Phía trên băng phách, Hoắc Quân Tiêu quỳ một gối xuống đất, ôm chặt Bạch Kha vào trong lồng ngực, người vẫn còn mê man.
Đạo mệnh hồn lơ lửng trên không bị hắn điều khiển, giữ chặt những vuốt đen đáng sợ kia, nhưng băng phách không phải là thứ dễ đối phó. Linh lực của nó dày đến mức mười đại năng hợp lại cũng không bì kịp, Hoắc Quân Tiêu chỉ dựa vào sức một người, sao có thể chống đỡ dễ dàng?
Lúc đầu, hắn cảm thấy việc kiểm soát mệnh hồn không quá khó khăn, nhưng càng về sau, khi linh lực và uy áp của băng phách tỏa ra ngày càng mạnh, lực ép lên các huyệt đạo quanh cơ thể hắn cũng ngày càng nặng, mấy huyệt đạo lớn như bị chặn kín như cái hũ nút, ngực hắn nặng nề như bị cả một ngọn núi đè lên, nhưng hắn vẫn phải tiếp tục truyền linh lực và khí kình vào mệnh hồn.
Dưới sự tấn công cả bên trong lẫn bên ngoài, bất cứ ai có tu vi thấp hơn một chút đều đã sớm bị nổ tung mà chết. Nhưng Hoắc Quân Tiêu chỉ cắn chặt môi, mặt trầm như nước, ôm chặt Bạch Kha, rồi đột nhiên ánh mắt trầm xuống, hắn tiếp tục truyền thêm một đạo khí kình vào hồn phách.
Nhưng Băng Phách giống như một cái hố sâu không đáy, càng tiêu tốn nhiều sức lực, linh lực tỏa ra càng dày đặc, một lớp lại chồng lên một lớp. Những vuốt đen cũng vĩnh viễn không ngừng nghỉ đối kháng với đạo mệnh hồn kia của Hoắc Quân Tiêu.
Khi sự ngang ngược của Băng Phách càng lúc càng nghịch thiên, sấm sét từ trời kéo đến càng dày đặc, gần như vừa dứt một tia chớp, tia tiếp theo đã rơi xuống, khiến toàn bộ Hằng Thiên Môn sắp vỡ vụn.
Dưới đất, vô số vết nứt đen kịt trải dài, các dãy núi sụp đổ, những kiến trúc được xây dựng dựa vào núi của Hằng Thiên Môn đã thành đổ nát thê lương, nhưng người Hằng Thiên Môn không còn rảnh quan tâm đến điều đó, họ vừa tránh né khu vực bị sấm sét đánh xuống, vừa đánh nhau kịch liệt với các môn phái khác.
Pháp trận và bảo khí liên tiếp xuất hiện, Hằng Thiên Môn không phải là kẻ đứng đầu suốt bao năm mà không có lý do, bất kể là tu vi, phù pháp hay bảo khí đều vượt trội hơn hẳn so với các môn phái khác.
Tam môn lục phái, ngoài Ngọc Sinh Môn đã không còn, hai môn phái Trường Lăng và Huyền Vi cũng đã suy yếu đến mức không còn đáng kể, những môn phái còn lại có thể giao đấu với Hằng Thiên Môn chỉ có năm môn, trong đó ba môn có thực lực chênh lệch đáng kể. Vì vậy, mặc dù số lượng đông hơn, nhưng bên kia lại không chiếm được lợi thế rõ ràng.
Ngược lại, Hằng Thiên Môn, trong tình thế các bẫy rập hiện giờ trở thành bọt nước, môn phái hàng ngàn năm sụp đổ, tà vật và huyết thú nuôi dưỡng bị tiêu diệt, Băng Phách không thể khống chế, tất cả những gì họ từng dựa vào đều không còn, họ đánh càng hung hăng hơn, từng chiêu từng thức đều mang đầy sát khí dày đặc.
Phong cách của Hằng Thiên Môn vốn đã có chút bất chính, lúc này khi thực sự giết người, đối chiến sau một lúc, những chiêu thức tà ác liên tục xuất hiện. Sau một hồi đánh, không những không yếu đi mà họ còn càng chiến càng hăng, từ thế yếu chuyển thành thế cân bằng, cuối cùng dần dần chiếm được ưu thế.
Cộng thêm việc các kiến trúc đổ sập, cấm chế sụp đổ, đệ tử Hằng Thiên Môn, vốn bị cấm chế ngăn cách bên ngoài, vừa đến nơi đã thấy cảnh hỗn chiến, vì không kịp hiểu rõ nguyên nhân sự tình từ đầu đến cuối, lập tức đứng về phía chưởng môn và trưởng lão của mình, tham gia vào trận chiến, càng làm Hằng Thiên Môn tăng thêm sức mạnh.
Ngoài băng phách, người duy nhất có thể áp chế Hằng Thiên Môn chính là Dư Hiền, nhưng ông lại không thể tham gia vào cuộc chiến, ông vừa phải bảo vệ một nhóm đệ tử trẻ vô tội bị cuốn vào sự việc, mặt khác vừa phải hỗ trợ Hoắc Quân Tiêu chống lại uy áp của băng phách, vì ông biết rằng lấy sức một mình Hoắc Quân Tiêu tuyệt đối không thể cầm cự được lâu, vì vậy từ bên ngoài giúp hắn ngăn cản bớt uy áp của băng phách.
Mặc dù có Dư Hiền giúp đỡ, họ cũng không thể chống chọi dễ dàng bao lâu, linh lực tỏa ra từ Băng Phách càng lúc càng dày đặc. Ngay cả những đệ tử trẻ tuổi được Dư Hiền bảo vệ cũng cảm thấy đau đớn như bị nghiền nát xương cốt, này là họ đã có chút tu vi. Nếu là người bình thường, họ đã sớm bị ép thành bụi mịn từ lâu, không còn thừa chút xương cốt nào.
Những đệ tử này dù còn trẻ, nhưng tâm tính bồng bột của thiếu niên vẫn còn, họ không thể đứng nhìn Dư Hiền dốc hết sức lực mà mình lại không làm gì, vì vậy từng người một, dù tu vi còn non kém, đều không hẹn mà cùng ngưng tụ ra từng tia khí kình mỏng manh, cùng giúp Dư Hiền chống lại Băng Phách.
Nhưng dù có thêm sự trợ giúp của họ, Hoắc Quân Tiêu vẫn không cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút nào, vì linh lực của Băng Phách vẫn đang ngày càng dày lên.
Họ giống như những con bạc, không ngừng tăng thêm cược. Họ đặt một đống lên bàn, Băng Phách cũng đặt một đống theo. Họ tăng cược, Băng Phách cũng tăng. Thẳng đến khi họ dồn hết tất cả vào, không còn gì để tăng thêm, Băng Phách vẫn có thể đặt thêm, và đáng sợ hơi là trong tay nó còn dư lại rất nhiều.
Nhiều đến mức không thể đo đếm được.
Rốt cuộc, Dư Hiền bên ngoài Băng Phách chấn động toàn thân, mọi lớp ngụy trang trong nháy mắt đều rơi rụng sạch sẽ, lộ ra diện mạo thật của ông, mái tóc dài tung bay trong gió, một luồng uy áp khổng lồ từ trong cơ thể ông bùng nổ ra ngoài, đối kháng với sức mạnh của Băng Phách, tạo nên tiếng va chạm bén nhọn như đao kiếm, kim quang chói lóa.
Luồng uy áp này ập đến, những người đang giao chiến lập tức cảm thấy ngực mình đau nhói, máu tanh trào lên cổ họng, phần lớn bị đánh rơi xuống đất.
Nhưng họ không vội vàng tiếp tục nhập vào giao chiến. Những người trẻ tuổi không biết gì, nhưng một số người đã có mặt từ thời kì Nam Hoa, ai nấy đều nhìn về phía Dư Hiền với vẻ mặt không thể tin được, thậm chí ngay cả chưởng môn của Hằng Thiên Môn cũng thoáng sững sờ.
Cỗ uy áp này đại diện cho một tu vi khủng khiếp đến mức nào, làm cho trái tim mọi người chấn động – những người tu vi cao nhất trong thiên hạ đều đã tập trung tại đây, nhưng không ai có thể thoát khỏi việc phun ra một ngụm máu, điều này chứng tỏ người kia có đẳng cấp ra sao?!
Họ lục lọi vơ vét khắp trí nhớ, chỉ có thể nghĩ đến vài cái tên, đều là những nhân vật phong vân vang danh thiên hạ từ thời Nam Hoa.
Người này rốt cuộc là ai?! Những chưởng môn và trưởng lão của các môn phái một bên vừa chống đỡ cuộc tấn công, một bên vừa không thể ngừng suy nghĩ, nhưng những cái tên họ nghĩ đến lại càng khiến họ kinh hãi, thiếu chút nữa làm tay họ run một hồi không cầm chắc được pháp khí.
Tuy nhiên, không ai trong số họ, dù đã qua Nam Hoa, từng thấy Dư Hiền ở diện mạo thật. Họ chỉ thấy ông đóng giả làm một lão già cả ngày, nên dù suy nghĩ đến đâu, vẫn không thể liên tưởng ông với cái tên "Dư Hiền".
Trong lúc họ còn chưa hiểu rõ nhân vật thần bí này rốt cuộc là tôn thần nào, thì một luồng uy áp đáng sợ chết người khác lại ập đến, lần này từ phía bóng hình trong Băng Phách.
Sau khi Dư Hiền dốc toàn lực, Hoắc Quân Tiêu đột nhiên ánh mắt trầm xuống, giải phóng toàn bộ uy áp của mình. Tà áo đen của hắn bay phấp phới, mái tóc đã buộc giờ bỗng xõa xuống. Uy áp của hắn không hề thua kém Dư Hiền, thậm chí còn mạnh mẽ hơn không ít, bởi Dư Hiền chưa hoàn toàn khôi phục nguyên trạng, trong khi Hoắc Quân Tiêu đã bộc lộ hết toàn bộ sức mạnh của mình.
Giữa hỗn chiến trưởng lão các chúng phái một búng máu còn chưa kịp phun, lại bị đè nén trở tay không kịp, "Ọc" một cái, mồm to phun một trận máu, thiếu chút nữa phải quỳ xuống.
Uy áp này vừa ra, mọi người không hẹn mà trừng lớn đôi mắt cùng ngừng tay lại, một bên trốn tránh thiên lôi, một bên nhìn về phía Băng Phách.
Nhân vật phong vân thời kỳ Nam Hoa rất nhiều, nhưng tu vi cơ hồ nghiền áp bọn họ, đếm trên đầu ngón tay bất quá chỉ có vài người.
Tu giả luôn luôn không chú ý cách ăn mặc, cơ hồ đều là một thân tố y, thuần một màu trắng, tiên khí coi như là đủ. Đếm trên đầu ngón tay lại đây cũng có vài người một thân bạch y, những khi đếm đến giữa, lại một thân hắc y, khí chất bá đạo uy áp, mỗi khi đi ra đều ép người khác mềm nhũn chân....
Vì vậy sau khi mọi người nhìn thấy người trên Băng Phách, cơ hồ trong nháy mắt họ kêu lên: "Mẹ ơi— ta không hoa mắt?! Vân Chinh chân nhân?!"
Nửa khắc này khi bọn họ ngây người, linh lực của Băng Phách lại cao hơn một tầng, thiên lôi hạ xuống còn đáng sợ hơn cả Cửu Thiên Huyền Lôi độ kiếp phi thăng khiến cho người ta sợ hãi, hai vị trưởng lão có tu vi kéo hơn một chút không kịp tránh né, lập tức bị đạo thiên lôi kia đánh xuống, lăn ra trên mặt đất.
Một khi bị đánh trúng, huyền lôi tiếp tục giáng xuống như mưa, dồn dập không chút kiêng dè, chồng chất lên nhau tạo thành những luồng sáng chói mắt đến mức khiến mọi người xung quanh không dám mở mắt, hầu như không dám nhìn thẳng vào hai người đang bị đánh trúng.
Hàng chục đạo huyền lôi liên tiếp giáng xuống, hai vị trưởng lão xui xẻo kia đã hoàn toàn tan nát, máu thịt nhòe nhoẹt, toàn thân một mảnh đen thui, không còn cơ hội cứu chữa.
Mọi người trong lòng rùng mình, sự tạm dừng ngắn ngủi do Hoắc Quân Tiêu tạo ra cũng bị những đạo huyền lôi này làm gián đoạn, họ buộc phải nhanh chóng triệu hồi pháp khí, một lần nữa lao vào cuộc hỗn chiến, đồng thời phải cảnh giác cao độ để né tránh những đạo lôi đang liên tiếp giáng xuống.
Nhưng nếu họ còn có thể né, thậm chí cả Dư Hiền còn có thể tránh đi, thì duy nhất Hoắc Quân Tiêu trên đỉnh Băng Phách là không thể trốn tránh.
Những đạo huyền lôi này vốn dĩ được Băng Phách nghịch thiên triệu hồi xuống, rơi vào xung quanh chỉ là ngoài ý muốn, còn mục tiêu thực sự của chúng chính là Băng Phách. Nhưng Băng Phách thì không thể bị đánh vỡ, chỉ có người bị khóa trên đó mới thực sự phải chịu khổ.
Hoắc Quân Tiêu ôm Bạch Kha chặt hơn vào lòng, từng đạo huyền lôi giáng xuống thân hắn, gần như đánh cho gân cốt rách nát.
Hắn một bên vừa phải gánh chịu lôi kiếp, một bên vừa phải dùng mệnh hồn để chống lại Băng Phách, cảm giác như đã đến giới hạn cuối cùng, hắn nắm chặt tay, lông mày cau chặt lại, nhưng trong miệng vẫn không hề phát ra một tiếng rên rỉ nào.
Dư Hiền ở bên ngoài Băng Phách nhìn từng đạo huyền lôi giáng xuống, từng đạo đều đánh lên người Hoắc Quân Tiêu, càng ngày càng mạnh mẽ, đến mức ánh sáng trắng hầu như bao phủ toàn bộ Băng Phách.
Dù là phi thăng độ kiếp, người ta cũng chỉ cần chịu đựng tám mươi mốt đạo Cửu Thiên Huyền Lôi, nhưng những đạo huyền lôi do Băng Phách triệu hồi xuống thậm chí còn mạnh hơn nhiều.
Gần trăm đạo huyền lôi giáng xuống, dù là Hoắc Quân Tiêu cũng không thể chịu nổi nữa, máu từ khóe miệng hắn chầm chậm trào ra, chiếc áo choàng đen dù tràn đầy linh lực cũng bị đánh thành từng mảnh vụn, hắn vẫn cố gắng ôm chặt Bạch Kha, đôi mắt đen sâu thẳm lần đầu tiên trở nên mờ nhạt tan rã, thần trí có phần mông lung.
Giữa cơn lôi kiếp, hắn hơi hé miệng nhưng chỉ phát ra được những tiếng thở yếu ớt.
Đầu tiên hắn kêu một tiếng "Sư phụ", sau đó qua rất lâu, hắn mới khó nhọc nâng tay lên, nhẹ nhàng đỡ lấy đầu Bạch Kha, hơi dịch y ra một chút, trong ánh mắt mờ mịt có phần chuyên chú, nhìn thật kỹ Bạch Kha một lần nữa, rồi sau đó hắn thấp giọng: "Ta đã chắn cho người... chừng này đạo lôi... ta có thể chăng... khụ khụ... ta xin một phần thưởng, coi như... là lần cuối cùng..."
Hai chữ "từ biệt" bị hắn nuốt lại trong cổ họng, giữa cơn huyền lôi, hắn gượng cười, môi nhẹ nhàng chạm lên môi Bạch Kha.
—----------
Editor: AAAAAAAAAA, thứ tôi muốn là cảnh hôn nhưng mà không phải hôn trong đau khổ, a diu ô kê!!?
Cmt raw: 5000 năm cuối cùng đã hun hun nhau, tôi đang khóc mà phải cười phá lên khi thấy cmt của lầu 1
Cmt của lầu 1: Đậu má, sao lại giống Đồng tiền vậy ( bộ đồng tiền kham thế của bả), cuối cùng cũng hôn. Người ta nói rằng việc vượt qua là ảo cảnh, và ảo cảnh không phải do chính Bạch Kha tạo ra, vì vậy anh ấy muốn hôn một cái ( Đoạn này t không hiểu lắm tại bộ Đồng Tiền t k nhớ rõ nội dung nữa, đọc lâu quá rồi =))) (*////▽////*)q
Cmt lầu trên nữa: Quây sừm ma, quây sừm má?! Tại sao cảnh hôn của nhà Mộc đều là hôn khi sắp chết! Phán Quan cũng vậy, Đồng Tiền cũng vậy, cái này cũng vậy!! Vì cái gì!! (Cái này thì bạn Yone hiểu tại bộ Phán Quan có cảnh này đỉnh nha =)))
Cmt raw nguyên bản: Lầu 1: 啧,这怎么跟铜钱那么像,终于亲了
话说渡气是幻境,幻境不是白柯自己造的吗,那他是不是也想和棒槌亲亲o(*////▽////*)q
Cmt raw lầu trên: 为什么为什么?!木木的文总是在快要死的时候才会亲!判官是,铜钱龛世是,这一本也是