“Đại thiếu gia có thể ngủ tiếp.” Hôm qua đã bàn bạc với hai huynh đệ Vân Xuân tranh thủ trời mới rạng liền lên núi thu hoạch các con mồi trong bẫy trúc mang về. Ngày hôm qua đã thống nhất canh giờ nhưng hiện tại hai huynh đệ này còn chưa tỉnh, Đông Dương liền tính không dẫn theo hai người họ.
Dịch Vân Khanh không đáp, nhìn thấy chỉ có một mình Đông Dương liền nhíu mày: “Tứ đệ Lục đệ không dậy?”
“Ngày hôm qua đi nhiều như vậy, Tứ thiếu gia cùng Lục thiếu gia chỉ sợ là dậy không nổi. Thu thập một chút con mồi nho nhỏ vậy cũng không nặng, ta có thể tự mang về được.”
Dịch Vân Khanh mặt mày hiện lên một tia tức giận: “Dậy không nổi? Bọn họ còn tưởng mình vẫn là thiếu gia sao?” Phát hiện ngữ khí có chút nặng, Dịch Vân Khanh thu ngữ khí liếc hắn: “Ngươi có thể giúp bọn hắn bây giờ nhưng không thể giúp cả đời, hiện tại bây giờ không như trước kia, không còn có gia tộc, chỉ có thể dựa vào chính mình.” Thấy Đông Dương không nói gì, liền dặn: “Ngươi chờ một chút, ta đi gọi bọn hắn.”
Có Dịch Vân Khanh tự mình giám sát, Vân Thanh huynh đệ không thể không chịu đựng hai chân đi đứng khó khăn, thu thập chỉnh tề theo sau Dịch Vân Khanh trên mặt còn có tức giận cùng không kiên nhẫn, Dịch Vân Xuân không phải có ý định làm biếng, cho nên trên mặt không phải là tức giận mà là xấu hổ.
Vân Khanh nhíu mày, gọi lại Dịch Vân Xuân nghiêm túc chỉ giáo: “Tẩu tử của các ngươi nguyện ý dạy là do y rộng lượng, sư phụ đã nhận nhưng tu hành là ở bản nhân, chính mình phải không chịu thua kém.”
Dịch Vân Xuân cứ ngỡ là mắng hắn ngủ quên, xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, vội gật đầu thề nhất định sẽ không tái phạm.
Ba người lục tục xuất môn, Đông Dương đi chậm lại nửa bước.
“Ngươi hiện tại giúp bọn hắn từng bước, kia sau này sẽ là hại bọn họ mười bước.”
Bóng lưng trầm mặc, nhẹ nhàng gật đầu.
Dựa theo ánh sáng mơ hồ men theo sơn đạo hôm qua, đến chỗ đặt bẫy thì trời liền sáng. Ba mươi bẫy trúc theo nguồn nước bố trí, vốn là nhắm đến những dã vật ban đêm tới nơi này uống nước.
Dịch Vân Xuân vốn còn cách xa chỉ thấy trong đám bẫy trúc có một con vật lông xám, liền hưng phấn chạy qua bờ kiểm tra, một tay cầm lấy tai thỏ xám lấy ra khỏi bẫy trúc: “Đại tẩu ngươi xem!”.
Con thỏ xám đã muốn không còn hô hấp, Đông Dương dùng tay niết lấy: “Còn chưa bị cứng ngắc, là bị dây cuốn chết. Chúng ta phải nhanh tay.”
Có thỏ hoang là một khởi đầu tốt đẹp, ba mươi bẫy trúc đứt quãng có thu hoạch, thùa dịp con mồi còn chưa bị cứng ngắc mà tranh thủ dọn dẹp một lát để hai huynh đệ mang xuống núi, bản thân y thì lại xoay người đi vào thâm sơn. Sơn mạch kéo dài không dứt đối với thợ săn kinh nghiệm phong phú mà nói, là một bảo tàng vô cùng trân quý.
Bất tri bất giác đi xa, một đường tùy ý ăn chút dã quả cho đỡ đói, đến bên nguồn nước liền muốn tẩy rửa một thân đầy mồ hôi, nhìn bốn bề vắng lặng, liền cởi sạch quần áo tiến vào trong nước. Dòng nước lạnh cuối thu được dương quang chiếu tới so với nhiệt độ cơ thể có hơi thấp một chút, chờ thích ứng được liền thấy lành lạnh thật thoải mái.
Đông Dương thật lâu không có bơi lội lập tức liền thấy thích thú, mặc dù nơi này không lớn, nhưng hồ nước lại trong suốt không có gợn sóng mà lại không có mùi vị bùn đất.
Trong dòng nước trong suốt, dương quang nhè nhẹ, dáng người thon gầy ở trong dòng tạo nên những gợn sóng nhỏ, da thịt ở trong nước được dương quang chiếu tới tựa như bạch ngọc thượng đẳng.
Theo bản năng, Dịch Vân Khanh tới gần,cúi đầu muốn thấy rõ hơn một chút, không nghĩ rằng Đông Dương lại trồi lên mặt nước, không kịp đề phòng mà đụng vào cằm của Dịch Vân Khanh, cằm bị đau Dịch Vân Khanh lấy tay xoa xoa, không nghĩ tới thân thể mất cân bằng, trượt chân ngã xuống nước, Đông Dương cũng bị tình huống này làm cho bất ngờ còn chưa kịp hoàn hồn liền bị Dịch Vân Khanh ngã vào, chìm lại xuống nước. Hai người đều bị chấn kinh, tứ chi quấn quanh giãy dụa, đều uống mấy miếng nước, cũng may hai người đều biết bơi, bình tĩnh lại cũng trồi được lên mặt nước.
Dịch Vân Khanh trồi lên mặt nước, tóc tai tán loạn, quần áo ướt đẫm, khuôn mặt anh tuấn có chút âm trầm, đối với tình huống vừa rồi vẫn chưa thể tiếp nhận được.
Sắc mặt Đông Dương cũng không khá hơn chút nào, yên lặng bò lên bờ mặc lại quần áo, lấy ra đá lửa tại nơi có nắng tạo một đống lửa lớn. “Đại thiếu gia qua đây hong khô quần áo thôi.” Nói xong xoay người đi vào trong rừng, trở ra thì thấy Dịch Vân Khanh lõa thân trên đang hong ngoại lý, phía dưới mặc quần đã được hong khô. Đông Dương cũng không nói gì, liền ở cạnh dòng suối xử lý gà rừng vừa săn được, dùng nhánh cây sạch sẽ đem gà rừng đi nướng, thường thường lại cho vào một ít gia vị kiếm được trong rừng, không bao lâu thì gà rừng đã được nướng hảo, Đông Dương dùng con dao nhỏ sạch sẽ cắt lấy thịt rồi dùng lá cây gói kỹ đưa cho Dịch Vân Khanh.
“Ta giờ ngọ đã ăn rồi.” Dịch Vân Khanh liếc mắt nói.
“Đại thiếu gia vẫn là ăn chút đi, ta dù sao ăn cũng không hết.”Bàn tay đưa tới không có ý thu hồi, Dịch Vân Khanh nghĩ vẫn là nên nhận lấy.
“Cám ơn.”
Đông Dương đối với tiếng cảm ơn này thản nhiên nhận: “Ân.”
Nghe vậy Dịch Vân Khanh bế tắc tới có chút phiền muội, mĩ vị trong miệng cũng mất đi một phần.
Đông Dương trộm liếc mắt, nam nhân ăn uống nhã nhặn vẻ mặt thản nhiên, giống như hắn đang ở trong một nhã gian tráng lệ chứ không phải là thân cây gãy trong thâm sơn rừng già, ăn cũng phải là món gà rừng nướng thôn quê mà là bảo sí tổ yến trân mỹ. Mỗi người đối với hoàn cảnh lạ lẫm cũng đã có chút thích ứng, khác nhau chỉ là ở chỗ tốc độ, mà Dịch Vân Khanh đối với hoàn cảnh thâm sơn thôn dã cũng với thân phận đảo điên này thích ứng nhanh tới mức làm cho người ta không thể hiểu được.
Nhận thấy được ánh mắt phức tạp của Đông Dương, Dịch Vân Khanh giương mắt hỏi: “Vì cái gì lại nhìn ta như vậy?” Thấy Đông Dương cúi đầu, liền hỏi: “Có cái gì muốn hỏi, ngươi cứ hỏi đi, hiện tại ta cũng không phải là đại thiếu gia của thư hương thế gia, thậm chí làm một thôn phu bình thường cũng không bằng. Hơn nữa, ngươi hiện tại là hi vọng của toàn gia, hoàn toàn trông cậy vào khả năng săn thú của người để sinh tồn.”
“Ta không có ý lấy oán báo ân. Dịch gia cho ta năm năm ăn mặc, ta hiện tại chỉ là dùng hết khả năng của ta để hoàn lại năm năm ân tình này thôi. Đại thiếu gia không cần lo lắng trước kia thế nào bây giờ ra sao.” Đông Dương trong lời nói có mơ hồ ám chỉ điều gì đó, Dịch Vân Khanh cũng chỉ cười cười.
“Ta không lo lắng, ta nói chính là nói thật.” Hai người trầm mặc mấy giây, Dịch Vân Khanh chậm rãi ăn xong gà rừng nướng trên tay, giương mắt: “Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.”
Đông Dương giật mình, mí mắt thấp liễm dùng nhánh cây khơi khơi đống lửa: “Ta chỉ là rất bội phục đại thiếu gia.”
“Bội phục ta?”
“Thánh chỉ ban xuống, đại thiếu gia cũng rất bình tĩnh mà trấn an nô bộc đang hoản loạn trong nhà, trên đường bị lưu đày cũng hạ mình giao hảo với nha dịch bảo hộ cho tỷ muội chu toàn. Đến dã thôn này, mặc chính là vải thô áo tang, ở nơi mà không ai dám ở, ăn cũng là những rau dại chưa từng nếm qua, nhưng đại thiếu gia cũng chưa từng nhăn mặt một lần. Đều nói con người khi đến với một hoàn cảnh mới đều phải có một khoảng thời gian thích ứng, từ khi có lời đồn đãi đến khi quan binh vây phủ, cầu cứu không được rồi tới thánh chỉ lưu đày, tốc độ thích ứng của đại thiếu gia không thể không làm cho người ta thán phục.” Y mặc dù ăn nói không tốt nhưng rõ lý lẽ hiểu nhân tình, Dịch gia trong cơn đại họa, phản ứng của mọi người y đều xem ở trong mắt. Lão thái gia tâm hoảng ý loạn, đại gia hoang mang lo sợ cùng tam gia hỗn linh không rõ, còn có tứ gia ra vẻ cao thâm. Còn, nữ nhân trong hậu viện thì thu hồi tâm ý.
Dịch Vân Khanh nghe vậy liền nói: “Lão thái gia đem nhị thúc là hi vọng phục khởi toàn tộc; nãi nãi1 từ trước đến nay luôn nhìn trúng nhị thúc; phụ thân lại hỗ trợ nhị thúc làm trụ cột. Hiện tại trụ cột ngã, còn khiến gia tộc rước lấy đại họa ngập trời, thân là trưởng tôn trong nhà ta nếu không vực lại toàn gia, chỉ sợ trước không qua được các lão nhân trong nhà.” Ngữ khí nhược đốn, nhìn y cười hỏi: “Nếu ta nói ta chỉ là ngoài mạnh trong yếu, phô trương thanh thế, ngươi có tin không?”
1.Nãi nãi: bà nội, bà ngoại, bà bà.
“Tin, mà cũng không tin.”
“Ừm? Tại sao?”
“Ta ở Dịch gia năm năm, tuy rằng không thường qua lại nhưng đối với thái độ làm người của đại thiếu gia vẫn là nắm được một chút, có lẽ cũng sẽ có một chút, nhưng tuyệt đối không đến mức như lời nói của đại thiếu gia gì mà ngoài mạnh trong yếu, phô trương thanh thế.”
Lời nói của Đông Dương làm cho Dịch Vân Khanh cười, cười xong ánh mắt phức tạp.”Không nghĩ tới toàn gia nhiều người như vậy lại chỉ có ngươi hiểu rõ ta nhất.” Mỗi người đều chỉ nhìn đến hắn thân là trưởng tôn tài giỏi của Dịch gia lại không nhìn thấy tại cái gọi là tài giỏi đó sau lưng lại là gian khổ cùng khuất nhục. Mới trước đây bị ông nội giáo huấn sứ mệnh phải làm rạng rỡ tổ tông, ở nhà khác, đứa nhỏ mùa đông được nghịch tuyết, mùa hạ thì nghịch nước còn hắn thì phải thu lại tính tình, ngồi trong thư phòng nghe tiên sinh giảng giải đám cổ văn tối nghĩa khó hiểu, lớn hơn một chút áp lực học hành đã từng làm hắn phải yên lặng khóc trong đêm, mười năm cố gắng giúp hắn dễ dàng vượt qua đám học trò cùng trang lứa, hay đám tú tài, đương lúc tin tưởng đầy chí khí muốn trở thành cử nhân trẻ tuổi nhất thì lão gia nghe theo tin của nhị thúc trong kinh thành, đôi ba câu ép tới hắn không thể không đợi thêm ba năm, đầy bụng chí khí bị gia tộc làm cho chết non, cái loại cảm giác bị đè nén cùng ủy khuất này có thể nói với ai? Ba năm, hừ ba năm. Dịch Vân Khanh châm chọc cười.
Đông Dương nhìn đến mạt châm chọc kia, trong tâm dâng lên nhất mạt thương hại. Đúng vậy, thương hại, đối với người được người người hâm mộ này nhưng không cách nào được khoe tài, trưởng tôn Dịch gia, một thân tài trí nhưng không được thi triển, tài hoa hơn người nhưng không thể không cưới nam thê, vẫn bị thân nhân mình tôn kính bắt buộc, tuy rằng nói đây chỉ là kế tạm thích ứng, nhưng hậu quả lại là trở ngại vĩnh viễn hắn. Cho nên hắn nói, đối này cái cọc hôn nhân hoang đường này, thống khổ nhất không phải là y, Vệ Đông Dương, mà là Dịch Vân Khanh.”Ngươi hận nhị thúc ngươi không?”
“Hận?” Dịch Vân Khanh cười lạnh.”Ta không hận hắn, ta chỉ thấy thương hại hắn. Đáng thương, hắn cái gì cũng đều muốn tranh lại thủy chung không phải là trưởng tử; đáng thương hắn cái gì đều muốn, cuối cùng cái gì cũng chưa có; đáng thương hắn biết rõ áp không được ta, lại tốn nhiều tâm tư khiến ta ngột ngạt; càng đáng thương hắn có mắt không tròng nhận nhầm người đem nghiệt giao khiến cả nhà bị sao trảm.” Nhị thúc nói là ghen tị thiên phú của hắn không bằng nói là đố kỵ hắn, đố kỵ hắn có một ngày Nhất Phi Trùng Thiên2 chắn đi hào quang của hắn, càng sợ hãi lão thái gia đem hy vọng đặt ở trên người hắn thu hồi nhân mạch duy trì hắn ở kinh thành và tài lực, chỉ sợ, tối sợ hãi chính là có một ngày phụ thân mà hắn luôn luôn khinh thường dẫm nát trên đầu hắn.
2.Nhất phi trùng thiên: một bước lên trời
Đông Dương im lặng. Có lẽ thật là người ngoài cuộc cho nên thấy rõ chút, Dịch Nhị gia thoạt nhìn đầy bụng tài trí nhã nhặn có lễ, là một quân tử, nhưng thực tế là một ngụy quân tử đầy miệng là quân tâm nan sách, nhưng thực chất lại đầy đố kị chèn ép. Loại này nếu thực là một người đạo đức nhân nghĩa lại cùng đại bá thô lỗ mưu đoạt gia sản của hắn có quen biết được sao?
Hai người nghỉ ngơi, Đông Dương dùng lá cây đem nước dập tắt lửa, quay lại thấy Dịch Vân Khanh đang đem đầu tóc chỉnh lại gọn gàng, liền đi qua bảo hắn ngồi xuống, dùng ngón tay cào cào hai ba lần rồi nhanh chóng lấy mảnh vải cột lại.
Dịch Vân Khanh trên mặt hiện lên một tia quẫn bách, tự dối lòng rằng những việc nhỏ này hắn vẫn luôn tự mình có thể làm, nhưng hôm nay không thể là vì không có đồ trang sức quen thuộc cho nên có điểm vụng về.
Đông Dương tựa hồ không phát hiện, xoay người thu thập mọi thứ rồi ra hiệu là có thể đi rồi.
Dịch Vân Khanh ho nhẹ nói: “Ngươi vừa rồi nướng gà rừng gia vị này nọ là lấy ở đâu? Nếu có thể thì chọn thêm chút, về nhà làm đồ gia vị.”
Đông Dương xoay xoay bố đao trên tay.”Ta đã hái một chút, nhưng chỗ gia vị này chỉ thích hợp để nướng thức ăn, không quá thích hợp với các món trong trù phòng, cho nên không lấy thêm.”
“Không có cách nào khác, chọn thêm chút, lo trước khỏi hoạ.”
Nghe vậy Đông Dương cũng không nói gì, một đường dạy hắn làm thế nào để phân biệt các loại lá cây có thể làm gia vị, đụng tới một số thảo dược mình biết Đông Dương cũng kiên nhẫn, kể lại tất cả các chi tiết. Dịch Vân Khanh yên lặng ghi nhớ, thu được ích lợi không nhỏ.