Khoảng giữa tháng mười một, ở kinh thành hạ xuống trận tuyết đầu tiên. Ngày hôm đó, Đông Dương ở tiểu thư phòng bồi Dịch Khiêm học bài, đại lão gia ra ngoài giao lưu với bằng hữu, lão thái gia nhàn hạ ở trong viện nghỉ trưa, Dư thị cùng lão phu nhân ngồi nói chuyện phiếm, đại a đầu cùng quản gia liền ở trong phòng có lò sưởi cấp các chủ tử chút khâu vá thêu thùa.
Ngoài phòng từng trận tuyết lớn bay tán loạn, gió lạnh đến thấu xương, người gác cổng ở đại môn cũng phải lui vào cửa hông sát với căn phòng nhỏ để sưởi ấm, trong đó có một cái lò sưởi, lại nhờ trù phòng cho chút khoai nướng ăn, đang muốn lấy cái gậy khều khoai chín ra thì mùi hương ngọt ngào khiến cho một người gác cổng khác phát hiện, kết quả là bị phỏng.
“Ha ha… A Tứ nha A Tứ, đồ nóng là không được ăn vội ăn vàng nha, bị bỏng rồi sao? Đáng đời!” Bị người giễu cợt một phen, trên tay cầm chén trà đang định uống, kết quả lại bị tiếng khóc tê tâm liệt phế ở ngoài cửa làm nhảy dựng.
“Cha, nương, là nhi tử bất hiếu!”
Hai người ngây ngẩn một khắc, nhanh đứng dậy chạy ra ngoài xem, thấy trước đại môn có một chiếc xe lạ, có một lão nhân ăn mặc vải thô đang quỳ trước bậc tam cấp, đang ở ngay đó mà khóc rống lên. Sau đó lại có vài người lục tục từ trên xe xuống, nam nữ đều quỳ ở đó.
Nếu có Tiền chưởng quỹ ở đó thì hẳn không cần hỏi han gì, hắn vẫn có thể nhận ra những người này là ai, chính là sau thảm họa chiến sự thì Dịch tam gia kia liền bặt vô âm tín. Nhưng hai người gác cổng lại không biết nha, một người ở lại xem tình hình thế nào, tên còn lại vội vàng chạy tới thông tri với quản sự.Quản sự cũng không dám nhiều lời, lập tức chạy đi báo Tiền quản gia.
Tiền quản gia đang ở phòng thu chi cùng người quản lý sổ sách xác minh lại chi tiêu trong tháng, vừa nghe thấy vậy liền buông sổ sách trong tay: “Đi, đi xem.” Tiền quản gia mặc dù không có quan hệ thân thiết với những người còn lại của Dịch gia, nhưng cũng có biết đôi chút, vừa nghe quản sự tới báo tình hình, cũng đã đoán được tám chín phần. Dù sao cũng không có nhiều người dám đi lung tung nhận là thân thích của quan gia. Tiền quản gia từ cửa hông nhìn thấy cảnh này, nhìn những người đang quỳ ở kia liền nhíu mày, làm lớn như vậy là sợ người khác không biết là toàn gia bọn họ đều đang quỳ ở đó sao? Vì muốn nhận được sự chú ý liền quỳ trước cửa khóc lớn, chủ ý này chắc cũng chỉ có Tam gia thiếu tâm mắt mới làm ra được, người biết chuyện thì nghĩ người thân đoàn tụ, không biết lại tưởng đang khóc tang đâu! Tiền quản gia tuy rằng không thích chủ ý này của Tam gia nhưng vẫn chạy nhanh ra, chắp tay trước Tam gia hỏi: “Đây là Tam gia sao?”
Tam gia cũng không thèm để ý tới, vẫn gào khóc như cũ, miệng vẫn hô lên “nhi tử bất hiếu, là bất hiếu tử” các loại, Tam nương bên cạnh cũng dùng tay áo lau nước mắt, bày ra bộ dáng vô cùng bi thống, áy náy.
Dịch Vân Thanh quỳ gối ở phía sau, xoa xoa lệ, nói: “Cha ta thẹn với lão thái gia, lão phu nhân, vài năm nay không ngày nào không lo lắng, không ngày nào không ưu sầu, hai tháng trước biết được tin tức liền không ngại ngàn dặm xa xôi mà chạy tới đây, nay nhất thời không kìm nén được cảm xúc cho nên…”
Cho nên mang theo cả nhà quỳ gối ở đây gào khóc để lão thái gia cùng lão phu nhân xem? Đã tính diễn trò thì cũng không nên diễn ở trước đại môn, càng không thể để người chế giễu.Vả lại, tòa nhà này là của đại thiếu gia, quỳ gối gào khóc trước cửa như này không phải là hạ thấp thể diện của đại lão gia sao? Tiền quản gia trong lòng khó chịu, đánh mắt cho tiểu tư đi theo, cười nói với Tam gia: “Tam gia, ta đã cho người thông báo với lão thái gia, lão phu nhân, người xem hay là đi cùng nô tài tới bái kiến lão thái gia, lão phu nhân?”
Tam gia như trước vẫn không thèm để ý, Tiền quản gia làm bộ muốn đi tới trước đỡ Tam gia dậy, ai ngờ Tam gia lại đẩy hắn một phen, khiến hắn lảo đảo may có tiểu tư nhanh tay đỡ kịp, không thì chỉ sợ Tiền quản gia đã ngã ngửa ra sau rồi.
Quản sự đi theo nhìn thấy, lấy lòng nói với Tam gia: “Tam gia, người xem, việc cũng đã được thông báo rồi, thật không tốt nếu như phải để lão thái gia, lão phu nhân chờ đi?” Nói xong cùng tiểu tư cứng rắn đi tới nâng người dậy, Tam gia một chút cũng không khách khí.
Mắng thẳng: “Cẩu nô tài các ngươi cút ra chỗ khác, chọc giận Tam gia ta, gia sẽ cho các ngươi biết tay!”
Quản gia trừng lớn mắt, Tiền quản gia lại tức đến phản cười.Dư thị quản việc trong nhà luôn tôn trọng người làm, chỉ cần không phạm phải sai lầm không thể cứu vãn, đều chỉ trách phạt nhỏ nhẹ, tuyệt không hà khắc, nhưng Tam gia vừa mới tìm tới cửa này thật tốt a, mở miệng đã muốn đem tôi tớ trong nhà ra phạt.
Toàn bộ tôi tới có mặt ở đó đều buồn bực. Bọn họ tuy là nô tài, nhưng cũng là người, có tôn nghiêm, có nhân cách, làm sai nên bị đánh chửi thì còn hợp lý, nhưng không phạm sai lầm nào liền bị mắng chửi thế này thật không biết phải thế nào đây.
Tiền quản gia cũng đã ngây người ở kinh thành nhiều năm, Tam gia cùng với chút tính kế nhỏ nhoi đó, hắn cũng nhất thanh nhị sở.Muốn quỳ ở đây để được Đại lão gia ra mặt mời vào, để cho ngoại nhân nhìn thấy một màn này, thì Tam gia liền có mặt mũi mà diễu võ dương oai về sau a.
Dư thị nghe thấy thông tri liền nhìn lão phu nhân.
Lão phu nhân dùng khăn lau miệng, mắt lộ tia khinh bỉ: “Quỳ trước cửa gào khóc như có tang sự, này không phải là nhận thức người thân mà nói là nhận thức cừu nhân cũng không hề quá đáng.”
Dư thị cũng nghĩ thông suốt tính toán của Tam gia, nhưng hiện giờ nàng so với trước không còn hiền lành như vậy, thân là đích mẫu của quan tam phẩm trong triều, đi ra cửa đón tiểu thúc lâu ngày không có tin tức, chuyện này không phải chỉ đơn giản nhận thức người thân mà còn là vấn đề thể diện. Hơn nữa đây lại là thể diện của Dịch Vân Khanh.“Ý của lão phu nhân là?”
Lão phu nhân suy nghĩ xong, nói: “Cha ngươi cũng đã biết phải không?”
“Nhi tức đã cho người thông tri.”
Lão thái gia vừa vặn vào cửa, khoát tay: “Không cần, ta đã cho người đi gọi.” Lão thái gia tuổi ngày càng lớn, giấc ngủ trưa là không thể thiếu a. Nhưng giấc ngủ trưa hôm nay lại bị quấy nhiễu còn chưa nói, nghe tin Tam gia thật lòng vì chữ hiếu mà đến thỉnh tội thì lão thái gia còn cố gắng có chút cao hứng, nhưng vừa tới cửa đã làm một màn như đi kết thù như vậy, một chút cao hứng kia liền lập tức tan thành mây khói.
Lão phu nhân cùng Dư thị trao đổi ánh mắt, bà quản gia chỉ huy nha hoàn thu thập đồ đạc.
Lão thái gia phái quản sự bên người đi, chân trước mới đến, sau lưng Dịch Khiêm cũng đã tới rồi.
Người gác cổng thấy, vội mở đại môn.
Tam gia nghe thấy tiếng, trong lòng liền vui vẻ, vừa giương mắt nhìn thấy Dịch Khiêm, liền lộ ra vẻ bất mãn.Thẳng thắn tính toán lại bối phận, cảm thấy thật không bằng vai phải vế.
Dịch Khiêm từ nhỏ đã là một cái tiểu đại nhân hiểu chuyện sớm, lại luôn được đại lão gia cùng lão thái gia ngày ngày giảng dạy, gần ba năm học trong thư trai chính thống, là một nhân tài ở độ tuổi này, suy nghĩ đều đã vượt qua đám bạn cùng trang lứa. Nhìn thấy thần thái này của Tam gia, trong lòng cười lạnh, nghiêng đầu nói với Tiền quản gia: “Tiền quản gia, toàn gia Tam bá của ta đã gần năm năm không có tin tức, năm ấy rối loạn như vậy, ai biết đã xảy ra chuyện gì?” Dừng một chút, tiếp nhận lò sưởi trong tay nha hoàn, kéo lại tấm áo choàng, nói: “Nhà của chúng ta hiện giờ đã khác xưa, cần phải đề phòng những kẻ lừa đảo, loạn nhận thức thân thích.”