù dày đặc hơn bao phủ, cũng không tính là nồng nặc, nhưng mang theo một mùi hương nhàn nhạt.
Mùi hương này không giống hương hoa ngọt ngào, cũng không giống hương cây cỏ thanh mát, mà giống như mùi dược liệu nhè nhẹ thoang thoảng như có như không từ xa truyền đến, pha chút vị đắng thanh, hòa cùng cảm giác ẩm ướt của sương mù, lẩn quẩn quanh đầu mũi.
Giữa làn hương vị đắng chát ấy, Bạch Kha lắc lắc đầu, cố xua tan sự nặng nề đình trệ trong đầu óc đi ra, cảm giác có chút hiệu quả nhưng chẳng đáng là bao.
Y định siết chặt tay Hoắc Quân Tiêu để hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong khoảnh khắc mơ hồ đó lại nhớ ra lúc nãy khi nói chuyện với Lâm Kiệt, y đã quên mất lời dặn của Hoắc Quân Tiêu sau khi vào rừng mà đã không cẩn thận buông lỏng tay hắn ra.
Trái tim Bạch Kha đột nhiên nhảy lên một nhịp, không biết có phải vì đầu mơ hồ hay không mà trong nháy mắt khi nghĩ tới việc mình buông lỏng tay Hoắc Quân Tiêu ra, phản ứng đầu tiên của y lại không phải là "may mà chưa có chuyện gì xảy ra", mà là "không biết Hoắc Quân Tiêu có giận hay không".
Ý nghĩ này chỉ lướt qua một cách vụng về trong đầu vốn đang trì trệ của y, rồi lập tức bị y gạt phăng ra ngoài, rồi sau đó, y nhìn về phía tay của Hoắc Quân Tiêu bên cạnh, muốn giải thích đôi chút: "Ta vừa rồi nhất thời không để ý..."
Hoắc Quân Tiêu nghiêng đầu nhìn y một cái, như thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng y, rồi nhấp nhẹ đôi môi mỏng, lần nữa một bên vừa nắm lại tay Bạch Kha, một bên vừa nói: "Đừng sơ suất nữa, rừng này không chỉ có mấy cây dây leo kia."
"Ừ." Bạch Kha gật đầu, nói: "Ngươi có thấy gì không ổn không? Ta vừa rồi tự nhiên thấy rất buồn ngủ, hơn nữa ngươi xem bọn họ—"
Y vừa nói vừa ra hiệu cho Hoắc Quân Tiêu nhìn về phía Lâm Kiệt đang được Dư Hiền dẫn đi cùng bọn họ, rồi lại chỉ chỉ tay về phía các đệ tử của Huyền Vi và Trường Lăng đang tụt lại phía sau: "Bọn họ hình như cũng rất mệt, càng ngày càng tụt lại xa. Giữa chúng ta kéo dài khoảng cách thì còn hiểu được, nhưng giữa bọn họ vốn dĩ tu vi không chênh lệch nhau nhiều, đi đường cũng không đến nỗi bị tụt lại quá xa, nhưng mà bây giờ, một nhóm người gần như bị kéo thành một cái dây rồi."
"Buồn ngủ?" Quân Tiêu lắc đầu, nhìn sang Dư Hiền: "Ta thì không cảm thấy gì, còn người?"
Dư Hiền nghe thấy câu hỏi của hắn, cũng lắc đầu theo, sau đó liếc nhìn Lâm Kiệt đang ngáp dài liên tục: "Không, sao lại buồn ngủ được? Mới đi được bao lâu đâu, yếu ớt như thế thì làm sao chịu nổi?"
Mọi người đều nói ngáp thì sẽ lây, Lâm Kiệt ban đầu còn cố ý nhịn, không há mồm thì nhất quyết há mồm, chỉ có đôi mắt là không ngừng lấp lánh nước, lúc này bị chọc thủng, cậu cũng dứt khoát để mặc mình ngáp một cái thật dài như sư tử, nước mắt lưng tròng mở to đôi mắt nhìn Dư Hiền nói: "Ai u mẹ nó, ta sắp chết nghẹn rồi đây. Lão tổ tông à, không phải ta yếu ớt đâu, ta còn nghe thấy Mạnh Tích cũng len lén ngáp mấy cái đấy!"
Hoắc Quân Tiêu nhíu mày, liếc nhìn Dư Hiền, sau đó thả chậm tốc độ, cuối cùng dừng hẳn lại, chờ đợi nhóm đệ tử nối đuôi nhau phía sau theo kịp.
"Buồn ngủ ta không có cảm thấy, nhưng sương mù trong rừng ngày càng dày đặc, không thể không cẩn thận." Dư Hiền quét mắt nhìn xung quanh một lượt, rồi chỉ về phía các đệ tử Huyền Vi và Trường Lăng đang tiến lại gần, "Các ngươi xem, vừa mới nói chuyện xong còn nhìn rõ người, giờ lại bị mù bao phủ trông cứ như mấy cái bầu hồ lô."
Bạch Kha trong nháy mắt thoáng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra điều gì quái dị.
Các đệ tử của Huyền Vi và Trường Lăng phải tốn một lúc mới lần lượt đuổi kịp nhóm của Bạch Kha, vừa tới nơi, từng người một đều chống tay lên đầu gối mà thở hổn hển trong chốc lát, có vẻ vô cùng mệt mỏi.
"Sao lại mệt đến thế này?" Hoắc Quân Tiêu nhíu mày.
"Không, không biết..." Một thiếu niên trông như đệ tử dẫn đầu của Huyền Vi lên tiếng, "Chỉ cảm thấy rất buồn ngủ, tay chân mềm nhũn, dường như chẳng có chút sức lực nào, lại giống như có thứ gì đó cứ đè nặng lên người, rất khó thở, cứ thấy như không hít thở đủ."
Cậu ta vừa nói, các đệ tử Huyền Vi và Trường Lăng khác cũng gật đầu đồng ý: "Đúng, giống như bị úp cái nắp nồi lên đầu."
"Nắp nồi á? Ta thấy sắp thành túi hút chân không rồi ấy, ta cảm thấy sắp nghẹt thở đến nơi rồi." Một đệ tử Trường Lăng lên tiếng oán giận bằng giọng nghẹn ngào.
"Từ từ—" Lâm Kiệt thình lình lên tiếng, rồi hít sâu vài hơi, còn đấm đấm ngực mình, "Bị các ngươi nói như vậy, ta cũng thấy ngột ngạt rồi... Chậc, không ổn! Hít sâu cũng không được! Cảm giác không khí không đủ."
Bạch Kha: "......"
Các ngươi có thể im miệng được không......
Bọn họ hết người này đến người khác nói ngột ngạt, không biết là do hiệu ứng tâm lý hay là thật sự, mà Bạch Kha cũng bắt đầu cảm thấy có chút khó thở.
Dường như không khí hít vào rất ít, nhịp thở cũng dần nhanh hơn, ngực như bị thứ gì đó đè nặng. Y cũng không nhịn được mà bắt chước Lâm Kiệt, hít một hơi thật sâu, nhưng lại gặp đúng vấn đề tương tự—không thể hít đến tận đáy phổi.
Giống như bạn mở một cái túi rất lớn để chứa đầy đồ vật, nhưng kết quả chỉ bắt được một đống bọt bong bóng bọt biển, ở giữa chỉ có vài viên kẹo—bạn hít một hơi thật sâu đến mức lồng ngực cũng căng cứng, nhưng vẫn không có cảm giác ngập tràn dưỡng khí, cứ thiếu một chút gì đó.
Bạch Kha cau mày, phát hiện làm vậy không những không giảm bớt cảm giác ngột ngạt mà ngược lại còn cảm thấy ngực như bị đè nặng hơn, hơn nữa hít sâu vài lần vẫn không đủ dưỡng khí, thậm chí còn bắt đầu có chút hoảng loạn.
Tính cách y vốn bình tĩnh hơn nhiều người, gặp phải nhiều chuyện cũng đều có thể kiểm soát được cảm xúc của mình, rất ít khi xuất hiện những cảm xúc đặc biệt kịch liệt.
Nhưng cảm giác lo âu này lại ngày một nặng nề, khiến y càng nhăn chặt mày hơn, gần như không thể khống chế được nữa, sắp tràn ra ngoài.
Y quay đầu nhìn về phía Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền, trong số những người ở đây, nếu phải nói về sự tin cậy, thì chỉ có hai người họ là đáng tin cậy nhất, suốt quãng đường đi, những phiền toái gặp phải bọn họ giải quyết dường như đều không mấy khó khăn, Bạch Kha vốn nghĩ lần này cũng sẽ như vậy.
Nhưng ai ngờ, Hoắc Quân Tiêu chỉ đồng dạng nhíu mày, rồi đưa tay lên áp lòng bàn tay vào ngực mình, sau đó hướng Bạch Kha khẽ lắc đầu: "Sợ là Hằng Thiên Môn đã bày trận nào đó bên trong."
Bạch Kha từng nghe Dư Hiền nói trong lúc nói chuyện phiếm rằng trận pháp là thứ rất huyền diệu, bác đại tinh thâm, bất luận là ai, cho dù có tài năng đến mức nào đi chăng nữa, cũng không dám lớn tiếng khoác loác rằng chính mình có thể phá giải bất cứ trận pháp nào. Dù có lật qua vô số kinh thư, dù nắm được toàn bộ những trận pháp được nhắc đến trong đó, cũng không thể làm được điều này.
Lý do là bởi khi bố trí trận pháp, mỗ mộti bước đi, mỗi một đạo phù chú, thậm chí từng động tác tay đều phải cực kỳ chính xác, không được sai lệch dù một phân cũng không được. Các yếu tố trong trận pháp quá nhiều và phức tạp, chỉ cần một điểm nhỏ thay đổi thôi thì toàn bộ trận pháp cũng sẽ biến hóa theo.
Do đó, dù là bậc đại năng, khi đối mặt với trận pháp do một nhân vật nhỏ bé vô danh bố trí, cũng không thể lơ là, chỉ cần người bố trận thay đổi một chút ở một điểm nào đó, thì có thể tạo ra một trận pháp mà đến đại năng cũng cảm thấy vô cùng xa lạ và khó giải quyết.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy phản ứng của Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền, trong lòng Bạch Kha "lộp bộp" một chút, lần này đụng phải, chắc hẳn là trận pháp mà Hằng Thiên Môn đã nghiên cứu và phát triển ra, loại trận pháp mà ngay cả "đại năng cũng cảm thấy xa lạ và khó giải quết".
Dư Hiền và Hoắc Quân Tiêu đều đang quan sát bốn phía.
Bạch Kha nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm thâm trầm của Hoắc Quân Tiêu khẽ lay động, tỉ mỉ quan sát từng đám cỏ cây, làn sương trắng xung quanh... thậm chí từng người có mặt ở đây.
"Khi gặp phải trận pháp khó giải, tuyệt đối không được hoảng loạn, có rất nhiều cách phá giải trận pháp, nhưng vạn biến đều không rời khỏi quy luật cốt lõi, mục đích căn bản của tất cả các phương pháp chính là tìm ra "của" trong trận pháp, tìm đúng cửa này thì trận sẽ bị phá, mà cánh cửa ấy không phải là thứ hoàn toàn sẽ không cho người khác manh mối, vì trận pháp dù sao cũng là do con người bày ra, không phải do tự nhiên mà thành. Chỉ cần do con người bố trí thì không thể hoàn mỹ đến mức chân thật như thế giới thực được," Bạch Kha bất chợt nhớ đến những gì Dư Hiền đã từng nói qua về phương pháp phá trận.
Khi đó lão gia tử đã lải nhải rất nhiều, cuối cùng Hoắc Quân Tiêu ở bên cạnh chỉ tổng kết lại một câu: "Tìm sơ hở trong trận là được."
Nhìn động tác của Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền lúc này, hẳn là họ cũng đang tìm kiếm sơ hở.
Nhưng... Hằng Thiên Môn đâu phải là một môn phái gà rừng tầm thường, càng không phải là tiểu nhân vật dễ đối phó, lập phái nay đã mấy ngàn năm, đến nay càng độc bá một phương.
Nhiều năm như vậy, nói về nghiên cứu trận pháp thì tuyệt không thiếu, trận pháp mà họ bày ta, muốn vây sát những người như Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền thì không dễ, nhưng tạo ra trở ngại cho họ thì vẫn là không thành vấn đề. Ít nhất, nếu muốn phá trận này hoàn toàn, chắc chắn không phải là chuyện có thể nhấc tay là làm được trong nháy mắt.
Nhưng trong trận có quá nhiều người bị mắc kẹt, không biết có bao nhiêu người có thể trụ lại đến khi Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền phá được trận...
Không biết có phải do thiếu oxy hay không, ý nghĩ hiện lên trong đầu của Bạch Kha càng lúc càng tiêu cực.
Tuy nhiên, thực tế còn tồi tệ hơn những gì y nghĩ, dù Hoắc Quân Tiêu đã nhắc nhở mọi người phải khống chê hô hấp, nhưng sự căng thẳng do cảm giác ngột ngạt nặng nề này khiến tất cả mọi người ngày càng lo âu căn bản không thể làm được.
Bạch Kha cảm thấy nhịp thở của mình càng lúc càng nặng, ban đầu còn hít thở được bằng mũi, nhưng chỉ một lát sau, y đã không kìm được mà phải thở dốc bằng cả miệng và mũi.
Y chỉ cảm thấy nhịp tim của mình, trong tình trạng thiếu oxy nặng nề, đang ngày càng đập mạnh "thình thịch" và nhanh hơn theo từng hơi thở sâu nặng nề., nagy cả lồng ngực và thậm chí là cuống họng đều rung lên theo từng nhịp đập. Y thấy cảnh vật trước mắt dần trở nên mờ ảo, cảm giác hỗn loạn trong đầu càng lúc càng tăng, suy nghĩ ngày càng đình trệ.
Qua đôi mắt đặc biệt của mình, y nhìn thấy Huyền Vi, Trường Lăng và những người khác cũng đang bị sự lo lắng tra tấn một cách đau khổ.
Y thấy có người đang nặng nề mà đấm ngực, lực đạo như muốn đập xuyên qua lồng ngực, tiếng thình thịch trầm đục vang lên và hòa lẫn với nhịp tim dồn dập của y, khiến y cảm thấy đầu óc mình như đang rung lên; y còn thấy có người gấp đến mức ngã xuống đất, đau đớn cào cấu lên cổ và ngực của chính mình, vừa rên rỉ vừa lăn lộn quay cuồng trên mặt đất...
Giọng Lâm Kiệt vang lên mơ hồ trong mảnh hỗn loạn này, lờ mờ truyền vào tai y: "Không ổn rồi... ta, ta chảy máu mũi rồi."
Một câu nói như mở màn cho tất cả.
Ngay khi lời cậu vừa rơi xuống, trong nháy mắt Bạch Kha lập tức ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, những thanh âm rên rỉ càng lúc càng nhiều, mơ hồ, đứt quãng truyền đến tai y, giữa những âm thanh ai oán đó, y cảm thấy đất trời quay cuồng, sau đó là cảm giác bả vai chính mình đập mạnh xuống mặt đất, khiến cả lồng ngực dấy lên trận đau nhói, tiếp theo là cảm giác tanh ngọt nơi cổ họng khiến y phun ra một ngụm máu.
Y cảm thấy ý thức của mình đang dần trôi xa, càng lúc càng mờ nhạt...
Cơn buồn ngủ sâu thẳm bao trùm lấy y, y khẽ run rẩy, phun ra thêm bọt máu, sau đó trong mùi máu tươi cố gắng cắn chặt đầu lưỡi, tự nhắc nhở chính mình không được ngủ.
Vì một khi ngủ rồi, có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa...
Những tiếng ồn ào hỗn loạn không ngừng vang lên trong đầu y, có tiếng gần, có tiếng xa, lộn xộn và không theo bất kỳ trật tự nào --
"Ở trong rừng rậm này, bất kể gặp phải chuyện gì, phải nắm chặt tay ta, không được buông."
"Sợ là lạc vào trận rồi."
"Đi bộ mà cũng thở dốc, yếu đuối như vậy thì sao làm được việc gì."
"Mạnh Tịch cũng ngáp vài cái rồi."
"Tìm sơ hở trong trận là được."
"Các người xem, vừa nãy còn thấy rõ mặt nhau, giờ thì bị sương che mờ mịt như những cái hồ lô."
...
Từ từ --
Trước khi cạn kiệt hơi thở cuối cùng, Bạch Kha đột nhiên nhớ ra có điều gì đó không đúng.