Đối với con gà này, tuy lần đầu nhìn thấy thoạt tư duy của thiếu niên này rất kỳ lạ, thuộc về một dạng người tồn tại khiến cho người khác đau đầu giống Bạch Tử Húc, nhưng y không hề cảm thấy cậu ta là người có ý đồ xấu. Dù cho hiện tại bị Hoắc Quân Tiêu moi ra cái "điện thoại di động" khắc bùa chú, Bạch Kha vẫn cảm thấy con gà này và hai người xuất hiện tối qua có liên quan đến nhau, nhưng hẳn là không phải đồng loại.
Con gà có chút không tự nhiên, giãy dụa hai cái, ấp úng nói: " Ầy– lung tung đi lấy sinh thần bát tự của người khác là tôi không đúng, nhưng, nhưng là... Mục đích của tôi là tốt..." Nói xong, cậu ngẩng đầu, đôi mắt lom lom, trông mong nhìn Bạch Kha. Nhưng nhìn được hai giây, mới phản ứng kịp, Bạch Kha đang nhắm mắt, vì thế lại đem ánh mắt chuyển hướng về Bạch Tử Húc, người thoạt nhìn có vẻ tương đối dễ nói chuyện.
Bạch Tử Húc gãi gãi cằm, nhìn lên đèn treo trên trần nhà, không nói lời nào.
Con gà sắp khóc rồi, không tình nguyện, lại có chút sợ hãi nhìn về phía Hoắc Quân Tiêu.
Toàn bộ quá trình giãy giụa mà cũng không bị rơi xuống đất lọt hết vào tầm mắt Bạch Kha, y cảm thấy có một chút buồn cười– chỉ có chuyện như vậy, cho cậu ta thêm mười cái gan, cũng không thể chỉ thị hai người kia mang theo ba con quái vật đến chặn người.
" Vậy mục đích của cậu là gì?" Bạch Kha hỏi.
" A?" Con gà có lẽ vô cùng sợ Hoắc Quân Tiêu, chỉ bị nhìn chằm chằm bởi ánh mắt thâm trầm của hắn, liền hận không thể ước mình không xuất hiện trên thế giới này, nhìn cậu ta thoạt nhìn không giống một người có tính cách an phận, cũng không biết vì sao khi đối mặt với Hoắc Quân Tiêu lại chỉ có chút gan như vậy, thế nên thời điểm khi Bạch Kha thình lình lên tiếng, có chút phản ứng không kịp.
" Cậu lấy sinh thần bát tự của tôi, sau đó làm cái gì?" Bạch Kha hỏi trực tiếp.
" Thật ra là như này—" Con gà do dự một chút rồi mở miệng: " Những điều tôi sắp nói có lẽ anh sẽ cảm thấy huyền huyễn, nhưng tin tôi đi, những gì tôi nói đều là sự thật."
Tức khắc vẻ mặt Bạch Kha vi diệu giống như nuốt phải chuột đồng: "..."
Khi bạn từ nhỏ đến lớn đều phải ở cùng một người bị bệnh xà tinh, cả ngày chỉ nghĩ đến việc độ kiếp phi thăng gây tai họa, hơn nữa đêm trước bạn bị chặn bởi hai người không bình thường, còn thiếu chút nữa bị ba con quái vật cắn chết, và cuối cùng còn vô căn cứ chấp nhận việc hơn năm ngàn năm trước thu đồ đệ, còn có cái gì không phải huyền huyễn sao?
Có điều nhìn dáng vẻ khi Hoắc Quân Tiêu và Bạch Tử Húc thời điểm khi hỏi con gà này, cũng không đề cập đến chuyện tối qua, nếu không... con gà này cũng không nói những điều như vậy.
Là huyền huyễn tồn tại trong căn phòng này,Hoắc Quân Tiêu không có chút tự giác của người huyền huyễn mà dựa vào cửa, khoanh tay lại, hai mắt híp lại nhìn con gà kia, như muốn nghe một chút rốt cuộc là phương pháp huyền huyễn nào.
Ngay cả Bạch Tử Húc, bình thường hận không thể tự do, bung xõa, nhảy một lần liền có thể nhảy ba tần số khác nhau, cũng ngồi ngay ngắn.
Con gà bị nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi tái xanh, cứng cổ nói: " Trước nghe các anh nói chuyện, nhắc tới đạo hữu, lại biết phù chú, có nghĩa là có hiểu biết với tu đạo."
Lập tức Bạch Tử Húc mang vẻ mặt trịnh trọng, gật gật đầu.
Bạch Kha: "..."
" Hơn nữa vị Hoắc... Ờm, Hoắc tiền bối khẳng định là không phải là dạng người tầm thường, tu vi hẳn là những nhân vật nhỏ như chúng ta thúc ngựa cũng không đuổi kịp." Con gà một bên vừa nói còn không quên tranh thủ vuốt mông ngựa, vuốt đến nỗi nước mắt lưng tròng, không những không khiến người ta chán ghét, ngược lại có chút buồn cười.
Bất quá Bạch Kha cười không nổi, chỉ thầm nghĩ: Không tốt, con gà này miêu tả như vậy, chứng tỏ có việc tu đạo, chứng bệnh Bạch Tử Húc ước chừng sau này càng điên đến lợi hại hơn, càng đúng lý hợp tình...
Mặc dù từ trước tới nay ông chưa bao giờ cảm thấy đuối lý.
Y quay đầu, quả nhiên thấy Bạch Tử Húc đang chăm chú lắng nghe, nhịn không được cảm thấy có chút đau đầu.
Tuy nhiên Hoắc Quân Tiêu vẫn luôn không có ý kiến gì không đáp lại lời con gà, cứ như vậy từ chối cho ý kiến, không rõ hỉ nộ.
Con gà căn bản không mò ra được hắn là nhân vật gì, khí tức thu liễm đến mức hoàn toàn không cảm nhận được, chỉ cảm thấy nguy hiểm lại có chút thâm sâu không lường được, nhưng thâm sâu đến trình độ nào, con gà không thể ước lượng được. Vì thế cậu liếc nhìn Hoắc Quân Tiêu, nuốt nước bọt, tiếp tục nói: " Hiển nhiên tu đạo này không phải tu bừa, trừ bỏ một bộ phận tán tu, thì đa phần vẫn có môn phái, trong đó có lớn có nhỏ, có cũ có mới, theo như tình hình hiện tại. có mấy môn phái tương đối xem như có tên tuổi."
Bạch Kha càng nghe càng cảm thấy khó hiểu: " Môn phái?"
Con gà nhìn y, cho rằng y không hiểu vì sao tu đạo còn phải chia môn phái, nói:" Dù sao phương thức tu luyện của mỗi phái không giống nhau."
" Không phải, ý tôi là, những môn phái này bây giờ vẫn còn tồn tại?"
" Đương nhiên!"
" Ở đâu? Núi sâu rừng già hay là khu không người?" Theo như nhận thức của Bạch Kha mà nói, hiển nhiên cảm thấy: " Ở dưới mí mắt của người bình thường lại có thể ẩn giấu nhiều môn phái như vậy." thật sự là một chuyện khó có thể tưởng tượng, có lẽ chỉ tồn tại ở những vùng đất hẻo lánh ít dấu chân người.
Kết quả con gà trả lời khiến y hơi giật mình: " Quả thực là ở đỉnh núi, trong bán kính quanh một vòng rừng có cấm chế của các môn phái tồn tại, nhưng cũng không phải là tất cả."
" Còn có chỗ nào?" Bạch Kha cảm thấy thế giới quan của bản thân sắp bị đổi mới.
" Ờm, theo như tôi biết—" Gà con ngẩng mặt lên nghĩ một chút, không chút do dự bán đứng Lộ đạo hữu*: " Tam môn lục phái mười hai cảnh, ngoại trừ có Ngọc Sinh Môn đã sa sút từ lâu, hai môn còn lại đang ở trong thành phố Lâm, tỷ như Thanh Vân Môn, trong lục phái có đệ nhị đại phái- Thiếu Dương Phái, lập phái từ ngàn năm vẫn chưa từng chuyển đi, hiện tại đang ở thành phố Hành. Còn có Trường Lăng Phái, ở thành phố Lê, cơ mà Trường Lăng Phái hiện tại chỉ tồn tại trên danh nghĩa, không còn mấy đệ tử, tu vi còn không bằng mấy lão đạo sĩ ranh ma Chung Thúy Sơn ở ngoại thành.
*Lộ đạo hữu: tác giả chơi chữ, Lộ là đường, kiểu bán đứng cái đường đi đến môn phái ấy =))
Bạch Kha: "..." thành phố Lâm và thành phố Hành đều là mấy thành phố sầm uất phải không? Có môn phái ở thành phố xa hoa trụy lạc, còn là môn phái không nhỏ ở đó sao? Thị trưởng họ liệu có biết có một đám phần tử khủng bố đang ở đó không... Mặc dù thành phố Lê không phải thành phố lớn, nhưng vẫn còn mấy môn phái nhỏ đúng không?
Có điều, sau khi nghe mấy thông tin của mấy môn phái, còn có kèm theo thành phố cụ thể, Bạch Kha có chút lo lắng lần sau Bạch Tử Húc gặp phải mấy cơn giông, sẽ chạy trực tiếp đến mấy cái thành phố đấy. Dù sao lão cha đầu óc không tốt lắm, nhưng lá gan không nhỏ, loại việc như kia ông có thể làm được.
Nghĩ như vậy, Bạch Kha lại liếc nhìn về phía bên phải của ghế sô pha, lại phát hiện Bạch Tử Húc không biết tại sao, vẻ mặt ngơ ra, như đang ngẩn người.
Tuy nhiên, việc ông đi lang thang một hai lần không phải lần đầu tiên xảy ra, không chừng lời nói của con gà kia đã mở ra một cái kênh mới cho ông, vì vậy lại bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Việc thất thần của Bạch Tử Húc y có thể lý giải, nhưng đảo mắt y liền phát hiện. người vẫn luôn đứng cạnh y, Hoắc Quân Tiêu, dường như cũng đang thất thần. Chỉ thấy ánh mắt ban đầu rơi vào con gà kia đã thu trở về từ bao giờ, hiện đang rũ mắt, ánh mắt hình như đang rơi vào cổ tay của chính mình?
Bạch Kha liếc mắt nhìn cánh tay đang khoanh lại của Hoắc Quân Tiêu, mơ hồ nhìn thấy một hạt châu được lộ ra từ ống tay áo, cũng không biết làm bằng vật liệu gì, chỉ cảm thấy dày đặc phong cách cổ xưa.
Có điều Bạch Kha vừa mới nhìn nó trong chốc lát, liền cảm giác cổ tay của Hoắc Quân Tiêu khẽ động, nâng cặp mắt thâm trầm kia lên, vừa vặn đụng phải tầm mắt của Bạch Kha.
Rõ ràng y không có làm chuyện gì trái với lương tâm, Bạch Kha lại như cũ cảm thấy có chút xấu hổ và bứt rứt, liền vội vàng dời tầm mắt về lại trên người con gà, nói: " Cậu nói một vòng, có vẻ rất nhiều môn phái. Nhưng mà không giống như đang nói vấn đề chính."
" Trọng điểm chính là vì có quá nhiều môn phái, cho nên các phái đều không ngừng củng cố các thế lực của mình để lấy địa vị cao hơn, tài nguyên nhiều hơn. Môn phái của chúng tôi cũng không ngoại lệ. Vài ngày trước đó, chưởng môn nói rằng môn phái chúng tôi đã gần mười năm không thu đệ tử, cho nên tính toán đi tuyển một số người, tuyển chất lượng hơn số lượng, sinh thần bát tự cũng có yêu cầu, nên bọn tôi phải chú ý hơn một chút. Vì vậy tôi khắc tấm bùa chú này vào di động, muốn nhìn xem có thể nhặt được vài người thích hợp không."
Bạch Kha: "..." Tốt cho một cái môn phái, thu đệ tử giống như nhặt chó mèo hoang trên đường?
" Hôm đó tôi gặp anh ở trong con hẻm đó, điện thoại di động của tôi rung lên, sinh thần bát tự của anh phù hợp với yêu cầu của chưởng môn đối với nhóm đệ tử này, tôi chỉ muốn anh có vui vẻ đi cùng không, ai ngờ quay đầu lại đã không thấy bóng dáng đâu, lúc đó tôi có việc gấp nên vội vàng, cho nên đã trở về môn phái trước."
" Trở về môn phái?" Bạch Kha chính xác bắt được ba chữ này, " Môn phái của cậu ở thành phố Nghi sao?"
" Đúng vậy." Con gà gật đầu, nói: " Cách đây không xa, ở phía trước đường Tây Kinh Bắc."
Bạch Kha thật sự có chút choáng váng: " Đường Tây Kinh Bắc không phải phố thương mại tài chính sao? Nếu tôi nhớ không nhầm, nơi đó hai bên đều là hai tòa nhà văn phòng cao ốc!"
" Chuẩn!" Gà con kinh ngạc, lòng nói tuy vị này bị mù, nhưng biết rất chi tiết rõ ràng.
Bạch Kha: " Vậy môn phái của cậu ở nơi nào?" Chẳng lẽ bị kẹp giữa một đống tòa nhà, chỉ có một chút ô vuông đất trống, có thể chứa toàn bộ môn phái?
" Cái này..." Con gà yên lặng quay mặt đi, " Vị trí đại khái có thể nói, nhưng cụ thể ở nơi nào là vi phạm môn quy, thiếu hiệp đừng làm ta khó xử."
Bạch Kha: "..." Nếu nói ra có thể chết?
" Được rồi—" Nếu không hỏi được cái này,, Bạch Kha liền thay đổi đề tài: " Cậu nói chưởng môn cậu đối với sinh thần bát tự có yêu cầu, là yêu cầu gì?"
Vấn đề này con gà cũng không né tránh: " Nghe nói là muốn sinh năm tháng âm giờ âm người sống, cũng không biết vì sao lại yêu cầu cái này, đại khái năm xưa môn phái không tốt, yêu cầu đệ tử như vậy đến sửa lại khí vận?" Cậu khó khăn nhún nhún vai đang bị trói, biểu thị cậu cũng không biết chi tiết cụ thể.
" Năm âm tháng âm giờ âm?" Hoắc Quân Tiêu cau mày lặp lại một lần,
Sắc mặt có chút trầm tĩnh khiến con gà co rúm lại, gật đầu, nói trong lòng: Cmn! Vị tổ tông này làm sao lại cau mày!!
" Làm sao vậy?" Bạch Kha hỏi.
Hoắc Quân Tiêu lắc đầu, nói: " Đây cũng không phải sinh thần bát tự mang cát lợi, yêu cầu người mang sinh thần bát tự này...Ta cảm thấy không đơn giản là sửa vận như vậy."
Bạch Kha không hiểu những điều này, không nói bừa gì, chỉ hướng con gà hỏi một câu: " Cậu không kịp tìm ra, cho nên cậu nói cho hai người lập dị một cao một thấp địa chỉ của tôi?"
" Hai người lập dị, một cao một thấp?" Con gà vừa nghe, lập tức giãy dụa: " Anh gặp sư huynh của tôi?"
Cậu vừa mới nói xong, liền cảm thấy ba ánh mắt sắc bén: " Soạt" mà rơi xuống trên người mình, ngay cả Bạch Tử Húc đang thất thần mặt cũng lộ ra vẻ âm trầm. Mặc dù trong chính sự ông chưa bao giờ quá đáng tin cậy, đầu óc cũng không được tốt, nhưng không chịu nổi Bạch Kha bị uy hiếp.
Con gà run run một cái, cảm giác mình đã nói điều gì không nên nói, vì vậy cậu giải thích: " Không phải tôi nói cho bọn họ biết, là tôi nói với chưởng môn. Có lẽ do không cẩn thận nên bị bọn họ nghe lén, hai vị sư huynh kia vẫn luôn có chút... Ờm, tâm thuật bất chính. Chưởng môn nói rằng sẽ trọng thưởng nếu ai tìm ra đệ tử có tư chất tốt, bọn họ vì muốn nhanh chóng, liền vội vàng tới đây tìm anh. Mãi cho đến sáng nay, mới phát hiện bọn họ còn chưa quay lại. Tôi bị tống cổ ra ngoài tìm người, thời điểm đi ngang qua đây, liền thuận đường tới tìm anh xem anh có hứng thú vào môn phái chúng tôi không, kết quả đang sắp xếp ngôn ngữ dưới lầu, liền bị Hoắc, Hoắc tiền bối xách lên..."
Cậu giải thích xong, sắc mặt Bạch Kha cùng Bạch Tử Húc hòa hoãn đi không ít, dù sao với hoàn cảnh hiện tại cũng không có lá gan nói dối, nếu không có ý định hãm hại người khác, vậy nói rõ là cái này có chút hiểu lầm ở giữa.
Về phần tại sau hai vị sư huynh kia lại muốn từ tuyển đệ tử thành giết đệ tử, đại khái chuyện này có lẽ chỉ có bọn họ mới biết.
Nghĩ như vậy, Bạch Kha muốn kêu Hoắc Quân Tiêu cởi trói cho con gà này ra, nếu trói tiếp, phỏng chừng máu sẽ không lưu thông được rồi tàn phế.
Ai ngờ sắc mặt Hoắc Quân Tiêu vẫn như cũ có chút thâm trầm, chỉ nghe thấy hắn đột nhiên mở miệng hỏi một câu: " Ngươi từ môn phái nào tới?"
Bạch Kha vừa nghe mới phản ứng lại, con gà này vòng vo tam quốc nói một đống, nhưng lại quên mất nói môn phái mình là gì.
Con gà sửng sốt một chút, sau đó có chút tự hào nói: " Môn phái của chúng tôi cũng coi như đại tông môn, kể từ Ngọc Sinh Môn trong tam môn xuống dốc, cũng coi như tính là môn phái của chúng tôi mạnh nhất. Tôi đến từ Hằng Thiên Môn."
Cậu vừa dứt lời, thì nhìn thấy Hoắc Quân Tiêu đang dựa vào cửa chợt đứng thẳng người, đôi mắt đột nhiên âm trầm, chỉ thấy hắn vô biểu tình giơ tay vừa thu lại, con gà liền cảm thấy đau nhóm ở cổ, gần như khiến cậu muốn ho ra một ngụm máu. Chờ cậu phản ứng lại, thì phát hiện chính mình đã bị Hoắc Quân Tiêu siết chặt cổ xách trong tay.
Con gà hai mắt dại ra: "..." Cmn! Cứu mạng!!!!