1.Sơn phùng: Khe núi.
2.Càn Khôn: Đất trời, vũ trụ. ( ý ở đây là không biết được báu vật bên trong)
Tuyết lớn rơi suốt một ngày, đợi khi lúc ngừng, thì toàn bộ núi đã phủ một lớp tuyết trắng thật dày. Thừa dịp tuyết chưa tan, Đông Dương nhanh chóng rời khỏi núi. Không nói tới những hung hiểm gặp phải trên đường đi, phải tới nửa đêm mới về được tới nhà.
Cửa bị mở ra, gió lạnh thổi vào phòng làm người bên trong tỉnh dậy, một phen xốc lên ổ chăn dựa vào chút ánh sáng nhìn người mới trở về, “Đã trở lại?”
Đông Dương cả kinh, híp mắt nhìn người vừa rời giường đốt đèn: “… Đại thiếu gia?”
Dịch Vân Khanh đốt đèn, khoác quần áo đóng cửa lại,trở lại nhìn thấy tay trái được bao lại mới biết tay trái của y có gì đó không tiện. “Bị thương? Có nặng không? Để ta xem xem.”
Đông Dương gãy xương cũng không phải quá nghiêm trọng,được y bó lại cột chắc thì chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là ổn.
Hơn nữa so với việc y bị thương, y càng để ý chuyện vì sao Dịch Vân Khanh lại ngủ trong phòng của y.”… Đại thiếu gia vì sao lại không trở về phòng nghỉ ngơi?”
Dịch Vân Khanh xem xét cổ tay của y một chút, nói: “Ngươi đi ba ngày, lại hạ tuyết lớn trong núi, ta lo lắng. Tính toán nếu hôm nay ngươi cũng chưa về, ngày mai ta liền cùng Vân Xuân đi vào núi tìm ngươi.” Lúc Đông Dương lên núi, Dịch Vân Khanh không có nhà, nếu có, hắn nhất định sẽ không cho y một mình lên núi, vì thế hắn liền lạnh mặt với Liễu thị. Liễu thị cũng là người có tâm cơ, hắn vẫn luôn biết, trước kia bất kể thế nào, thì bây giờ cũng phải nhìn sự hiếu thuận của hai đứa con trai mà phân xử. Nâng nàng lên làm chính thê là hắn không đành lòng, chờ thêm một thời gian nữa, hắn sẽ đem Dịch Khiêm thừa tự của Đông Dương, trước kia thời cơ chưa đến, lão thái gia chắc chắn sẽ không bằng lòng, hiện tại nhờ Đông Dương săn thú kiếm tiền cho Dịch gia cùng ân tình nhường lại vị trí chính thê kia, lão thái gia sẽ không mặt dày mà cự tuyệt.
“Khiến đại thiếu gia lo lắng, thời gian không còn sớm không dám phiền đại thiếu gia nghỉ ngơi.” Ý chính là muốn đuổi người.
Dịch Vân Khanh như thế nào lại có thể dễ dàng rời đi, chỉ vào ghế dựa nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi bảo trù phòng làm nóng thức ăn cùng nước ấm, ta mang tới đây cho ngươi tắm rửa, ăn tạm vài thứ rồi ngủ tiếp. Hiện tại muộn rồi không tìm được đại phu, sáng mai sẽ mời đại phu tới khám sau.”. Nói xong không đợi Đông Dương cự tuyệt liền đi làm luôn, trước mang nước ấm cho y rửa tay chân, còn muốn chuẩn bị nước tắm nhưng bị Đông Dương cự tuyệt. Ở trong ôn tuyền trong sơn động hai ngày, sớm tẩy sạch rồi. Dùng khăn mặt tùy ý lau lau mặt, từ tủ lấy ra bộ quần áo sạch mặc vào. Dịch Vân Khanh mang tới mấy món ăn, trong lúc Đông Dương ăn cơm liền lấy nước nóng pha hai chén trà. Chờ Đông Dương ăn xong, độ ấm cũng vừa để uống.
Trong lúc Đông Dương uống trà, Dịch Vân Khanh đứng dậy lấy khăn lau sạch mặt bàn, Đông Dương thấy thế liền ngăn lại: “Không phiển đại thiếu gia, việc nặng này ta vẫn có thể làm được.”
“Cái gì việc nặng việc không nặng, người khác có thể làm vì cái gì ta không thể làm?” Dịch Vân Khanh một lần nữa ấn Đông Dương ngồi trở lại, nói: “Tay ngươi bị thương cần phải hảo hảo nghỉ ngơi, nếu không muốn bị bệnh về sau, thì ngươi phải cẩn thận chút.” Nói xong đem bàn lau sạch, bát đũa đem trở lại phòng bếp, không ngờ khi quay lại lại thấy Liễu thị khoác áo bông đi tới
Liễu thị cúi người hành lễ.”Đại thiếu gia.”
Dịch Vân Khanh nhíu mày: “Ngươi như thế nào lại đến đây?”
“Thiếp nghe thấy bên này có tiếng động liền nghĩ Vệ thị đã trở về, cho nên muốn lại đây xem thử.” Nói là lại đây xem thử thực chất là tới mời Dịch Vân Khanh trở về.
Dịch Vân Khanh vốn là sinh ra trong gia tộc, từ nhỏ đến lớn mấy âm mưu tính kế này cũng xem thành quen, hiện tại như có như không nhìn Liễu thị: “Thời điểm không còn sớm, nữ tắc không nên tùy ý đi lại. Đông Dương bị thương, trong khoảng thời gian này ta sẽ ở lại chiếu cố y. Ngươi trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
Liễu thị cảm thấy kinh hãi: “… Đại thiếu gia muốn ở lại cùng Vệ thị?” Lời ra khỏi miệng Liễu thị mới phát hiện mình nói sai rồi. Chỉ là lời nói ra như bát nước đã đổ đi, đành phải nhận mắt lạnh từ Dịch Vân Khanh.
“Ta không thích nói đến lần thứ hai.” Dịch Vân Khanh trong tâm khảm là một người kiêu ngạo, không thích người khác vung tay múa chân trước mắt hắn, Dịch nhị gia ép bức hắn cũng là nhờ Dịch lão thái gia với người Dịch gia mới làm được, thêm phần cha nương hắn cũng vô lực, nhưng cũng chỉ giới hạn trong tay những người này. Đừng tưởng rằng hắn bị buộc thú nam thê thì chính là một con người yếu đuối, trái lại, hắn rất bá đạo không chấp nhận chuyện một cái thê thiếp đến giáo hắn nên làm gì!
Liễu thị hầu hạ Dịch Vân Khanh nhiều năm như vậy, vẫn có thể được sủng ái, chính là bởi vì nàng biết nhìn sắc mặt người khác, hành sự đủ ổn trọng tùy theo hoàn cảnh. Vừa thấy Dịch Vân Khanh sinh khí, hiện tại sắc mặt liền trắng lại, lễ phép giải thích.”Thiếp thân biết sai rồi. Kia thiếp thân cáo lui.”
Đông Dương ở bên trong phòng nghe được tiếng Liễu thị, nghĩ Dịch Vân Khanh sẽ trở về phòng của hắn liền đóng cửa, cởi áo khoác, nằm trên giường nghỉ ngơi, không nghĩ đến lúc chuẩn bị tắt đèn, lại thấy Dịch Vân Khanh đẩy cửa tiến vào.
Đông Dương giật mình nhìn hắn.
Dịch Vân Khanh nửa đêm rời giường cơ bản không mặc quần áo chỉnh tề, áo khoác cởi ra liền nằm xuống phía ngoài giường, vươn người thổi tắt nến, đối với Đông Dương vẫn còn đang ngơ ngác nói: “ Nghỉ ngơi sớm một chút.” Bởi vì sợ chạm vào tay trái bị thương của Đông Dương, Dịch Vân Khanh cố ý nằm cách ra một chút.
Nhưng cái khoảng cách này đối với Đông Dương mà nói, thì đây phải là không có khoảng cách.Trong đêm đen, mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm đỉnh giường, lại chớp chớp mắt.
Này, này, này là tình huống gì?!
Tin Dịch Vân Khanh ở lại trong phòng Đông Dương sáng sớm hôm sau đã lan truyền toàn bộ đại trạch. Mặc dù lấy lý do là chiếu cố Đông Dương bị thương, nhưng y vẫn là nam thiếp, nên tin này vẫn chứa hàm nghĩa không giống bình thường!
Phải biết rằng đây là lần đầu tiên sau năm năm! Điều này không thể không khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Thỉnh đại phu xem cổ tay bị gãy xương, Đông Dương lấy cớ mệt mỏi trở về phòng nghỉ ngơi, cách ly đủ loại ánh mắt quỷ dị của mọi người trong nhà làm cho người ta da đầu run lên. Dịch Vân Khanh tạm thời không có ở đây, làm cho y nhẹ nhàng thở ra.
Dịch Khiêm thần tình lo lắng chạy đến: “… Tiểu phụ thân…”
Đông Dương sờ sờ đầu hắn: “Tam thiếu gia về sau không cần gọi ta là tiểu phụ thân.” Bây giờ thân phận đã khác, xưng hô tất nhiên cũng không có.
Dịch Khiêm bĩu môi: “Tiểu phụ thân cũng không phải là người cổ hủ như vậy.”
Đông Dương cười cười, cũng không tái sửa miệng hắn, hỏi: “Lão thái gia bắt học, thấy mệt sao?”
Đầu nhỏ lắc lắc, trên mặt hiện ra biểu tình trầm ổn hiếm thấy ở một đứa nhỏ độ tuổi này: “ Không mệt, ta đều hoàn thành tốt lắm. Đại ca cùng nhị ca thì lại không được, bất quá bọn họ bây giờ là tử tôn, thái gia gia cũng không nỡ phạt bọn họ.” Nói ra lời này khuôn mặt Dịch Khiêm hiện lên tia khinh bỉ chán ghét, có thể thấy được sau khi Liễu thị lên làm chính thê, thân phận của Dịch Hạo cùng Dịch Thao cũng được thăng theo, đã ở sau lưng không ít lần ức hiếp Dịch Khiêm đi.
“Bọn họ khi dễ ngươi?” Đông Dương nhíu mày hỏi.
Dịch Khiêm lắc đầu: “Với đầu óc của bọn họ thì khi dễ được ai chứ, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm tiểu nhân lanh mồm lanh miệng thôi.” Nói xong ngẩng đầu nhìn Đông Dương, trong mắt là tràn đầy lo lắng: “Cái chính là chuyện tối qua phụ thân ở lại nơi này, trong nhà đã truyền đến khó nghe.”
Đông Dương có thể tưởng tượng ra truyền thành cái dạng gì, hiện tại cười dùng lời của hắn trả lại cho hắn: “Bất quá cũng chỉ là tiểu nhân lanh mồm lanh miệng mà thôi. Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc3, ta không chiếm miếng cơm của bọn họ, đồn đãi ấy cũng không ảnh hưởng đến ta.”
- Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc: Câu này nghĩa là người ngay thẳng thì cho dù không cần phải giải thích hay biện hộ gì thì bản chất người ta cũng vẫn ngay thẳng. Còn người xấu xa thì cho dù có lấp liếm thế nào rốt cuộc cái bản chất xấu xa cũng sẽ bị lộ ra mà thôi.
“Ba hoa!” Đông Dương cười khiển trách, Dịch Khiêm cười có chút ngượng ngùng.
Hai người một lớn một nhỏ ở trong phòng cười nói, tựa như chân chính phụ tử, mà phụ thân chân chính của Dịch Khiêm, Dịch Vân Khanh đứng ở bên cửa sổ nghe tiếng cười nói trong phòng, khóe miệng lộ ra ý cười. Bất quá ý cười sau liền thành tức giận, tức giận bọn họ bịa đặt ác ý hãm hại!
Không biết Dịch Vân Khanh tìm lão thái gia nói gì đó, chỉ thấy lão thái gia tức giận khiển trách những người lắm mồm, vừa nghe có người nói xấu Đông Dương, liền lập tức bị lão thái gia trừng mắt lạnh. Một loạt lời đồn liền như vậy bị lão thái gia trấn áp.
Liên tiếp năm ngày Dịch Vân Khanh đều lấy lý do tay Đông Dương bị thương lưu lại phòng ở của y, Đông Dương minh đuổi ám đuổi cũng không thể đem người đuổi đi, chỉ có thể lơ đi. Những người chờ xem chuyện vui đợi mãi không có việc gì phát sinh cũng đã tập thành thói quen, dù sao người ta cũng là phu thiếp, đóng cửa làm chuyện gì cũng là luân lý bình thường.
Nhưng Liễu thị sao có thể mặc kệ. Nguyên bản nàng cho là có được thê vị thì có thể độc chiếm Dịch Vân Khanh, không nghĩ lại tạo cơ hội cho một Vệ Đông Dương trầm tĩnh gần năm năm, tuy rằng hai người ở trong phòng không làm cái gì, nhưng đối với nữ nhân mang trọng tâm cơ như nàng, sao có thể nuốt trôi cục tức này!
Hôm nay Đông Dương nhìn thấy tuyết không còn rơi nhiều, liền ra khỏi cửa đi lại, nhìn trong viện, đền sài phòng dùng tay phải bổ củi, lại không nghĩ tới chưa làm được một nửa đã bị một cục đá từ bên cạnh ném tới. Cục đá không nhỏ, đập vào đầu cũng có điểm đau, dùng tay xoa xoa, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Dịch thao nộ khí đằng đằng trừng hắn, thấy y quay lại liền chỉ vào y mắng to.
“Hồ ly tinh! Không biết xấu hổ! Đồ đê tiện!”