Nguồn gốc của truyền thuyết này bắt đầu có từ khi nào đã không còn rõ ràng.
Tóm lại, phiên bản hiện tại của câu chuyện là— vào thời kỳ cuối của cuộc loạn Nam Hoa, Hằng Thiên Môn đã bắt giữ một ma đầu và giam giữ hắn tại Vọng Thiên Môn. Ma đầu này có tu vi cao thâm, vì vậy chưởng môn và các trưởng lão của Hằng Thiên Môn đã liên thủ tạo ra nhiều tầng cấm chế để ngăn cản hắn trốn thoát và gây họa cho thế gian. Sau khi bị giam giữ, ma đầu kia luôn u uất không ra ngoài, thần trí dần trở nên hỗn loạn, tác phẩm của một lần tâm ma phát tác chính là khí tức tán loạn, tự hủy ở Vọng Thiên Môn. Cũng vì vậy, đỉnh núi cao và hiểm trở Vọng Thiên Môn cũng bị hủy hoại lúc đó, biến thành những mảnh đá vụn đổ nát, sau đó, Hằng Thiên Môn đã dọn dẹp khu vực này, không còn dấu vết gì nữa.
Đương nhiên, từ khi rình nghe trộm các cuộc trò chuyện trong Hằng Thiên Điện, Bạch Kha và Lâm Kiệt đã biết rằng ma đầu ở Vọng Thiên Môn vẫn còn tồn tại và còn sống.
Thêm vào đó, từ những đoạn đối thoại linh tinh vụn vặt giữa Dư Hiên và Hoắc Quân Tiêu, bọn Bạch Kha đã nghe được một số thông tin liên quan, ví dụ sư đệ của Hoắc Quân Tiêu tên là "Ổ Nam" dường như đã bị sư muội của họ truyền cho quá nhiều tu vi linh lực, thế cho nên không thể chịu nổi, dẫn đến tâm trí hỗn loạn, tẩu hỏa nhập ma.
Không khó liên tưởng, người tên "Ổ Nam" đó mười phần thì tám chín phần chính là ma đầu được nhắc đến ở Vọng Thiên Môn..
Vì vậy, việc Dư Hiên cầm theo nhánh hoa mà dì mập đưa cho để đến Vọng Thiên Môn để làm gì, tự nhiên cũng không khó đoán— chắc chắn là muốn giúp Ổ Nam kia sớm khôi phục thanh tỉnh, không để tiếp tục sống trong nhà tù kia với thần trí hỗn loạn, cũng không để bị Hằng Thiên Môn lợi dụng.
Chỉ không biết liệu việc này có suôn sẻ hay không. Đối với Dư Hiền có thể tiến vào Vọng Thiên Môn hay không thì mọi người cũng không lo lắng, vì lấy tu vi của ông, việc lấy được đồ vật từ chưởng môn Hằng Thiên mà không bị phát hiện không phải vấn đề lớn, chỉ là việc xảy ra ở Vọng Thiên Môn lại là điều khiên mọi người không khỏi vuốt mồ hôi. Dù sao Ổ Nam vẫn còn chưa khôi phục thanh tỉnh, ai biết còn có nhận ra Dư Hiền đến hay không.
"Vạn nhất hai người xảy ra xung đột, hẳn là có chút phiền phức..." Dì mập lo lắng nói.
"Lại nói tiếp... Sư đệ của sư phụ ta chẳng phải là Vân Thâm chân nhân sao?! Truyền thuyết nói rằng Vân Thâm chân nhân am hiểu hơn trong việc bố trí pháp trận, phù chú và cấm chế hơn là chính diện giao phong..." Lâm Kiệt nói rồi nhìn về phía Hoắc Quân Tiêu, "Sư phụ, không phải điều này cũng là trong thoại bản viết lung tung đúng không?"
Hoắc Quân Tiêu lắc đầu: "Bảy phần thật. Sư đệ xác thực là am hiểu hơn trong việc bố trí pháp trận, phù chú và cấm chế, so với chúng ta cao hơn không chỉ một bậc. Tuy nhiên, dù trong giao phong chính diện, hắn cũng không yếu, chỉ là so với một số người trong sư môn, hắn hơi kém hơn một chút, mạnh hơn sư muội một ít."
Lâm Kiệt hỏi: "Sư muội... là Vân Dao chân nhân sao?"
"Ừ." Hoắc Quân Tiêu gật đầu, ngay sau đó nhướng mày, "Ngươi không phải đã đọc mấy cuốn sách linh tinh bậy bạ mà nàng ta viết sao?"
"A?"
"Nói ta họ Hoắc, không phải tác giả tên là Thẩm Hàn sao? Đó chính là nàng ta."
Lâm Kiệt giật giật khóe miệng: "..." Xem ra, những đại thần mà cậu ngưỡng mộ trong bao năm qua một người so với một người đều không đàng hoàng! Việc viết thoại bản hư cấu là sở thích gì thế này?!"
"Vậy Vân Dao chân nhân hiện nay...?" Vì bị hố quá nhiều lần bởi các thoại bản, thậm chí là do chính các đại thần nói hươu nói vượn, Lâm Kiệt đã âm thầm lật đổ tất cả nhận thức trước đây, không còn dám tin vào những gì đọc được trên sách, vì vậy cậu có chút tò mò hỏi Hoắc Quân Tiêu.
Dù đã quen biết trong một thời gian dài, số lần nghe Dư Hiền và Hoắc Quân Tiêu nhắc đến Vân Dao chân nhân gần như không đáng kể.
Khi nghe lời này, Hoắc Quân Tiêu không trả lời, mà chỉ liếc nhìn Bạch Kha bên cạnh. Vì Bạch Kha đứng sóng vai cùng hắn, nên không chú ý đến ánh mắt này, nhưng Lâm Kiệt đã thấy, và cậu cảm thấy mình vừa hỏi một vấn đề không nên hỏi, trong lòng ảo não muốn đánh miệng mình.
Tuy nhiên, Hoắc Quân Tiêu không tránh né câu hỏi như Lâm Kiệt nghĩ, mà đáp: "Sư muội... Ta và sư tổ mỗi một vài năm lại đến thăm nàng một lần, xác nhận nàng sống tốt mới yên tâm rời đi."
Thực ra, mặc dù Bạch Kha không để ý đến ánh mắt thoáng qua của Hoắc Quân Tiêu, nhưng từ cuộc trò chuyện trước đó, y có thể đoán ra rằng sư muội tên Thẩm Hàm dường như cuối cùng đã không có kết cục tốt đẹp.
Dù sao, Dư Hiền lúc đó cũng đã cảnh báo Hoắc Quân Tiêu về hậu quả của việc truyền tu vi cho Ổ Nam.
Khi nghe thấy Thẩm Hàm kia đã tiêu hao hết tu vi linh lực của mình để truyền công cho Ổ Nam, cuối cùng cả hai đều rơi vào kết cục không tốt đẹp, trong lòng Bạch Kha cảm thấy một nỗi khổ sở không rõ nguyên nhân, như thể chính y đã chứng kiến sự việc đó vậy.
Tuy nhiên, câu trả lời của Hoắc Quân Tiêu lại khiến Bạch Kha ngạc nhiên— Thẩm Hàm vẫn còn sống? Hơn nữa không tệ lắm?
Y nhớ lại thời điểm khá lâu trước đây, khi mới quen biết với Hoắc Quân Tiêu, y đã từng hỏi về các sư đệ sư muội của Hoắc Quân Tiêu, và lúc đó Hoắc Quân Tiêu có vẻ hơi dừng một chút, rồi mới trả lời: "Họ sống cuộc sống của họ."
Có vẻ như Hoắc Quân Tiêu sợ rằng Bạch Kha sẽ nhớ lại điều gì đó, cho nên hắn nói một lời nói dối không tính là đầy đủ. Nghĩ lại, Bạch Kha cảm thấy thật có chút thổn thức.
"Sau khi mọi việc kết thúc, ta sẽ đưa người đi gặp nàng." Hoắc Quân Tiêu bỗng nhiên quay sang nói với Bạch Kha.
Bạch Kha hơi sửng sốt một chút, rồi gật đầu: "Được."
Khi mọi người đang trò chuyện, một người bỗng dưng nhẹ nhàng hạ xuống trong sân, đáp ngay lên lưng của những Đậu Phộng đang phơi nắng, vừa mới ổn định chỗ ngồi, người đó đã ngoéo tay về phía ấm trà và chén trên bàn đá trong sân.
Người này chính là Dư Hiền.
Uống hai chén trà lạnh xuống bụng, giải khát xong, ông mới thoải mái thở dài một hơi.
"Thế nào? Thực sự phải giao thủ?" Hoắc Quân Tiêu thấy ông đã thở một hơi, liền mở miệng hỏi.
"Ừ." Dư Hiền lại rót thêm một chén trà, rồi để ấm trà trở lại bàn đá cách không xa, ôm chén trà nhấm nháp một ngụm, rồi vỗ đùi như đang kể chuyện: "Nói ra thì, ta đã lấy được cái mộc bài vào Vọng Thiên Môn từ chưởng môn Hằng Thiên Môn, rồi lập tức thuận lợi đi thẳng đến Vọng Thiên Môn. Cấm chế bên ngoài không cần phải nói, ba đến hai lần là phá được rồi, dễ dàng như mở cửa không khóa, bên trong có thẻ cũng chẳng khác gì, vậy nên ta liền như vậy ưỡn ngực ngẩng đầu tiến vào! Ai ngờ—"
Hoắc Quân Tiêu đỡ trán: "... Người ưỡn ngực ngẩng đầu bước vào sao? Cá mặn sư tổ có phải người cảm thấy xương cốt người quá cứng, có ý định đi hoạt động sao?"
"Phì! Đừng xen mồm!" Dư Hiền vuốt vuốt râu máp, trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Ai bảo ta cố đi hoạt động? Hơn nữa nếu đi hoạt ododjng thì cũng là tìm ngươi chứ không phải hắn, đánh nhau với tiểu tử kia đó thì mệt lắm. Ta đây không phải là thói quen ưỡn ngực ngẩng đầu trước mấy đạo cấm chế kia sao, trong lúc nhất thời không thể thay đổi được?!"
Bạch Kha: "..." Những đại thần có chút năng lực dường như đều có chút thiếu sót về gân cốt. Đây chính là trường hợp gọi là đầu óc ngu ngốc tứ chi phát triển? Thực lực càng mạnh thì càng lười động não...
Hoắc Quân Tiêu sợ ông đã xa lại càng xa, lão nhân gia này, có đôi khi lải nhải nói mãi không phanh lại được: "Người nghênh ngang một đường tiến vào như vậy, rồi sao?"
"Phì—Ai nghênh ngang tiến vào?! Tiểu tử ngươi đang ngứa da tìm đòn đúng không?" Dư hiền uống xong trà trong tay, liền lấy chén trà làm vũ khí cứ như vậy ném về phía đầu Hoắc Quân Tiêu.
Hoắc Quân Tiêu mặt không thay đổi, nâng tay bắt lấy chén trà, lật lại và đặt lên bàn, nói: "Trọng điểm."
"Sau khi vào trong, ta nghĩ, để dược hoa phát huy tác dụng thì phải để càng gần hắn càng tốt, tốt nhất là để hoa luôn ở bên hắn, không chừng hun vài ngày sẽ tỉnh, vì vậy, ta không vội vàng đem hoa cắm vào trong đất, mà đi tìm bóng dáng của tiểu tử kia. Dù tên gọi là Vọng Thiên Môn, nhưng thực ra không chỉ đơn giản là một vách đá dựng đứng, mà là một bí cảnh, tất nhiên là trong một vòng phạm vi của Vọng Thiên Môn và các vách đá nhỏ xung quanh. Kích thước nhỏ hơn nơi này rất nhiều và đơn sơ hơn."
Dư Hiền nói, có vẻ như nhớ lại cảnh tượng trên Vọng Thiên Môn, có chút cảm thán: "Dù tiểu tử kia điên rồi choáng váng, nhưng vẫn thích sống cuộc sống khổ hạnh tăng* như vậy, buồn chán đến cực điểm. Vách đá mà ta vào không phải là Vọng Thiên Môn thực sự, mà là một vách đá nhỏ, vì vậy, ta cầm theo nhánh hoa đi tìm, thấy hắn không ở vách đá này, nên đã trực tiếp leo qua vách đá khác... Những vách đá đó có nơi có nhà, có nơi có bàn ghế, có nơi có động phủ, tóm lại là phải tìm rất nhiều. Cuối cùng ta tìm thấy hắn ở trên một vách đá hiểm trở nhất. Nơi đó rất hẻo lánh, có một gian nhà và một tiểu viện, trên bàn trong tiểu viện còn có sách, hẳn là nơi hắn thường xuyên sống. Ban đầu ta không thấy tung tích hắn, nhưng khi hạ xuống thì cảm thấy có một đạo xé gió lướt qua sau lưng, may mà lão phu ta phản ứng nhanh, nếu không thì tóc đã bị thổi bay một nửa rồi."
Bạch Kha: "..." Hóa ra thiếu chút nữa gần như bị thổi bay nửa cái đầu.
"Đánh nhau cùng với tiểu tử thì ngươi hiểu rồi đấy." Dư Hiền khổ sở nói với Hoắc Quân Tiêu, "Giao phong chính diện thì ưu thế không đủ, hắn liền đánh lén, một đòn không thành thì hắn lại bày nguyên một cái trận pháp, đều tính toán rất kỹ, bụng dạ đen tối. Lúc thần trí mơ hồ rất tốt, ngươi nói rằng hắn không kết cấu, không có quy luật, nhưng xảo quyệt vô cùng, ngươi nói hắn có kế hoạch, thành thật mà nói, nó thật sự lại là một cái lung tung rối loạn, thảm không nở nhìn, nói chung so với hắn dĩ vàng hoàn toàn bất đồng. Đánh đến mức ta tưởng sắp ói máu, khi chuyện với hắn thì hắn giống như không nghe thấy, nhưng khi nhắc đến Ngọc Sinh Môn thì động tác hắn bị chậm một nhịp, còn khi nói đến các ngươi và cái tên cứng đầu kai thì hắn có chút bị ảnh hưởng, nhưng nhanh chóng lại trở nên điên điên khùng khùng."
"Sau đó thì sao?" Hoắc Quân Tiêu không nhịn được hỏi: "Nhánh hoa đó người cắm ở chỗ nào rồi?"
"Ta lợi dụng lúc hắn không kịp phản ứng, cắm nhánh hoa ở bên ngoài cửa sổ của hắn. Góc đó khá hẻo lánh, một phần gần cửa sổ, một phần cũng không xa bàn ghế đá. Ta cân nhắc hắn khi có chút tỉnh táo sẽ ngồi đó đọc sách. Mặt khác, góc đó cho dù hắn có điên điên khùng khùng phá hoại mọi thứ xung quanh thì cũng khó ảnh hưởng đến. Ta còn bỏ vào đó một viên đan dược nữa, nếu nhánh hoa không có chút tác dụng thì coi như công sức của ta phí hoài."
"Thế nhưng—" Dư Hiền dừng lại một chút rồi tiếp tục nói, "Trên đường trở về, ta gặp ba vị trưởng lão của Hằng Thiên Môn, nghe được một số tin tức."