Y mơ thấy thời thơ ấu của Ổ Nam, đứa trẻ với vẻ ngoài trắng trẻo, ngoan ngoãn, mỗi ngày đều ôm lấy cuốn kinh thư, ngồi trên bậc cửa Vân Phù Cung, nhỏ bé như một chú chim non, yên lặng chăm chú đọc những điều chẳng mấy hiểu rõ; đợi khi y trở về, hắn ngẩng đầu lên gọi y một tiếng "sư phụ" thật ngoan ngoãn.
Đó là đồ đệ hiểu chuyện và biết điều nhất của y, giống như từng bụi trúc xanh bên Vân Phù Cung, luôn mang nét ôn hòa, khiêm nhường bẩm sinh.
Bên cạnh Ổ Nam, luôn có một tiểu nha đầu, từ nhỏ đã thích khóc, dù bị cướp mất miếng ăn cũng như thể gặp phải chuyện đau lòng nhất trên đời, khóc đến không thở nổi, nhưng chỉ chốc lát sau liền chạy lon ta lon ton theo phía sau sư huynh.
Đó là đồ đệ nhỏ nhất, được y nuông chiều nhất, từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu khổ, giống như những hoa đào nở rộ tháng tư ở nhân gian.
Thế nhưng, trong mộng, y mở mắt trừng trừng nhìn hai bóng dáng bé nhỏ vui vẻ gọi y một tiếng "sư phụ", rồi sau đó nhanh chóng kéo dài, giữa một mảnh kim quang và huyết sắc đan xen, hóa thành một cái xác già nua nhăn nheo cùng với một kẻ điên với đôi mắt đỏ ngầu, tỏa ra sát khí bốn phía.
Sự tương phản khủng khiếp và đớn đau liên tục như vậy, khiến Bạch Linh Trần đang chìm trong ác mộng không sao thoát ra được.
Cảnh tượng ấy phát lại hết lần này đến lần khác, mỗi lần lại thêm phần dữ tợn và đáng sợ, đến khi khuôn mặt nhăn nheo của cái xác và đôi mắt đỏ ngầu vặn vẹo của kẻ điên như quỷ dữ xoay quanh Bạch Linh Trần, bao vây y lại giữa vòng vây, bất luận chuyển hướng nào cũng không thể tránh đi được.
Trong những hình ảnh vặn vẹo đó, lại có một giọng nói khàn đục xen vào, giọng ấy gọi y là "Tên cứng đầu", khi xa khi gần, âm thanh mơ hồ không rõ.
Tiếp đó, cảnh tượng Dư Hiền phun ra máu, công lực tan biến cũng xuất hiện, Thẩm Hàm già nua và Ổ Nam điên loạn, từng người từng người thay phiên gọi y.
Tiếng gọi của ba người bọn họ xen lẫn, khi cao khi thấp, thân ảnh khi mờ khi rõ, như những bóng ma quỷ mị.
Bạch Linh Trần cảm thấy đầu đau như búa bổ muốn nứt ra, không tài nào xua tan được những cảnh tượng đó khỏi giấc mơ, chỉ có thể đau đớn đến mức gân xanh trên cổ nổi lên.
Y lắc lắc đầu mình, như thể chỉ cần làm vậy là có thể xua tan những hình ảnh quanh mình. Nhưng với mỗi lần y chống cự, hình ảnh càng trở nên méo mó vặn vẹo hơn, âm thanh càng giống tiếng yêu ma quỷ mị, xen lẫn với giọng nói non nớt của Ổ Nam thuở nhỏ, tiếng khóc của Thẩm Hàn, tiếng cười tùy ý của Dư Hiền...
Trong cơn ác mộng, Bạch Linh Trần chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân đều trướng đau không chịu nổi, như thể có vô số luồng khí như ruồi nhặng chẳng biết từ đâu lao vào cơ thể y, xô đẩy tán loạn, trong cổ họng cũng đượm mùi tanh nồng, mở miệng là có thể phun ra một búng máu.
Nhưng dường như cơn ác mộng không có ý định buông tha y...
Cảnh tượng trước đó còn chưa tan biến, một bóng hình khác lại nổi lên —
Đó là Hoắc Quân Tiêu, mái tóc dài xõa xuống, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc, hắn khoác hờ chiếc áo đen, trông như kẻ đang quằn quại trong cơn bạo bệnh, quầng mắt nặng trĩu, giữa trán cũng có làn hắc khí vờn quanh.
Thế nhưng ánh mắt hắn nhìn Bạch Linh Trần lại đầy vẻ bi thương khổ sở mà dịu dàng, ôn như sâu không thấy đáy.
Hình ảnh Hoắc Quân Tiêu như vậy Bạch Linh Trần đã từng trông thấy, khắc sâu trong trí nhớ — đó là hồn phách của Hoắc Quân Tiêu bị nhốt trên Băng Phách.
Khi ấy, y còn chưa biết rõ mọi sự tình, cũng không hiểu vì sao lại gặp được bóng hình giống Hoắc Quân Tiêu như đúc trên Băng Phách. Giờ đây, khi hồi ức ùa về, tái ngộ Hoắc Quân Tiêu khi đó trong cơn ác mộng, cùng ánh mắt ấy, Bạch Linh Trần chỉ cảm thấy trái tim mình bị một bàn tay hung hãn bóp nghẹt, không bao giờ buông ra.
Cơn đau nhói từ trái tim khiến y không thể không cúi người xuống, ánh mắt vẫn dừng lại phía trước, mơ màng và trống rỗng.
Tà khí nhập thể, chưa hoàn toàn tan biến, chính là nguyên do khiến bao người tẩu hỏa nhập ma, bởi khi ấy, nó khuếch đại cảm xúc của con người, làm cho người ta khó phân biệt thật giả, lẫn lộn giữa thực tại và ảo ảnh, thần trí rối loạn.
Lúc đầu, Bạch Linh Trần còn có thể không ngừng nhắc nhở mình rằng đây là ác mộng, nhưng dần dần, mọi thứ trở nên hỗn loạn, ranh giới giữa thực tại và mộng cảnh ngày càng mờ nhạt, cảnh mộng vây Bạch Linh Trần bên trong ngày càng vặn vẹo, ánh mắt ngày cũng càng mông lung, trống rỗng, mờ mịt...
Khi tà khí chiếm thế thượng phong trong cơ thể y, cảnh tượng méo mó lại một lần nữa thay đổi.
Mọi chuyện đều tiến triển theo chiều hướng tồi tệ nhất, ai nấy đều gặp kết cục thảm khốc.
Thi thể khô héo của Thẩm Hàm bỗng tan thành bụi, biến mất không thấy, một chút niệm tưởng cũng không lưu lại;
Ổ Nam kìm nén không nổi bản tính điên cuồng, cuối cùng bạo thể mà chết;
Dư Hiền mất hết công lực, ngũ cảm tiêu tan, máu đã chảy khô cạn;
Ba người y trân trọng, một thì tan biến, hai hóa thành xác, đôi mắt trợn trừng nhìn lên trời, chết không nhắm mắt.
Bạch Linh Trần chỉ cảm thấy nỗi đau thương tột cùng như thủy triều dâng tràn, nhấn chìm chính mình, nhưng đó vẫn chưa phải kết thúc —
Chỉ còn lại Hoắc Quân Tiêu với mái tóc dài xõa tung, chân trần từng bước từng bước đi tới trước mặt y, mỗi bước đều in lại vết máu, áo bào đen kéo lê trên đất, quét ra một vệt máu dài, nhưng hắn dường như không nhận thấy, chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn y.
Khi Hoắc Quân Tiêu đứng ngay trước mặt, đôi môi trắng nhợt, khô nứt của hắn khẽ giật giật, nhưng không phát ra tiếng.
Hắn đứng đó rất lâu, lâu đến mức vệt máu trên áo bào đã rỉ thành từng giọt, khi rơi xuống đất, Bạch Linh Trần thậm chí còn nghe rõ thanh âm... Sau đó, Hoắc Quân Tiêu đưa bàn tay vương đầy máu khẽ nâng cằm Bạch Linh Trần, rồi cúi người xuống.
Lúc hai đôi môi vừa chạm nhau, y nghe thấy giọng nói khàn khàn của Hoắc Quân Tiêu nhẹ nhàng nói::"Năm ngàn năm rồi... Ta rất nhớ ngươi... Mỗi ngày mỗi đêm, một khắc cũng chưa từng gián đoạn..."
Nhưng ngay khi lời vừa dứt, còn chưa kịp nhìn kỹ Hoắc Quân Tiêu, hắn như một bóng ma không thể trụ vững, bị cơn gió nhẹ quét ngang, hoàn toàn tan biến.
Bạch Linh Trần vội vàng duỗi tay, muốn níu lại, nhưng chỉ chộp được một nắm gì đó lành lạnh, ướt át, khi y rút tay về, mở ra thì thấy đầy một tay máu.
Trong đầu y có thứ gì đó bất chợt đứt phựt, rồi cơn đau và bi phẫn cực đại cuồn cuộn trào ra, từng luồng chân khí mạnh mẽ từ cơ thể y bộc phát, ngay lập tức xua tan hết thảy cảnh tượng vặn vẹo ấy.
Vào lúc y muốn xuất kiếm, để kiếm khí phóng thích tứ tung, một mùi hương thoang thoảng không rõ từ đâu lan tỏa đến trước mặt.
Khí hương ấy có chút lạnh lẽo, giống như gió mang hơi lạnh từ rừng trúc bên ngoài Vân Phù Cung, bất ngờ kéo y ra khỏi ác mộng.
Bạch Linh Trần đột nhiên mở bừng mắt, bố trí quen thuộc liền rơi vào trong mắt y, đó là phòng ngủ của y trong Vân Phù Cung
Trản đèn trong phòng sáng chói, một thân ảnh mặc áo đen đáng đứng trước bàn, nhẹ nhàng nhổ hương đài trong lư, hương lạnh lẽo kia xuất hiện trong mộng đang lẳng lặng phiêu tán từ cái lư trên bàn.
Bạch Linh Trần ngơ ngẩn nhìn thân ảnh kia, hơi hé miệng, thấp giọng gọi: "Quân Tiêu?"
Hoắc Quân Tiêu lúc này mới đứng dậy, sắc mặt của hắn cũng để lộ ra cảm giác mỏi mệt, tựa hồ cũng vừa thoát ra khỏi ác mộng, thấy Bạch Linh Trần tỉnh, đầu tiên là tiến lên hai bước, sau đó dừng lại trước giường của Bạch Linh Trần, dừng lại các đó không xa, sau đó dường như nghĩ tới điều gì giải thích nói: "Vừa rồi ta gặp ác mộng, khó khăn tỉnh lại, chỉ muốn đến xem sư phụ người có sao không...."
Thanh âm hắn trầm trầm, rất nhẹ, giống như Bạch Linh Trần là một cái bóng, chỉ cần thanh âm to hơn một chút sẽ làm kinh động Bạch Linh Trần,
Những lời này và đôi mắt có phần trống rỗng tối tăm của hắn dưới ánh sáng mờ ảo không hiểu sao làm Bạch Linh Trần nhớ tới cảnh tượng vừa rồi trong mộng. Những cảm xúc bị y đè ép thật lâu, đè ép sâu trong lòng thiếu chút nữa vĩnh viễn không bao giờ lật lại đột nhiên cuồn cuộn dâng trào, che cũng không che được.
Bạch Linh Trần nhìn hắn không chớp mắt trong chốc lát, cho đến khi đem hình ảnh sống động của Hoắc Quân Tiêu hiện diện trước mắt y hoàn toàn thay thế u hồn mờ nhạt trong mộng, lúc này y mới khẽ mở lời, giọng nói trầm thấp: "Lại đây."
Hoắc Quân Tiêu sửng sốt, phải mất một lúc mới phản ứng lại, tiến thêm một bước, đứng trước mặt Bạch Linh Trần, đầu gối chạm vào mép giường.
Bạch Linh Trần ngồi ở trên giường, ngẩng mặt nhìn hắn, sau đó giơ tay ra hiệu.
Hoắc Quân Tiêu nghe lời cúi thân xuống, ghé sát tới gần Bạch Linh Trần.
Ngọn đèn dầu chiếu rọi lay động giữa hơi thở hai người, Hoắc Quân Tiêu nhìn gương mặt Bạch Linh Trần rồi lại cúi đầu thấp hơn chút nữa.
Bạch Kha không hề né tránh.
Hơi thở của Hoắc Quân Tiêu chợt trở nên gấp gáp, như thể đã hiểu ra điều gì đó, cúi đầu áp môi mình lên đôi môi của Bạch Linh Trần.