Điếm tiểu nhị cũng tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn, hàn huyên một chút nhàn sự về tri phủ tân nhậm, cuối cùng hỏi: “Khách quan đây là muốn đi bái kiến tri phủ đại nhân sao?”
1.Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: không biết thì sẽ không nói, nếu biết sẽ nói hết toàn bộ
Vương chưởng quỹ chỉ cười ha ha cho có lệ.
Điếm tiểu nhị cũng không nghĩ nhiều, rót thêm trà cho toàn gia rồi nói: “Khách quan nếu đi bái kiến tri phủ đại nhân để cầu tình, kia tiểu nhân liền khuyên khách quan một câu đừng bỏ phí tâm tư. Tân nhậm tri phủ nhậm chức ba tháng, trừ bỏ đi làm công sự trên nha môn, những người muốn từ hậu viện tiến tới cầu tình, đều không có ai làm được cả.”
Dịch Vân Thục nghe xong, cười hỏi: “Hậu viện của tri phủ đại nhân sao nghe như thiết dũng (lồng thép) vậy?”
“Kia thật đúng là thiết dũng.Vị phu nhân này không biết, tân nhậm tri phủ có một nam thê, nghe nói thân thể không tốt cho nên xin miễn hết thảy khách bái phỏng. Muốn từ hậu viện đi làm thân nha, một đám đều bị từ chối. Các vị biết Tạ gia bên thành Đông chứ? Chính là thủ phú tại Phúc Châu này.Thủ phú Tạ phu nhân đã đưa tới ba tờ bái thiếp, mà bóng dáng của tri phủ phu nhân vẫn chưa được thấy.”Nói xong liền nhìn quanh bốn phía xem có ai không rồi nói: “Hiện tại trong thành đều đang lưu truyền lời đồn rằng nam thê của tri phủ đại nhân là một tuyệt thế mỹ nhân, tri phủ đại nhân hay ghen nên ngăn không cho bất luận kẻ nào gặp.”
Dịch Vân Thục nghe xong bị sặc trà.
Vương chưởng quỹ vội vàng cho điếm tiểu nhị chút tiền thưởng tiễn người đi, quay đầu lại vỗ vỗ lưng nàng, miệng trách cứ: “Đã là người lớn rồi, ngay cả uống một ngụm trà cũng bị sặc.”
Nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, Dịch Vân Thục thật muốn cười đến thiên hôn địa ám. Vội dùng khăn tay giấu đi nụ cười trên khóe miệng nói: “Thật muốn nhìn thấy biểu tình của đại tẩu khi nghe được lời đồn này.”
Vương chưởng quỹ cũng hết cách với nàng: “Việc này cũng đừng nói với đại tẩu, nếu đại tẩu tức giận, đại ca sẽ đau lòng tới chết mất.”
Xua tay tỏ vẻ tự mình cũng biết đạo lý. Chê cười này trong lòng mình biết là tốt rồi, nếu nói ra khiến Đông Dương tức giận, nhìn trình độ sủng nịnh như bảo bối của Dịch Vân Khanh thì chắc chắn sẽ thu thập nàng cho mà coi.
Một nhà nghỉ ngơi đủ, theo lời nói của điếm tiểu nhị đi tới hậu viện phủ nha. Vương chưởng quỹ đưa thiếp mời cho thủ vệ, hai người cũng là người thông minh, nhìn người trước cửa xe ngựa hành lễ: “Ngài chính là cô gia?”
Vương chưởng quỹ gật đầu.
Hai tiểu tư thu thiếp mời, nói: “Hôm qua Thiếu phu nhân đã phân phó qua rằng cô gia cùng cô nãi nãi sẽ đến, cố ý dặn dò không cần phải thông tri.”
Dịch Vân Thục mang hai nhi tử đi tới, nghe vậy, hé miệng cười.
Hai tiểu tư vội vàng khom người chào.”Kiến quá cô nãi nãi,cùng hai vị tiểu thiếu gia.” Thấy Dịch Vân Thục đưa tới hà bao tiền thưởng, hai tiểu tư đều kinh hoàng xua tay: “Không được, không được, cô nãi nãi làm như vậy chính là làm khó nô tài.”
Quản sự tiến đến, thấy thế cười nói: “Cầm đi, cô nãi nãi cùng cô gia lần đầu tiên cấp tiền thưởng thì nhận lấy. Bất quá chỉ một lần thôi, lần sau không được lấy lý do này nữa.”Nói xong, chào hỏi Dịch Vân Thục hai người, cũng tiếp đón hai vị tiểu thiếu gia.
Vương chưởng quỹ cùng quản gia vội khách khí một phen.Một hàng đi vào, Đông Dương ra khỏi phòng nghênh đón, hai tiểu nhân thấy liền hành đại lễ.
Đông Dương vội đỡ dậy, lại cho hà bao.
Dịch Vân Thục cười nói: “Đại tẩu, đừng cho hai đứa nhỏ nữa, gặp mặt hai lần không cấp hà bao lại cấp đồ vật, làm cho tiểu muội ngượng ngùng.”
Đông Dương nghe xong cười.
Nói chuyện phiếm đến giữa trưa, Dịch Vân Khanh bớt thời giờ cùng ăn bữa cơm với mọi người, sau giờ ngọ lại hồi nha môn xử lý công vụ, buổi chiều Đông Dương tự mình xuống bếp, hai nhà vây làm một bàn ăn đến náo nhiệt tưng bừng.
Dịch Vân Thục không biết rằng, trong lúc bọn họ ngủ lại ăn cơm tại đây, tin tức “hậu viện tri phủ đại nhân bị khai phá” đã giống như cơn lốc mà lan truyền toàn bộ Phúc Châu chờ đợi bọn họ như thế nào nịnh hót, nịnh bợ cùng lấy lòng.Việc này lược quá, không đề cập tới.
Đảo mắt thu đi đông qua xuân tới, hải cảng Phúc Châu dưới sự giám sát của Dịch Vân Khanh đã được an bài xong, cuối cùng sau một năm mười bảy ngày đã có thể xây dựng tại đây, đều bá cao cao dựng thẳng lên, còn có đình thuyền đầu ngựa chằng chịt. Mỗi một tảng đá mỗi một khối tấm ván gỗ cũng có thể nói đều là kiệt tác mà mấy trăm thậm chí hơn một ngàn người dốc hết tâm huyết tạo ra.
Ngày ấy, Hoàng thượng phái khâm sai đại diện cho hoàng thượng tham dự nghi thức khai cảng, sau còn dựng lên cự thạch điêu khắc do chính hoàng thượng đề tự, đặt tên cho hải cảng.
Ngày ấy, dân chúng hoan hô vang trời, phi thường náo nhiệt.
Ngày ấy, từ trong lục sử đến hơn ba mươi chiến thuyền, thương thuyền, đem hải cảng biến thành Bất Dạ Thành.
Ngày ấy, dân chúng cùng ngư dân vùng duyên hải Phúc Châu thấy được hy vọng.
Hải cảng được xây dựng cùng đất liền thông thương, Dịch Vân Khanh chỉ dám nghỉ ngơi một chút rồi lại vùi đầu vào xây dựng vùng giao thương, tạo ra đội thương thuyền lớn có thể vững vàng chống lại biển rộng sóng gió, các thuyền viên dù trên biển rộng cũng sẽ không bị mất phương hướng, bước đầu tham gia các tuyến thương trên biển cùng tiêu thụ thương phẩm, có thể từ từ bảo đảm an toàn cho các thương thuyền chống lại hải tặc, tất cả đều cần Dịch Vân Khanh tự mình giám sát cùng kiểm tra. Một thời gian bận việc, hiệu quả cũng rõ rệt, chỉ cần bốn tháng liền thành đệ nhất thương thuyền, Dịch Vân Khanh tự mình nhập vải vóc, tơ lụa, đồ sứ, hương liệu trên ba mươi chiến thuyền và thương thuyền nhập cảng.
Trong ba tháng chờ đợi đó, không biết có bao nhiêu người không ngủ được. Ba tháng rồi lại tới hai lăm ngày, thương thuyền đang đi trên biển đột nhiên biến sắc mặt khi bị hải tặc tập kích, tổng cộng trở về chỉ có hai mươi một chiếc, chín thuyền còn lại không chìm thì cũng bị hải tặc phá hư không thể tái dùng lại được còn có một thuyền trực tiếp bị hải tặc cướp đi. Trong hai mươi mốt chiếc thuyền trở về có mười chiếc là sinh ý sau giao dịch với bên ngoài, năm chiếc là chở nước uống cùng lương thực, hai chiếc chỉ để chờ người, còn lại bốn chiếc thì ở đáy thuyền, trong kho hàng chính là kim tử!
Là kim tử vàng óng sáng loáng! Toàn bộ mười lăm hòm đều là kim tử vàng óng được xếp chỉnh tề, đem Ngự sử được triều đình cử xuống giám sát dọa choáng.
Quan ngự sử là lão quan viên tam phẩm từ Hình bộ cử xuống, lần này xuống chính là muốn cho hắn người có kinh nghiệm hơn mười năm ở hộ bộ xuống đây giám sát. Phải nói rằng mấy lão nhân gia đều cổ hủ, hắn không quen nhìn Dịch Vân Khanh tuổi trẻ đường làm quan mở rộng lại được giao trọng trách xây dựng hải cảng, cũng không quen nhìn tốc độ thăng quan tiến chức của Dịch Vân Khanh, xuống tới Phúc Châu cũng không nhúng tay hỗ trợ việc gì, chỉ ngồi đó chờ thương thuyền trở về. Ba tháng qua tin tức về thương thuyền hoàn toàn không có, lão Ngự Sử liền ê ẩm viết phong tấu chương gửi về triều đình, ngầm chỉ trích Dịch Vân Khanh chuẩn bị không đủ lại tham công để thương thuyền rời bến, tạo thành tổn thất không thể vãn hồi.
Nhưng hiện tại, lão ngự sử khóc không ra nước mắt nhìn những thùng vàng trước mặt, mới quá mười lăm ngày thôi, nhưng chiết tử của hắn cũng đã gửi đi, làm thế nào có thể bắt trở về?
Dịch Vân Khanh cũng không quan tâm tới lão ngự sử đang rối rắm, chắp tay một cái nói: “Làm phiền ngự sử đại nhân kiểm kê lại chỗ hoàng kim này, nếu có việc xin cứ phân phó.”
Lão Ngự Sử cười gượng chắp tay đáp lễ. Hắn có thể tưởng tượng được sau khi trở về hắn sẽ bị hoàng thượng mắng cho cẩu huyết lâm đầu!
Dịch Vân Khanh không rảnh để quan tâm tới tại sao lão ngự sử lại xấu hổ, hắn còn phải vội lo liệu nhiều chuyện quan trọng hơn nhiều. Sinh ý từ mười thương thuyền từ bên ngoài cần phải phân loại, phần nào thì phải đưa trở lại kinh thành làm cống phảm, phần nào cần phải bán cho thương nhân để kiếm được phần lợi lớn nhất, còn phải nghe người phụ trách hải trình thuận lại toàn bộ đường đi, sau lại thương nghị với đội hộ vệ xem còn yếu ở phần nào, còn phải giải quyết bồi thường cho các thuyền viên bị thương, rồi tạo thuyền, ngoài ra còn phải nghe ý kiến từ người phụ trách mậu dịch với hải ngoại bao gồm sản phẩm nào thì được người bên đó hoan nghênh, rồi loại hàng nào còn đang phải đang cân nhắc kĩ lưỡng. Chưa hết, sau khi nghe xong toàn bộ còn phải viết một tấu chương tổng kết thật dày để gửi về triều đình.Việc này so với giai đoạn chuẩn bị lúc trước cũng không thể khinh suất. Hơn nữa, lần đầu tiên mà thương thuyền lại thu về một khoản lời lớn như vậy, truyền tới kinh thành chỉ sợ không ai có thể làm lơ được, đến lúc đó quay đầu đi theo hắn chỉ sợ sẽ nhiều tới mức khiến người ta đau đầu.
Dù Dịch Vân Khanh có nhiều việc đến mức khiến bản thân chịu quá nhiều áp lực thì mỗi ngày vẫn trôi qua. Nửa năm, sáu tháng trời, Dịch Vân Khanh cứng rắn chạy đôn chạy đáo khắp nơi, tổ chức thêm một thương thuyền rời bến.Lần này có khoảng bốn mươi chiến thuyền, nhưng lần này không chở nhiều vải vóc, hương liệu giá rẻ như trước mà lần này đã chất lượng hơn nhiều.
Vì cam đoan lần này thương thuyền sẽ an toàn đến được nước bạn, Dịch Vân Khanh liền mang theo vài tùy tùng, gạt triều đình, tiền trảm hậu tấu mà ngụy trang thành một thương nhân đi cùng thương đội ra khơi.
Chu Lễ ở nơi kinh thành thu được tấu chương cũng đã là chuyện của một tháng sau, việc cũng đã rồi, lúc ấy liền tức đến mức quăng luôn cả tấu chương, dọa sợ những thái giám cung nữ đang có mặt lúc đó, run rẩy trực tiếp quỳ tới sáng hôm sau vẫn chưa dám đứng lên.
Thiên tử không nghe lời thuật lại, đây là cổ thánh danh ngôn. Chính là Dịch Vân Khanh có lý do của hắn, thông qua lời thuật lại của người khác về quốc gia đó cũng chỉ có thể như cưỡi ngựa xem hoa, chỉ có thể để chính hắn tận mắt nhìn thấy mới có thể xác định được quốc gia này có tiềm lực như hắn nghĩ hay không.
Hỏi Dịch Vân Khanh có mang theo Đông Dương không, hắn lúc trước cũng do dự thật lâu, cuối cùng vẫn là không mang người theo. Thứ nhất là sợ Đông Dương không thích ứng được, dù sao thì cũng mất gần ba tháng ngồi ngốc ở trên thuyền, nghĩ tới đã thấy toàn thân đau nhức, thứ hai là sợ nguy hiểm: trên biển tùy thời đều có thể sẽ có bão lớn như dã thú bắt lấy con mồi, còn có hải tặc giết người không ghê tay, thứ ba cũng là sợ chính hắn sẽ phân tâm.
Trước khi đi một ngày, Đông Dương đem thịt cá khô do chính tay y làm mang lên thương thuyền, buổi chiều lại tự mình xuống bếp đem Dịch Vân Khanh nhét no căng, đợi đến khi về phòng còn chủ động cởi xiêm y khiến Dịch Vân Khanh lăn qua lộn lại cho đã nghiện.
“Đại thiếu gia…” Sáng sớm Đông Dương cố gắng chống đỡ thân thể đau nhức mà đưa Dịch Vân Khanh tới hải cảng, dù có buồn vì Dịch Vân Khanh không mang y theo, nhưng cũng biết bản thân ở lại mới là tốt nhất. Tay chỉnh lý lại y phục hắn, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Đại thiếu gia an toàn trở về ta liền sửa miệng…”
Nếu không phải tai Dịch Vân Khanh tốt, hắn cơ hồ ngỡ là gió to quá khiến hắn bị lỗi giác, vội kéo người tới xác nhận: “Đông Dương có thể giữ lời không?”
Đỏ bừng mặt, gật đầu. Nhân tiện tránh tay hắn, trách hắn tại trước mặt mọi người mà lại động tay chân.
Dịch Vân Khanh cũng sẽ không để y tránh được, ngược lại còn tiến tới gần hơn, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được mà hỏi y: “Vậy trước gọi thử một lần để ta nghe một chút.”
Đông Dương không chịu. Danh tự vô cùng thân thiết thế này, dù chỉ có hai người thì y cũng không thể gọi ra được, huống chi là có nhiều người như vậy trơ mắt đứng nghe đâu.
Dịch Vân Khanh buông tay, thở dài: “Ai, nguyên lai Đông Dương không phải thật tâm muốn gọi tên ta, ta đây lần này… Đông Dương mới vừa nói cái gì? Ta không có nghe rõ, lặp lại lần nữa?”
Đối mặt với Dịch Vân Khanh đang tỏ vẻ như không nghe thấy mà cố ý dán sát vào, Đông Dương xấu hổ hận không thể chui xuống đất.
Dịch Vân Khanh mặc kệ cứng rắn không tha, lỗ tai đã dán tới bên miệng Đông Dương.
Đông Dương cắn môi, từ kẽ răng bật nhẹ ra hai chữ: “… Vân… Khanh…”