Hôm nay lại bị nghẹn một bụng khí, Dịch Vân Khanh trầm mặt hỏi: “Thiếu phu nhân đâu?”
Nhóm nha hoàn hoảng sợ, đại nha hoàn canh giữ ở trước cửa liền vội chạy tới: “Thiếu phu nhân còn đang ngủ trưa.”
“Ngủ được bao lâu rồi?”
“Gần một canh giờ.” Đại nha hoàn hạ giọng trả lời, sau lại nhẹ nhàng nhấc sa liêm ở phòng trong lên, trên ghế cạnh cửa sổ có Đông Dương đang hơi cong người ngủ thật say.
Nhìn thấy Đông Dương, Dịch Vân Khanh cảm thấy một bụng khí tiêu tan. Xua tay để nhóm nha hoàn lui ra, nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh, đưa tay nhếch nhẹ cái chăn nhỏ trên bụng Đông Dương, sờ sờ tay y, độ ấm cao hơn bình thường. Nếu là trước kia, hắn khẳng định sẽ kinh hoảng mà hét đại phu, nói Đông Dương lại phát sốt, nhưng hiện tại nhớ tới lý do tại sao người Đông Dương lại nóng như vậy, khóe miệng Dịch Vân Khanh lại gợi lên một mạt trêu đùa sủng nịnh, cũng đột nhiên thấy miệng khô lưỡi khô.
Đại nha hoàn bưng nước trà tới khiến Dịch Vân Khanh dời đi lực chú ý. Hai chén trà giúp giảm bớt nhịp tim đập, tầm mắt vô tình lại chuyển tới Đông Dương. Nguyên bản mái tóc bị khô xơ nhưng qua một năm bảo dưỡng đã tốt hơn nhiều, đen óng mượt mà như tấm lụa
Cầm lấy một túm tóc nhỏ, để từng sợi lướt qua các ngón tay, càng về sau càng làm tới không biết mệt, giống như một tiểu hài tử ngây thơ đang âu yếm món đồ chơi ưa thích.
Đông Dương khi tỉnh lại chỉ thấy nam nhân tuấn dật phi phàm đang nghịch tóc y đến nghiện.
“Tỉnh?” Giương mắt thấy vẻ mờ mịt trong mắt Đông Dương, hai tay liền đặt ở hai bên đem người đặt dưới thân, rồi nhanh lại gần hôn lên đôi môi mà khi nãy mới vào cửa đã muốn hôn vài cái, nếu không phải sợ làm người tỉnh, hắn đã sớm hôn vài lần. Hiện nay đã tỉnh, hắn còn không hảo hảo đòi đền bù sao?
Vừa mở mắt đã bị người hôn, Đông Dương tỏ vẻ bị làm phiền. Đưa chân đá người lại không nghĩ tới địa phương ẩn mật kia lập tức toàn thân cứng đờ.
Dịch Vân Khanh cười thầm, nằm rạp trên người y mà hôn thật lâu sau mới đem Đông Dương chóp mũi đã đầy mồ hôi buông ra. Tự mình bưng tới hai chén trà, thuận thế ngồi lên ghế nằm, đem người toàn bộ ôm vào trong lòng.
Đông Dương đã hoàn toàn thanh tỉnh tránh tránh: “Nóng…”
Nghe vậy, Dịch Vân Khanh đem khăn mỏng xả xuống dưới thắt lưng, tay thuận thế đặt ngay tại trên lưng Đông Dương. Hai thân thể tiếp xúc kín không kẽ hở, Dịch Vân Khanh còn hướng vành tai Đông Dương thổi khí, vừa lòng nhìn người trong lòng toàn thân đều nhiểm màu ửng đỏ.
“… Đại thiếu gia sao lại trở về sớm như vậy?” Đông Dương liền hỏi như vậy, Dịch Vân Khanh liền hướng xương quai xanh của y mà cắn nhẹ một miếng.
“Sao vậy? Đông Dương không thích ta về sớm sao?”
“…”
Đông Dương trầm mặc khiến cho Dịch Vân Khanh bất mãn, càng đem người ôm chặt thêm, chạm chạm vào thắt lưng khiến Đông Dương lập tức kêu rên: “Nói, có phải là không thích ta trở về sớm hay không?”
Chịu đựng cảm giác khác thường ở nơi tư mật, Đông Dương cắn cắn môi: “Không phải..” Loại tình huống này ai dám nói khác chứ?
Dúi đầu vào cần cổ người trước mặt, hừ nhẹ: “… Tốt nhất là như vậy, nếu không thì hừ hừ.” Chiếc lưỡi liền liếm liếm lên dấu vết mà mình vừa cắn tạo ra, Dịch Vân Khanh nhẹ giọng hỏi bên tai Đông Dương: “… Dược ngọc đã dùng được bao lâu rồi? Ân?”
Chữ ‘ân’ được nhấn mạnh, hơi thở liền phun ở bên tai, hơn nữa, ý tứ trong lời nói khiến cho khuôn mặt Đông Dương đỏ bừng.
“Có làm theo lời, dùng hai canh giờ không?” Khi nói, đầu lưỡi nóng bỏng liếm lên tai Đông Dương, vừa lòng khi thấy người trong lòng lại run lên: “Có thể lấy ra được hay chưa?”
Đông Dương giống như đà điều mà che lỗ tai.
Dịch Vân Khanh cười thầm, cao giọng sai nha hoàn chuẩn bị nước ấm. Đầu lưỡi lại liếm lên yết hầu, khiêu khích ở bên tai Đông Dương nhỏ giọng nói: “… Hôm nay ta sẽ giúp ngươi một tay…” Người trong lòng đột nhiên cứng đờ, về sau lại giãy dụa. Nhưng Dịch Vân Khanh lấy song chường đem người giam trong lòng, sao có thể thoát được “… Đông Dương thẹn thùng sao?… Thân thể ngươi còn chỗ nào mà ta chưa thấy qua sao? Ân? … Hư… Nha hoàn mang nước vào…”
Đám nha hoàn nối đuôi nhau đem thùng gỗ lớn nước ấm vào, lưu lại tinh dầu các loại muốn dùng rồi lại không chớp mắt mà nối đuôi nhau đi ra. Đại nha hoàn có tâm đóng cửa, tiếp tục giữ chức canh cửa.
Dịch Vân Khanh ôm lấy Đông Dương vẫn còn đang giãy dụa, mở một tay đem người ta ra, liền thối lui từng bước. “Chính mình đem quần áo cởi.” Thấy Đông Dương không chịu, cười nói: “Kì thật ta cũng biết vẫn là để ta cởi thì tốt hơn.” Lấy thế hổ đói xuống núi mà nhào tới Đông Dương còn đang muốn chạy, thuần thục đem người ta cởi sạch thả vào trong thùng nước ấm. Sau lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà thoát hết y phục trên người rồi chui vào trong, nguyên bản nước cũng sắp tràn nhân hắn tiến vào mà tràn ra ngoài.
Đông Dương lui tới bên kia thùng gỗ, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Dịch Vân Khanh lúc này cũng không nóng nảy, dù bận nhưng vẫn ung dung chà xát tắm rửa cho mình. “Giúp ta chà chà phía sau.” Nói xong liền xoay người đưa lưng về phía Đông Dương. Sau một lúc, Đông Dương mới chần chừ tiến tới thì không một chút do dự, phản thủ đem người kéo vào trong lòng, cười nói: “Vẫn dễ bị lừa như vậy…”
Đông Dương giận.
Dịch Vân Khanh liền giống như rắn mà bò lên, cường thế không để cho y cự tuyệt mà đem người giam giữa thành thùng với bản thân tùy ý khinh bạc, trên đôi môi nhợt nhạt khẽ hôn rồi cắn nhẹ, sau liền giao triền, xâm nhập, liều chết dây dưa, đem Đông Dương bị hôn đến mơ hồ thì tay mới lưu luyến không thôi mà rời từ thắt lưng tới địa phương phía sau, dưới đôi mắt mơ hồ trừng lớn của y mà dùng ngón tay xâm nhập vào hậu huyệt bên trong, đem dược ngọc vẫn đang bị chôn sâu trong thân thể y lấy ra, ở thời khắc dược ngọc bị lấy ra đó, một thứ hỏa nhiệt khác liền lập tức thay thế đâm vào.
Đông Dương hừ nhẹ, khó nhịn thừa nhận thứ hỏa nhiệt mà so với dược ngọc còn lớn hơn xâm nhập. Ngửa người ra sau tạo thành một đường cong hoàn mỹ, câu dẫn Dịch Vân Khanh, càng thắp thêm lửa trong đôi mắt hắn.
Ở trong dục dũng hồ thiên hồ địa náo loạn một hồi, sợ nước lạnh khiến Đông Dương bị cảm, Dịch Vân Khanh ôm người ra khỏi dục dũng, ở trên ghế sau bình phong mà lại vận động một hồi. Liên tục hai lần vận động mãnh liệt, Đông Dương không còn khí lực mà nhấc ngón tay, mặc cho Dịch Vân Khanh giúp y lau khô, mặc xong quần áo, lúc dược ngọc giảm nhiệt lại được nhét vào cũng chỉ có thể giãy dụa tượng trưng hai cái.
Lần trước Trương ngự y chuẩn bệnh đã thỉnh thánh chỉ cho dùng bí dược cung đình, là một trong hai khối dược ngọc cực phẩm trong cung, được dùng hàng trăm loại dược liệu trân quý cùng bao nhiêu công sức mới làm ra được một khối dược ngọc vô giá đó. Là thuốc thì cũng có ba phần độc, vì để Đông Dương không có di chứng về sau lại hấp thu được dược lực của dược ngọc, ngự y liền cho thợ thủ công giỏi đem dược ngọc tạo thành một khối hình trụ to bằng hai ngón tay, đem đặt trong cơ thể về lâu về dài có thể đạt được hiệu quả tẩm bổ cao nhất.Khác biệt là lúc dùng dược ngọc thì nhiệt độ cơ thể của Đông Dương sẽ cao lên.
Điểm này đối với Dịch Vân Khanh mà nói cũng là một phúc lợi, biến thành hắn mỗi lần đều muốn vĩnh viễn chôn sâu tại địa phương đó, giống như trẻ sinh đôi kết hợp không rời.
Bị người náo loạn một hồi lại thêm dược ngọc, Đông Dương muốn đứng dậy cũng khó khăn. Cũng may các vị trưởng bối biết y vừa bệnh nặng mới khỏi cũng không tích cực bắt mọi người cùng nhau ăn cơm, Dịch Khiêm thì sau vãn thiện mới lo lắng chạy tới.
“Tiểu phụ thân.” Dịch Khiêm choai choai nho nhỏ ngày trước nay lại càng ổn trọng, trên đầu có mũ quan nho nhỏ được đính lên những viên mỹ châu mỹ ngọc phát sáng, khiến nó giống như một tiểu đại nhân vậy.
Đông Dương tựa vào gối đầu, cười nhẹ vuốt ve hai má Dịch Khiêm, tiểu hài tử năm đó còn trộm tránh ở chỗ khuất mà khóc vì bị huynh trưởng khi dễ cũng đã dần dần trưởng thành. Năm nay Dịch Khiêm cũng đã tới thư trai, ý lão thái gia cũng muốn hai năm nữa thì để Dịch Khiêm thi khảo tú tài, mặc kệ có đỗ hay không thì cũng coi như là tích lũy kinh nghiệm: “Buổi tối không nên xem bài muộn, ngươi vẫn còn thời gian, muốn xem thì cũng phải sai nha hoàn đem đèn thắp sáng, vạn lần không được phá hủy đôi mắt.”
Dịch Khiêm gật đầu. Thấy Dịch Vân Khanh không có ở đây mới cẩn thận bò lên trên giường ghé vào bên người Đông Dương, chỉ có ở bên Đông Dương, Dịch Khiêm mới hoàn toàn yên tâm. Bởi vì nó biết, dù hắn không có học, không có được công danh thì Đông Dương vẫn sẽ vô điều kiện mà yêu thương nó. “Tiểu phụ thân, hài nhi thật sự không thể đi theo người tới Phúc Châu sao? Hài nhi cam đoan, hài nhi sẽ không bỏ bê việc học, cũng sẽ không có dã tâm gì, sẽ ngoan ngoãn nghe lời phụ thân đọc sách viết văn, mang Khiêm nhi theo có được không ạ?” Dịch Khiêm đáng thương nói, Đông Dương nghe cũng không muốn từ chối.
Lần đi Phúc Châu này, Dịch Vân Khanh đã nói chuyện với mọi người trong nhà, ít nhất là hai năm mới có thể hồi kinh. Tứ lão đương nhiên không thể bôn ba, Đông Dương thì phải đi, Dịch Khiêm cũng muốn đi nhưng Dịch Vân Khanh lo lắng, lần đi này sẽ bận rộn, không có thời gian chiếu cố việc học của Dịch Khiêm, cho nên thương lượng để Dịch Khiêm ở lại kinh thành, để Lão thái gia cùng Đại lão gia bọn họ chăm nom.
“Tiểu phụ thân, hài nhi sẽ rất nhớ người…” Hai năm, chỉ nghĩ thôi, Dịch Khiêm đã thấy cái mũi ê ẩm.
Đông Dương thật cũng không buông được. Mấy lần muốn mở miệng mang theo Dịch Khiêm, nhưng đều phải nhịn xuống, tứ lão ở trong kinh thành lại không có Dịch Khiêm bầu bạn sẽ tịch mịch đến mức nào? “Khiêm nhi, ngươi đã là tiểu nam tử hán. Ta nhớ rõ, khi ta lớn như ngươi, ta đã một mình đi săn thú.”
“Tiểu phụ thân…”
“Nam tử hán phải có sức mạnh phải có trách nhiệm, tâm mới không thấy thẹn.” Xoa xoa đầu nó “Ta với phụ thân ngươi không ở kinh thành, không thể chiếu cố ngươi, gia gia nãi nãi bọn họ, chỉ có thể để ngươi ở lại bầu bạn với họ. Ngày thường ngươi được gia gia bọn họ yêu thương như vậy, ngươi nhẫn tâm để bọn họ ở kinh thành không có ai bầu bạn sao?”
“Ngươi là nam hài tử, là chắt trai duy nhất của Dịch gia, trong tương lai cũng là nam tử hán, ngươi muốn học phải kiên cường, phải học được làm thế nào để có thể gánh vác được trách nhiệm.”
Sau lần nói chuyện này sáu ngày, Dịch Vân Khanh mang theo Đông Dương xuất phát tới Phúc Châu nhận chức. Vào ngày mười ba cùng tháng thì tới được phủ nha Phúc Châu, ngày hôm sau liền trực tiếp nhận chức.